Lần này cũng xem như là Triệu Hùng đã dành cả đêm để diệt trừ tận gốc nguy cơ trả thù tiềm ẩn của Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý rồi. Buổi tối, anh ở lại khách sạn và tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi mấy người Nông Tuyền, Đổng Hạo, Mai Lệ Thủy, còn có Chu Quân và những người khác nữa.
Mai Lệ Thủy và Chu Quân cũng đã nghe nói về sự trừng trị của Triệu Hùng với những tên côn đồ ác bá đó, nhưng họ không thể ngờ tới rằng Triệu Hùng lại có thể hành động táo tợn đến như vậy. Vừa đến huyện Ngọc Thủy mà anh đã trừng trị để mấy lão đại nhà người ta phải nghe lời rồi.
Mặt mày Đổng Hạo hớn hở, nước bọt tung bay nói với mọi người về chuyện xảy ra lúc chiều. Anh ấy không thể kiềm chế được sự phấn khởi của bản thân, bèn nâng ly với Triệu Hùng, rồi nói: "Anh Hùng, ly rượu này tôi kính anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết cái phiền phức lớn này nhé."
"Đổng Hạo à, người anh em khách khí rồi. Đường không bằng sẽ có người san, việc không công bằng thì sẽ có người quản mà. Anh là một người có khí phách, ngay thẳng chính trực lại kiên cường mà không lụy. Đương nhiên tôi sẽ không để anh phải cúi đầu trước đám người côn đồ ác bá này rồi."
Đổng Hạo thở dài nói: "Ôi trời! Nói trắng ra thì không phải những người đó vẫn luôn chê tôi cho rằng Đổng Hạo tôi không có lai lịch gì lại còn không có hậu thuẫn đấy sao. Chỉ có điều, kể từ khi tôi được quen biết anh Hùng, Đổng Hạo tôi có thể coi như là đã gặp được quý nhân rồi!"
Triệu Hùng nói với Đổng Hạo: "À đúng rồi, anh Đổng Hạo. Tôi là một người làm kinh doanh, vì thế tôi đương nhiên là luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu. Tuy nhiên, tôi không hiểu rõ về tình hình ở huyện Ngọc Thủy như anh. Nếu anh đã muốn tới chỗ tôi tìm một phần công việc, tôi sẽ sắp xếp cho anh. Anh cảm thấy thế nào? "
"Được thôi!" Hai mắt Đổng Hạo sáng lên, anh ấy xúc động nói: "Anh Hùng, Huyện Ngọc Thủy của chúng tôi là một nơi nhỏ. Nếu mà tôi ra ngoài làm việc thì lại không yên tâm về bố mẹ với vợ con. Nếu anh có thể sắp xếp giúp tôi một công việc ở huyện Ngọc Thủy này thì tôi thực sự vô cùng biết ơn anh."
"Anh đừng có khách sáo như vậy. Tôi sắp xếp cho anh, nhưng cũng là muốn tận dụng cơ hội này quan sát và đánh giá anh đó. Thời hạn đánh giá là một năm. Anh sẽ giúp tôi mua các loại dược liệu hoang dã và các sản phẩm đặc sản ở Nam Trung. Tới lúc đó, tôi sẽ thành lập một kênh mua bán các sản phẩm địa phương này thông qua mô hình dây chuyền và sau đó bán các đặc sản địa phương này đến những nơi khác. Anh có thể trở thành người đứng đầu trạm trung tâm thu mua sản phẩm địa phương của Nam Trung."
Đổng Hạo đứng dậy nắm chặt lấy tay của Triệu Hùng, anh kích động nói: "Anh Hùng, cảm ơn anh rất nhiều! Tôi nhất định sẽ không phụ sự phó thác của anh."
Triệu Hùng gật gật đầu, nói với Đổng Hạo: "Anh Đổng Hạo, anh hãy giúp tôi thu mua một số loại dược liệu hoang dã và tham khảo giá thị trường. Cho dù là giá có đắt hơn một chút thì cũng không thành vấn đề. Nếu anh có tìm được các dược liệu quý hiếm thì hãy nhớ báo cáo lại cho chúng tôi càng sớm càng tốt, kể cả phải bỏ ra số tiền lớn mua lại, thì cũng không phải tiếc tiền nhé. "
"Tôi đã hiểu rồi!" Đổng Hạo gật đầu nói: "Anh Hùng, tôi có thể đề xuất một yêu cầu với anh không?"
"Chúng ta ngồi xuống rồi nói đi!" Triệu Hùng thấy Đổng Hạo xúc động quá nên anh mời anh ấy ngồi xuống để tiện trao đổi.
Đổng Hạo ngồi xuống rồi nói với Triệu Hùng: "Tôi có một vài người bạn là các đồng chí đã xuất ngũ. Hiện tại bọn họ cũng chưa tìm được công việc thích hợp. Anh xem tôi có thể rủ họ cùng nhau làm dự án này được không?"
"Tất nhiên là được rồi! Tiền lương và đãi ngộ tôi sẽ cho người gửi tới anh sớm. Anh hãy mau gọi cho họ càng sớm càng tốt! Tôi muốn mau chóng thành lập một công ty thu mua đặc sản địa phương. Ngoài ra, tôi còn muốn thành lập một nhà máy sản xuất dược phẩm. Tôi dự định sẽ mang trách nhiệm này giao cho cô Chu Quân phụ trách. Cô Chu, không biết cô đã nghĩ xong về đề nghị của tôi chưa?"
Chu Quân nghe thấy thế thì nhất thời luống cuống, cô rụt rè nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, tôi vẫn còn chưa nghĩ xong. Anh có thể cho tôi thêm hai ngày để suy nghĩ được không?"
Triệu Hùng gật đầu nói: "Cô không cần vội. Tôi còn ở chỗ này ba bốn ngày nữa. Trước khi tôi đi, cô cho tôi một câu trả lời chắc chắn là được."
"Được!" Chu Quân đáp một tiếng.
Triệu Hùng nói với Mai Lệ Thủy: "Lệ Thủy, lát nữa cô hãy dẫn anh Đổng Hạo đi mua một bộ âu phục như thế này. Ngày mai, việc họp báo tuyên bố hợp tác với huyện Ngọc Thủy toàn quyền sẽ giao cho anh Đổng Hạo phụ trách. Cô phối hợp với anh ấy và nhắc anh ấy những điểm cần chú ý nhé."
"Vâng, tôi biết rồi!" Mai Lệ Thủy gật đầu đáp lại.
Nhìn thấy một Triệu Hùng mau lẹ và dứt khoát trong công việc như vậy, Mai Lệ Thủy cũng nhanh chóng sắp xếp công việc về Nam Trung. Ở tập đoàn Hùng Quang, cô ta vẫn cứ chẳng có cách nào để có thể được thăng chức. Mỗi lần bản thân cầu xin cái tên Triệu Hùng này, anh đều kéo dài hết lần này đến lần khác. Thành kiến trong lòng cô ta đối với Triệu Hùng là rất lớn.
Thằng cha chết tiệt này hết lần này đến lần khác đều không mắc bẫy nhan sắc của mình, rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ?
Sau khi ăn xong, Mai Lệ Thủy dẫn Đổng Hạo ra ngoài.
Nông Tuyền đến phòng Triệu Hùng, hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu gọi tôi hả?"
Triệu Hùng gật gật đầu, nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, lát nữa Mai Lệ Thủy về thì cậu để ý cô ta một chút nhé!"
"Sao thế, cậu chủ, anh nghi ngờ cô ta sao?"
Triệu Hùng hơi do dự khi nói với Nông Tuyền: "Con người này của Mai Lệ Thủy luôn cho tôi cái cảm giác không đáng tin cậy. Đó là lý do tại sao tôi vẫn luôn không đề bạt và trọng dụng cô ta. Mấy ngày tới, cậu để ý cô ta xem cô ta có biểu hiện gì khác thường không. Nếu mà có thể khẳng định cô ta không có vấn đề gì thì tôi sẽ để Hồ Dân thăng chức cho cô ta."
"Tôi hiểu rồi, cậu chủ!" Nói xong Nông Tuyền xoay người bước ra ngoài.
Mai Lệ Thủy không biết võ công. Việc Triệu Hùng phái Nông Tuyền theo dõi Mai Lệ Thủy có thể nói là dễ như trở bàn tay. Mai Lệ Thủy tuyệt đối không thể phát hiện ra được cô ta đã bị Nông Tuyền theo dõi.
Triệu Hùng gọi video đến cho vợ của mình là Lý Thanh Tịnh. Điện thoại reo lên vài tiếng, Lý Thanh Tịnh ở đầu dây bên kia mới nhận điện thoại. Triệu Hùng nhìn thấy Lý Thanh Tịnh quấn khăn tắm trên người, tóc cô búi cao. Có vẻ như là cô vừa bước ra khỏi bồn tắm. Có lẽ là gọi qua video hoặc cũng có thể là hiệu ứng làm đẹp trong video quá tốt nên anh nhìn thấy một Lý Thanh Tịnh làn da trắng như tuyết. Mỗi cử động của cô đều tác động mạnh đến thị giác của Triệu Hùng.
Yết hầu Triệu Hùng lăn lên lăn xuống, anh cười nói với vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, Dao Châu ngủ rồi sao em?"
"Con vừa mới ngủ rồi ạ!"
"Còn Tiểu Hải thì sao? Thằng bé có luyện công mỗi ngày không em?"
"Có ạ! Thằng bé rất chăm chỉ luyện tập. Mà này, anh ở bên đó thế nào rồi?" Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
"Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Ngày mai, anh sẽ chính thức ký hợp đồng với huyện Ngọc Thủy. Đồng thời, mình cũng sẽ thực hiện công tác xóa đói giảm nghèo cho trường học ở Nam Trung. Còn có một vài kẻ côn đồ ác bá gây rắc rối, nhưng mà anh đã giải quyết đâu vào đó rồi."
Lý Thanh Tịnh nghe xong, vẻ mặt cô lo lắng nói: "Triệu Hùng, có câu tục ngữ nói là phép vua thua lệ làng. Anh đừng có tới địa bàn của người khác rồi mà còn gây chuyện đấy nhé!"
"Không phải anh muốn gây rắc rối vợ ạ, mà là họ đã làm quá nhiều điều quá đáng thôi." Thế là Triệu Hùng lại đem toàn bộ sự việc kể lại cho vợ Lý Thanh Tịnh. Đồng thời, anh cũng đọc lại bản cam kết do đám người Lôi Đức Hựu và Giả Bưu viết một lần nữa cho cô nghe.
Lý Thanh Tịnh nghe xong cười đến mức thắt lưng run cả lên. Cô oán trách nói với Triệu Hùng: "Anh ý! Anh thật sự có thể nghĩ ra các ý định xấu xa đó. Cơ mà em tin rằng qua lần này những người đó cũng không dám bắt nạt Đổng Hạo nữa. À đúng rồi, anh thực sự định để Đổng Hạo quản lý công ty ở đó hả?"
"Ừ! Đổng Hạo là một người rất tốt. Anh ấy rất trọng tình nghĩa lại còn linh hoạt nữa. Dù không có kinh nghiệm kinh doanh nhưng anh sẽ để Hồ Dân cử người đến hỗ trợ anh ấy."
"Vâng! Người mà tin cậy được là được rồi." Lý Thanh Tịnh cũng đồng ý với cách làm của Triệu Hùng.
Triệu Hùng hỏi lại vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, mấy ngày nay em ở Hải Phòng thế nào?"
"Vẫn ổn ạ! Không có việc gì đặc biệt. À đúng rồi, anh quay lại càng sớm càng tốt sau khi hoàn thành công việc nhé. Mấy ngày nay mí mắt bên phải của em cứ co giật ấy. Em luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra."
"Đừng tự mình dọa mình vợ à. Chắc là do em phải bận việc công ty lại còn chăm sóc con cái nữa. Đợi chồng trở về là anh có thể giúp em san sẻ gánh nặng rồi."
Sau khi hai người trò chuyện thêm một lúc nữa, Triệu Hùng mới tắt cuộc gọi video.
Ngay khi Lý Thanh Tịnh vừa cúp máy, chuông điện thoại di động của cô lại vang lên. Cô thấy đó là một số điện thoại lạ nên đã do dự một lúc nhưng vẫn nhấc máy.
"A lô, ai đó ạ?..."