Thời điểm nhìn thấy dòng chữ “Đứa nhỏ gặp nguy hiểm” do đối phương gửi tới, trong nháy mắt anh liền ngồi dậy ngay lập tức. Vợ và con gái chính là lẽ sống của Triệu Hùng. Nếu ai dám động tới hai người bọn họ, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Bạch Hồng Liên chỉ gửi đến một câu không đầu không cuối như vậy, chẳng lẽ ý muốn ám chỉ sẽ có người ra tay với Triệu Dao Châu, con gái anh sao? Ở Hải Phòng, thế lực đối địch với anh chỉ có tập đoàn Thiên Vương, hậu thuẫn bên trong là cao thủ Thiên Bảng tên Phó Lê.
Trước đó cô thông báo tập đoàn Thiên Vương sẽ rút lui khỏi Hải Phòng. Lẽ nào trước khi đi, Phó Lê quyết tâm muốn thẳng tay hạ thủ? Nghĩ đến đây, Triệu Hùng không tài nào có thể bình tĩnh.
Nếu anh nói với Lý Thanh Tịnh sẽ khiến cô càng thêm lo lắng. Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định đem chuyện này giấu nhẹm đi. Bất luận là ai dám động thủ với con gái anh thì chỉ có một kết cuộc duy nhất, đó là chết.
Hiện tại, Triệu Hùng bắt đầu tính toán xem bước tiếp theo mình nên làm gì. Anh nhắn tin cho Trần Văn Sơn, dặn dò đối phương nửa tiếng sau sẽ gặp mặt ở nhà của Nông Tuyền, có chuyện quan trọng muốn cùng bọn họ bàn bạc.
Thấy thời gian không còn nhiều lắm, Triệu Hùng vội vàng mặc áo khoác, sau đó nói với Lý Thanh Tịnh.
“Thanh Tịnh, anh sang nhà Nông Tuyền tìm cậu ta có chút việc.”
“Ừ, anh đi đi.”
Thanh Tịnh đang bận bịu với sổ sách công ty, nhanh chóng gật đầu tỏ ý đã biết. Cô hiện tại quả thật là bù đầu bù cổ, từ sau khi Triệu Hùng cho Thanh Tịnh cơ hội gia nhập xí nghiệp thương hội cho đến công ty thiết kế bao bì, công việc của cô lên như diều gặp gió.
Hiện tại, Triệu Hùng là chủ tịch thương hội thành phố Hải Phòng. Vài doanh nghiệp muốn cùng anh giữ quan hệ, thu được lợi ích về tay đương nhiên sẽ dĩ hòa vi quý, tiếp tục chuyện kinh doanh với Lý Thanh Tịnh.
Công ty ăn nên làm ra, mỗi ngày cô đều làm việc đến mệt lả người nhưng luôn cảm thấy vui vẻ. Lý Thanh Tịnh xem trọng nhân viên, vậy nên tiền lương và đãi ngộ luôn được bảo đảm ở mức tốt nhất có thể. Ngoài ra, cô còn bận bịu với cả công ty Đào Thị.
Công ty công trình nhà họ Đào hiện tại đang hợp tác các hạng mục với nhà họ Vương, nhà họ Thẩm, nhà họ Diêm,…các thể loại. Lý Thanh Tịnh bấy giờ lựa chọn ngừng tiếp nhận các hạng mục khác, cô nói với cụ Đào rằng phải cố gắng chỉnh đốn cho xong nhân lực thì mới suy xét đến những thứ khác. Cô đã yêu cầu như vậy, cụ đương nhiên đồng ý.
Lý Thanh Tịnh vừa tiếp nhận công trình, liền cho thấy khả năng kinh doanh cùng thái độ cực kì chỉn chu quyết đoán. Cô ngay lập tức cho sa thải quản đốc công trường, nguyên nhân chính là lần trước do người này làm chủ thầu mà công trình đã xảy ra chuyện.
Điều tra kĩ càng một lần nữa, quả nhiên cô đoán không sai. Đối phương trước đây đã ăn hối lộ không ít. Trải qua chuyện này, người nhà họ Đào càng thêm tin tưởng Thanh Tịnh.
Mà bấy giờ Triệu Hùng đã đến nhà Nông Tuyền, bên trong Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh đã chờ sẵn từ trước. Từ trước đến nay nhà Nông Tuyền chưa bao giờ nhộn nhịp như vậy, cậu vội vàng tiến lên đón người.
“Anh Hùng, mọi người đều tới đông đủ cả rồi!”
Triệu Hùng ừm một tiếng, sau khi thay giày ngồi xuống liền vào thẳng trọng tâm vấn đề.
“Ban nãy anh nhận được tin tức, con gái mình đang gặp nguy hiểm!”
Ba người ngồi ở đây đều là những người mà Triệu Hùng hết mực tin tưởng, vậy nên anh không cần phải giấu diếm bất kì điều gì. Nông Tuyền nghe vậy thoáng sửng sốt.
“Cái gì? Tên khốn khiếp nào dám cả gan động vào Dao Châu chứ hả?”
“Nông Tuyền, cậu có thể nhỏ giọng chút được không vậy?”
Triệu Hùng thoáng trừng mắt nhắc nhở, đối phương lập tức ngoan ngoãn tìm một cái ghế ngồi xuống ngay tắp lự. Mà Trần Văn Sơn vẫn luôn cẩn trọng hỏi lại.
“Tin tức này có đáng tin cậy không?”
“Đáng tin!”
Triệu Hùng quả quyết gật đầu. Tuy rằng anh không biết lí do vì sao Bạch Hồng Liên năm lần bảy lượt ẩn náu trong bóng tối giúp mình nhưng lời cô nói ra, anh hoàn toàn tin tưởng. Trần Văn Sơn nghe vậy liền chậm rãi phân tích.
“Ở Hải Phòng, đối thủ của chúng ta chỉ còn mỗi tập đoàn Thiên Vương. Phía bên đó có cao thủ Phó Lê, tên cô ta xuất hiện trên Thiên Bảng ở vị trí rất cao. Nếu như cô ta muốn xuống tay làm hại đến Dao Châu, tuyệt đối không có cửa thắng. Tấm gương Trang Đồng Phú rành rành trước mắt như thế, Phó Lê sẽ không ngốc như vậy đi?”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa tôi cũng nhận được tin tức sớm thôi tập đoàn Thiên Vương sẽ rút khỏi nơi này. Thời gian tới,sẽ đến lượt ai đây?”
Người ngoài muốn xuống tay với người thân bên cạnh mình, ý đồ của đối phương chắc chắn là muốn gây bất lợi cho mình. Triệu Hùng thật sự không tài nào nghĩ ra ngoại trừ tập đoàn Thiên Vương, còn ai dám gây sự trên đầu anh như vậy nữa.
Trên danh nghĩa, Triệu Hùng vẫn là tài xế riêng của Trần Thiên Trung. Nhưng thữ tế trước mặt mọi người ở Phượng Hoàng Lâu, tất cả đều biết trong tay anh đang năm giữ cổ phần tập đoàn Hùng Quang.
Thân phận chủ tịch thương hội thành phố Hải Phòng này đã sớm chẳng còn là bí mật. Đồng thời lần trước trong lúc hành động, đánh nhau cả đêm với đám người Trang Đồng Phú đã khiến cho trận chiến này vang danh khắp nơi, rúng động cả Thiên Bảng.
Trang Đồng Phú là cao thủ Thiên Bảng, bên dưới hắn là vô vàn cao thủ khác nhưng cuối cùng lại bị đánh đến chẳng còn manh giáp để quay về. Người khác đều biết, bên cạnh Triệu Hùng nhiều người tài giỏi như vậy, làm sao có khả năng dám làm liều?
Trọng Ảnh trầm mặc đưa ra suy đoán.
“Trừ khi có cao thủ lẻn vào Hải Phòng.”
“Khả năng này vô cùng cao.”
Trần Văn Sơn gật đầu đồng tình. Nhóm bốn người, võ công cao nhất chính là Trần Văn Sơn, xếp thứ hai là Nông Tuyền, tiếp đến là Trọng Ảnh và cuối cùng là Triệu Hùng.
Triệu Hùng tuy rằng vẫn chưa kiểm tra nhưng anh biết tu vi mình đang nằm ở mức Địa Bảng. Nhìn qua thì giống như chỉ cách Thiên Bảng một bước duy nhất nhưng thật ra rất nhiều người đều phải nếm mùi thất bại ngay tại bước này. Có người hao tốn tâm tư công sức cả đời cũng chẳng thể nào vượt qua tu vi Địa Bảng để tiến vào cảnh giới Thiên Bảng.
“Có người muốn tìm Dao Châu gây bất lợi, vậy mấy ngày gần đây không nên đưa con bé đi học, để Văn Sơn bên cạnh bảo vệ là tốt nhất.”
“Không được! Như vậy người tiết lộ tin tức chắc chắn sẽ bị phát hiện, hơn nữa chúng ta còn bứt dây động rừng.”
Trọng Ảnh trầm mặc, sau đó kiến nghị nhưng Triệu Hùng lại lắc đầu không tán thành.
“Vậy làm sao bây giờ? Dao Châu còn nhỏ như vậy, lẽ nào cậu nhẫn tâm nhất quyết để con bé đối mặt với nguy hiểm sao?”
Trọng Ảnh sốt ruột hỏi. Triệu Hùng đắn đo hồi lâu, chậm rãi trả lời.
“Biện pháp tốt nhất ở thời điểm hiện tại chính là Văn Sơn giả làm nhân viên trong trường, đi theo phía sau bảo vệ Dao Châu. Tôi, cậu và Nông Tuyền ẩn thân tuyệt đối, đến thời điểm phù hợp sẽ ra tay tiếp ứng.”
Trần Văn Sơn sau khi nghe liền gật đầu.
“Hiện tại biện pháp này là ổn nhất rồi. Nếu chúng ta cứ khư khư giữ Dao Châu ở nhà, tránh được vài tháng chứ không tránh được cả đời! Chỉ có cách đem rắn dụ ra khỏi hang, sau đó tiêu diệt mới đảm bảo được an toàn tuyệt đối cho con bé. Chưa kể, nếu như chúng ta tránh né, đến cuối cùng đối phương là ai cũng sẽ không biết được mất!”
Trọng Ảnh khẽ gật đầu, Nông Tuyền ở bên cạnh lắng nghe, từ đầu đến cuối đều không chen miệng vào được. Nghe mọi người bàn tán, cự cãi qua lại, cậu hùng hồn lên tiếng.
“Mình chỉ muốn nói, chúng ta cứ sống mái với bọn chúng một phen đi! Nếu như Nông Tuyền mình sợ thì mình chính là con rùa rụt cổ! Còn không, mình nhất định phải đánh tan tác hết đám rùa rụt cổ này!”