Lục Tiểu Xuyên, Trần Hoàng Vương và Trác Kỳ ở ba góc bao vây lấy Trần Văn Sơn và Tiết Ân.
Bên kia là mạng lưới điện cao thế, một khi rơi xuống, rất dễ bị điện giật mà chết.
Kế hoạch muốn tìm Lục Tiểu Xuyên đấu tay đôi của Trần Văn Sơn đã thành công cóc.
Anh ta là một kiểu người tỉnh táo, sẽ không hành động theo cảm tính. Việc khẩn cấp trước mắt là đưa Tiết Ân chạy trốn khỏi nhà họ Lưu, mới là thượng sách.
Trần Văn Sơn liếc nhìn Tiết Ân, Tiết Ân lắc lắc đầu hiểu ý, có nghĩa là Kim Châu không có ở đây.
Trần Văn Sơn nháy mắt với Tiết Ân, bảo anh ta theo sát mình.
"Lên! Đừng để bọn họ chạy." Lục Tiểu Xuyên lớn tiếng hét lên.
Cùng lúc đó, Trần Văn Sơn trực tiếp lao tới Trần Hoàng Vương.
Trong số người Trác Kỳ, Lục Tiểu Xuyên và Trần Hoàng Vương, thì võ công của Trần Hoàng Vương là yếu nhất. Một khi bị Trác Kỳ và Lục Tiểu Xuyên bao vây, dù muốn đi cũng không thoát được.
Trần Hoàng Vương thấy Lục Tiểu Xuyên nhào tới, thì dựa vào một chưởng, mà đánh vào Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn dốc sức ra đòn, lại bởi vì vị trí mà Trần Hoàng Vương đang đứng là trên mái hiên xuống dốc, nên chưởng này trực tiếp đẩy Trần Hoàng Vương xuống dưới nhà.
Sau khi cơ thể Trần Hoàng Vương mất thăng bằng, thì không quên kéo cánh tay của Trần Văn Sơn.
Liền nghe thấy một tiếng "Bụp", cả hai rơi xuống mái nhà cùng một lúc.
Tiết Ân không may mắn như vậy, sau khi Trần Nam Trung và Trác Kỳ đuổi kịp, từng người tấn công vào áo lót của Tiết Ân.
Tiết Ân quay lại dùng kiếm vót về phía hai người, thanh kiếm rơi xuống đất, liền bị Trác Kỳ biến chưởng thành móng vuốt, túm lấy ngực trước, một mảng da lớn bị xé toạc.
Sau đó Lục Tiểu Xuyên tấn công bằng một chưởng, một chưởng ấn lên ngực Tiết Ân.
Tiết Ân trực tiếp bị đánh rơi xuống mái nhà, ngã xuống đất.
Sau khi Trần Văn Sơn và Trần Hoàng Vương ngã xuống đất, Trần Hoàng Vương dùng tay bóp lấy cổ Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn ngả người ra sau, đánh vào mũi của Trần Hoàng Vương, sau khi hất Trần Hoàng Vương ra, thì giơ hai ngón tay chọc vào mắt Trần Hoàng Vương.
Nếu Trần Hoàng Vương không né đi, thì đôi mắt đã bị mù rồi. Dù cả người anh ta có võ công “Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam", nhưng đôi mắt lại là một điểm yếu. Nhưng đây không phải là Tráo Môn của anh ta, cho dù bị chọc mù, thì chắc chắn sẽ bị mù, nhưng cũng không lo lắng đến tính mạng. Tuy nhiên, nếu một người luyện võ công mà mất đi đôi mắt, thì tương đương với việc nằm chờ chết trong cõi giang hồ.
Mặc dù Trần Hoàng Vương là một tên liều lĩnh, nhưng không phải là kẻ ngốc, có thể tránh được đòn tấn công của Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn thấy Tiết Ân bị thương, liền tiến lên đỡ lấy cơ thể của Tiết Ân, rồi cõng anh ta trên lưng. Anh ta cho tay vào túi, nắm lấy một viên bi, ném về phía Trác Kỳ và Lục Tiểu Xuyên.
Trần Văn Sơn chính là cao thủ xếp thứ 9 trong bẳng xếp hạng "Thiên bang", mặc dù vũ khí mà anh ta sử dụng không phải phi đao, nhưng nếu bị viên bi của anh ta ném trúng, thì cũng sẽ bị thương hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Trác Kỳ và Lục Tiểu Xuyên tránh đòn, Trần Văn Sơn lợi dụng võ công này, cõng theo Tiết Ân chạy thoát hơn mười mét.
Với võ công của Trần Văn Sơn, ngay cả khi cõng một người đàn ông như Tiết Ân trên lưng, thì cũng như thể không có gì trong một thời gian ngắn cả. Và cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của anh ta. Nhưng nếu để lâu, thì nhược điểm sẽ lập tức bị lộ ngay.
Trong lòng Trần Văn Sơn chỉ có một niềm tin bền bỉ, đó chính là phải đưa Tiết Ân cùng nhau thoát ra ngoài.
Trác Kỳ thấy Trần Văn Sơn định đưa Tiết Ân chạy trốn, thì đã điên cuồng đuổi theo phía sau. Lục Tiểu Xuyên lắc cổ tay, cùng một lúc phóng sáu chiếc phi đao về phía Trần Văn Sơn đang chạy.
Nếu như Trần Văn Sơn dừng lại, thì nhất định sẽ bị cao thủ như Trác Kỳ đuổi kịp.
Tiết Ân cũng biết điều này, anh ta nói với Trần Văn Sơn: "Mau chạy đi, để tôi xử lý đám phi đao cho!"
Trần Văn Sơn "Ừ!" một tiếng. Vẫn cứ thế mà chạy không ngừng. Tiết Ân vung thanh kiếm trong tay, hất văng ba chiếc phi đao bay tới kia, ba chiếc còn lại đều phóng trúng người Tiết Ân. Trong số đó có một chiếc phi đao, quay lại về phía Trác Kỳ đang đuổi theo phía sau.
Vì tránh chiếc phi đao, nên thân pháp của Trác Kỳ đã bị ảnh hưởng. Với sự chậm trễ như vậy, Trần Văn Sơn cõng theo Tiết Ân đã nhanh chóng trốn thoát.
Trần Văn Sơn biết rõ nhất định Tiết Ân đã bị trúng phải phi đao, anh ta vừa chạy, vừa hỏi Tiết Ân: "Tiết Ân, anh sao rồi?"
“Tôi… tôi không sao!” Giọng nói của Tiết Ân có vẻ yếu ớt.
Đầu tiên Tiết Ân bị Trác Kỳ cào rách một miếng da trên ngực, tiếp đến lại bị trúng một chưởng của Lục Tiểu Xuyên. Sau đó, lại trúng phải ba chiếc phi đao.
Cũng may đây là Tiết Ân, nếu đổi lại là người thường, thì đã chết từ lâu rồi!
Trần Văn Sơn chạy về phía cổng bắc dựa theo trí nhớ trong hình vẽ.
Thấy cổng được canh gác nghiêm ngặt, có một đám đông người đang tập trung ở cổng.
Cổng bắc đang trong lệnh giới nghiêm, chắc chắn những nơi khác cũng vậy.
Cơ thể Tiết Ân lại bị thương, chẳng lẻ thật sự phải liều mạng vậy sao?
Sau khi Trần Văn Sơn cõng Tiết Ân trốn trong một căn phòng, thì thấy Trác Kỳ và Lục Tiểu Xuyên dẫn người theo sau đã đuổi đến.
Trác Kỳ ra lệnh cho đàn em: "Trông chừng kỹ cho tôi! Kẻ phạm tội đã bị thương trên người, nếu các người để lọt bấy kỳ kẻ nào, thì gia pháp chờ sẵn đấy!"
"Vâng!"
Tiếng kêu ngay ngắn đồng đều và mạnh mẽ, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ.
Trần Văn Sơn thấy Tiết Ân gục đầu trên vai mình, có lẽ đã ngất đi rồi.
Anh ta cõng theo Tiết Ân lặng lẽ rời khỏi cổng bắc.
Rốt cuộc nên làm thế nào mới phải đây?
Trần Văn Sơn không ngừng chất vấn trong lòng.
Anh ta là thám tử tư số một cả nước, vô cùng am hiểu nước cờ trong lòng người khác.
Có câu thường nói: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Trước tiên tìm một nơi để trốn đã rồi tính tiếp."
Trần Văn Sơn đã trải qua một đêm chiến đấu, nên cũng đã tiêu hao rất nhiều nội lực, Tiết Ân phải được tịnh tâm nghỉ dưỡng ngay.
Dạo một vòng, Trần Văn Sơn thấy một ngôi nhà có hình thù độc đáo vẫn còn sáng đèn.
Lúc này, có tiếng bước chân gấp gáp của nhân viên tìm kiếm từ xa vọng đến.
Trần Văn Sơn hạ quyết tâm, quyết định, chuẩn bị trốn ở trong căn phòng này.
Anh dẫn theo Tiết Ân, lao thẳng vào căn phòng vẫn còn sáng đèn.
Vào lúc đập cửa xông vào, Trần Văn Sơn đang định cưỡng ép những người trong nhà đi thì lại phát hiện, người đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong căn phòng là Lưu Hải Yến và Tô Linh Nguyệt.
Trần Văn Sơn sững sờ há hốc mồm!
Lưu Hải Yến và Tô Linh Nguyệt cũng sững sờ trước cảnh tượng đột ngột này!
Tô Linh Nguyệt chộp lấy ly rượu, định muốn ra tay với người xông vào, nhưng khi nhìn thấy đó là Trần Văn Sơn, thì cuối cùng cũng khựng lại.
Bên ngoài ngôi nhà, tiếng động ồn ào của đám người lần theo dấu vết văng vẳng vọng đến.
"Đừng để bọn họ chạy mất! Anh Kỳ có lệnh, nhất định phải lục tung mọi căn phòng. Lục soát cho tôi!"
Nghe thấy âm thanh bên ngoài, Lưu Hải Yến nói với Tô Linh Nguyệt: "Chị, mau đóng cửa lại!"
Tô Linh Nguyệt gật gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa.
Lưu Hải Yến nói với Trần Văn Sơn: "Còn ngây người ra đó làm gì? Anh muốn chờ bị bắt à! Mau vào phòng với tôi."
Trần Văn Sơn "Ò!" một tiếng, rồi cõng theo Tiết Ân vội vã đến phòng ngủ của Lưu Hải Yến.
Sau khi Tô Linh Nguyệt đóng cửa lại, thấy vết máu dính trên mặt đất, thì biết người mà Trần Văn Sơn cõng trên lưng đang bị thương.
Cô ta vội vàng lấy một tờ giấy, lau sạch từng chỗ có vết máu dính lại. Sau đó, ném mảnh giấy có dính máu vào trong bồn cầu ở một căn phòng khác.
Vừa xử lý xong những chi tiết này, thì nghe thấy tiếng "chuông cửa" ở cửa phòng vang lên.
Sau khi Tô Linh Nguyệt thấy Lưu Hải Yến đã dẫn Trần Văn Sơn vào phòng, thì cô ta vẫn chưa bước ra. Chỉnh tề lại quần áo, rồi bước tới trước cửa phòng, hỏi một câu: "Ai đấy?"
"Cô hai! Có thích khách đã đột nhập vào nhà họ Lưu. Anh Kỳ đã ra lệnh phải điều tra kỹ lưỡng từng căn phòng trong nhà họ Lưu."