Tô Linh Nguyệt vừa mở cửa ra thì thấy vệ sĩ của nhà họ Lưu đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt của cô ta u ám nói: “Hỗn xược! Đây là phòng của cô hai mà mấy người muốn lục soát là lục soát hay sao?”
“Cút ngay!” Tô Linh Nguyệt tức giận quát.
Tên vệ sĩ ở ngoài nhận ra Tô Linh Nguyệt, người phụ nữ này đứng thứ mười trong số cao thủ trên “Thiên bảng”. Cho nên bọn họ làm gì có gan chọc đến người phụ nữ tên Tô Linh Nguyệt này, huống chi đây còn là phòng của Lưu Hải Yến nữa.
Tên vệ sĩ đứng đầu cười hòa giải với Tô Linh Nguyệt đang tức giận: “Xin cô Tô bớt giận, chúng tôi sẽ tới nơi khác lục soát.”
Tên này cũng coi như thông minh, chỉ để lại hai người trông coi ngoài cửa.
Trác Kỳ, Lục Tiểu Xuyên với Trần Hoàng Vương đưa người đi lục soát một vòng mà cũng không tìm thấy hai người Trần Văn Sơn và Tiết Ân đâu. Điều kỳ quái chính là không có ai đi ra ngoài cửa chính cả.
Thật sự rất kỳ lạ!
Trác Kỳ nhìn thuộc hạ hỏi: “Đã lục soát tất cả các phòng rồi sao?”
“Lục soát rồi ạ!”
“Lục soát rồi ạ!…”
Từng đội được tách riêng ra lần lượt trả lời.
Trong đó có một đội nhỏ, trả lời Trác Kỳ với vẻ ậm ừ: “Thưa anh Kỳ, vẫn còn một phòng chưa lục soát ạ.”
Trác Kỳ đi tới trước mặt tên đội trưởng, giơ tay lên tát lên mặt của đối phương một cái. Anh ta tức giận mắng: “Tôi đã dặn dò mấy người như thế nào, không phải đã bảo mấy người phải lục soát từng phòng một hay sao?”
Vẻ mặt của tên đội trưởng vô cùng ủy khuất nói: “Đó là phòng của cô hai nên chúng tôi không lục soát được ạ!”
“Cô hai?” Trác Kỳ nghe xong thì cau mày.
Anh ta vung tay lên, mang theo Lục Tiểu Xuyên và Trần Hoàng Vương, nói: “Đi! Chúng ta đi lục soát!”
Trác Kỳ mang theo cả đội đi về phía căn phòng của Lưu Hải Yến.
Nhìn thấy Trác Kỳ tới đây, hai người ở lại trông coi, khom người thi lễ rồi nói: “Anh Kỳ!”
Trác Kỳ “Ừ!” một tiếng, hỏi hai người: “Có ai đi ra không?”
“Thưa anh Kỳ, không có ạ!” Một người cung kính đáp.
Trác Kỳ đi tới trước cửa, rồi nhấn chuông.
Gọi cửa 7, 8 lần cũng không thấy có ai ra mở cửa.
Trác Kỳ muốn phá cửa đi vào thì trùng hợp cửa lại bị Tô Linh Nguyệt mở ra.
Trác Kỳ biết Tô Linh Nguyệt đã trở về, thế nhưng vẫn chưa gặp người phụ nữ này. Không ngờ đã muộn thế này mà Tô Linh Nguyệt vẫn còn ở trong phòng của Lưu Hải Yến.
Dù sao thì quan hệ giữa Lưu Hải Yến và Tô Linh Nguyệt cũng khá tốt vì Tô Linh Nguyệt là sư tỷ của Lưu Hải Yến. Vì thế nên cho dù Tô Linh Nguyệt có qua đêm ở trong phòng của Lưu Hải Yến thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“Cô Nguyệt, thì ra cô ở trong này sao?” Ánh mắt của Trác Kỳ sắc bén, anh ta thấy khóa cửa bị bẻ khóa liền cảm thấy nghi hoặc.
Vẻ mặt của Tô Linh Nguyệt lạnh như băng, nhìn nhìn ở ngoài cửa, ánh mắt của cô ta dừng ở trên người của Trác Kỳ, lạnh giọng nói: “Anh Kỳ, anh đây là đang muốn làm gì vậy? Anh mang theo nhiều người như vậy chẳng lẽ lại muốn xông vào phòng của cô hai sao?”
Tô Linh Nguyệt đứng thứ mười trong số cao thủ trên “Thiên bảng”, sư phụ của cô ta chính là một vị ni cô già, là một nhân vật vô cùng lợi hại. Cho nên Trác Kỳ không dám làm gì quá với Tô Linh Nguyệt, anh ta lên tiếng giải thích: “Cô Nguyệt, có người ban đêm xông vào nhà họ Lưu, đó chính là thuộc hạ của Triệu Hùng nằm trong 5 gia tộc lớn. Chính cô cũng biết nhà họ Lưu đang đối đầu với bọn họ. Chúng tôi đã lục soát cả nhà họ Lưu cũng không thấy người này đâu. Cho nên chúng tôi mới cả gan muốn điều tra ở trong phòng của cô hai một chút. Cô cứ yên tâm, chúng ta chỉ làm phép điều tra một chút thôi, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của cô hai đâu.”
“Hỗn xược!” Tô Linh Nguyệt tức giận quát: “Anh Kỳ này, cho dù hiện tại anh là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Lưu, thế nhưng anh cũng không thể xâm phạm phòng của cô hai chứ? Cô hai cảm thấy không được thoải mái lắm cho nên vẫn còn đang tắm rửa ở trong phòng tắm. Chẳng lẽ anh còn muốn tra xét phòng của cô ấy hay sao?”
Trác Kỳ thấy Tô Linh Nguyệt ra sức từ chối nên anh ta cũng nói chuyện với vẻ gay gắt: “Cô Nguyệt, tôi cũng đã cho cô đủ mặt mũi rồi. Cô đừng có mà rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt! Đừng quên, thân phận của cô là người Tây Giao. Chủ nhà vẫn còn đang bế quan, cho nên hiện tại tôi chính là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Lưu. Nếu cô vẫn còn dám ngăn cản thì tôi sẽ lấy gia pháp của nhà họ Lưu ra để xử phạt cô.”
“Ai chà! Kiểu cách nhà quan của anh Kỳ đúng là lớn quá nhỉ!” Tô Linh Nguyệt ôm hai tay trước ngực, bản thân dáng người của cô ta cũng khá cao nên khi đứng với Trác Kỳ trông cũng không kém là bao.
“Anh Kỳ, nếu vậy thì tôi xin hỏi, Tô Linh Nguyệt tôi đã phạm vào điều nào trong gia pháp của nhà họ Lưu thế? Anh dám tiến hành xử phạt theo gia pháp với tôi sao?”
“Cô cản trở tôi thi hành công vụ, lại còn chống đối cấp cao. Chỉ cần hai điều này thôi cũng đã đủ cho cô đóng cửa chịu phạt 1 tuần rồi!” Trác Kỳ nói với vẻ tức giận.
Tô Linh Nguyệt cười lạnh nói: “Chẳng lẽ anh không hiểu vì sao tôi đến đây sao? Tôi chỉ tuân lệnh của người nhà họ Lưu thôi còn anh là họ Trác. Xin lỗi, lời nói của anh không có tác dụng với tôi!”
“Cô!…”
Trác Kỳ thấy Tô Linh Nguyệt cố ý làm trò trước mặt thuộc hạ, ngang nhiên chống đối anh ta thì tức đến nghiến răng nghiến lợi. Anh ta trực tiếp xé mặt, tức giận quát: “Tô Linh Nguyệt, tôi mặc kệ cô tuân lệnh của ai. Hôm nay tôi nhất định phải tra xét nơi này, gặp Phật giết Phật, gặp thần giết thần!”
Tô Linh Nguyệt cũng tức giận đến mức trợn mắt, ngay cả Lưu Vũ Tiến cũng chẳng dám nói chuyện với cô ta như vậy. Thế nhưng khẩu khí của tên Trác Kỳ này cũng ghê gớm thật, lại dám muốn giết cô ta ư?
Một mình Tô Linh Nguyệt làm sao có thể ngăn cản được sự liên thủ của 3 người Trác Kỳ, Lục Tiểu Xuyên và Trần Hoàng Vương được.
Trong mắt của cô ta chợt lóe qua tia sáng, híp mắt nhìn chằm chằm vào Trác Kỳ, nói với vẻ lạnh lùng: “Được! Hôm nay Tô Linh Nguyệt tôi cũng sẽ bán cho anh một cái mặt mũi. Trác Kỳ, anh nhớ kỹ cho tôi, cái mặt mũi này sớm muộn gì tôi cũng tìm anh lấy trở về!”
Đương nhiên là Trác Kỳ sao có thể để lời uy hiếp của Tô Linh Nguyệt trong lòng chứ, chỉ thấy Tô Linh Nguyệt chịu thua thì anh ta đắc ý “hừ!” một tiếng, nói: “Được thôi! Qua hôm nay, nếu cô muốn tìm mặt mũi như thế nào thì cứ làm như thế!”
Hiện tại, Trác Kỳ chính là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Lưu, những lời này cũng coi như không mất phong độ!
Sau khi Tô Linh Nguyệt tránh ra thì Trác Kỳ phất tay mang theo đám người Lục Tiểu Xuyên vào phòng của Lưu Hải Yến.
Nơi mà Lưu Hải Yến sống là một biệt thự bốn tầng rộng gần nghìn mét vuông!
Trước đây, Lưu Văn Nhân và Lưu Hải Yến ở cùng với nhau. Nhưng sau khi Lưu Văn Nhân gả cho Triệu Khải Thời thì Lưu Hải Yến chỉ ở một mình. Bởi vì cô ta hay tới núi Nga Mi luyện võ nên cũng không hay ở nhà, cho nên căn nhà vẫn được giữ nguyên.
Trác Ký dẫn theo người soát một vòng từ trong ra ngoài, không bỏ qua bất cứ một chỗ nào. Cuối cùng chỉ còn phòng ngủ của Lưu Hải Yến.
"Không có!"
"Không có!"
"Không có!…"
Mấy tên thuộc hạ nhanh chóng báo cáo với Trác Kỳ.
Tô Linh Nguyệt đứng trước cửa phòng ngủ của Lưu Hải Yến, nói với Trác Kỳ bằng giọng khiêu khích: “Anh Kỳ này, anh lục soát tất cả ngôi nhà của cô hai, bây giờ cũng chỉ còn phòng ngủ của cô hai. Tôi cũng chẳng ngại nói cho anh biết, cô hai vẫn còn đang tắm rửa. Như vậy, anh sẽ không còn muốn điều tra phòng ngủ của cô hai chứ?”
Trác Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói: “Tô Linh Nguyệt, cô lừa trẻ con à? Đã trễ thế này mà còn nói cô hai đang tắm rửa. Chỉ cần điểm này thôi thì tôi cũng đã muốn lục soát rồi!”
“Từ từ đã!” Tô Linh Nguyệt vươn tay chặn Trác Kỳ lại.
Tô Linh Nguyệt nhìn chằm chằm Trác Kỳ nói: “Tôi nói cho anh biết, cô hai vẫn là một cô gái chưa kết hôn. Nếu như anh dám mạo phạm tới cô hai thì cho dù anh có là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Lưu thì cũng không bảo toàn được cho anh đâu!”
Nghe xong lời nói của Tô Linh Nguyệt, Trác Kỳ ra vẻ khó xử.
Nếu như đi vào điều tra, nhỡ đâu Lưu Hải Yến đang tắm rửa thật thì một khi chủ nhà biết sự việc thì lúc đó to chuyện rồi. Thế nhưng trong lời nói của Tô Linh Nguyệt có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu như không tra đến tận cùng thì anh ta sao có thể cam tâm chứ?
Đây là cơ hội tốt nhất để bắt Trần Văn Sơn nên Trác Kỳ làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ. Anh ta nhẹ nhàng nói với Tô Linh Nguyệt: “Được! Nếu như có chuyện gì thì một mình Trác Kỳ tôi sẽ gánh vác! Cô mau tránh ra cho tôi.”