Trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, hỏi Lý Thanh Tịnh: "Cô là Lý Thanh Tịnh?"
Lý Thanh Tịnh sau khi nghe, giật nảy cả mình.
Cô có thể khẳng định, mình tuyệt đối không biết người này.
“Anh là ai? Vì sao lại biết số điện thoại của tôi?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
Đối phương cười lạnh một tiếng, nói: “Cô nghe một chút âm thanh này liền biết.”
Sau đó chỉ nghe trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Diệu Linh.
“Chị ơi! Cứu em, cứu em với!” Lý Diệu Linh ở trong điện thoại khàn giọng kêu lên.
Lý Thanh Tịnh nghe xong thì luống cuống, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
“Anh là ai? Tại sao lại bắt cóc em gái tôi?” Lý Thanh Tịnh hỏi người bên kia.
Người đàn ông trong điện thoại cười lạnh dữ tợn nói: “Nghe nói Triệu Khải Thời tặng cho cô một chiếc nhẫn. Cô cầm nhẫn đến đổi lấy mạng sống của em gái cô đi. Nếu không, cô gái trẻ xinh đẹp như vậy, tôi cần phải cưỡng hiếp trước rồi giết sau.”
“Anh thật vô sỉ, hạ lưu! Nếu anh dám tổn thương em gái tôi, đừng nói là nhẫn, bất cứ cái gì tôi cũng sẽ không để anh đạt được.”
“Vậy cô lập tức mang theo nhẫn đến Lâm Phủ Gia Viên, tôi ở chỗ này chờ cô. Nếu cô dám báo cảnh sát, hoặc là gọi người giúp đỡ. Tôi sẽ để cho cô tận mắt nhìn thấy, em gái của cô chết ngay trước mặt của cô.”
Trong điện thoại lần nữa truyền đến tiếng thét chói tai của Lý Diệu Linh: “Chị ơi, cứu em với…!”
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Tôi chỉ cho cô thời gian nửa tiếng. Nếu không thấy mặt cô và chiếc nhẫn kia. Thì hãy đợi đến nhặt xác của em gái cô đi!” Nói xong, người đàn ông trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Thanh Tịnh bị dọa đến sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Không nghĩ tới tại thời điểm Triệu Hùng đi Phú Thuỷ Huyền, những người thèm muốn chiếc nhẫn của năm gia tộc lớn đã tới cửa.
Lý Thanh Tịnh lập tức gọi video cho Triệu Hùng trở về.
Khi Triệu Hùng đang loay hoay bấm điện thoại thì thấy Lý Thanh Tịnh gọi video tới, anh thuận tay nhận cuộc gọi.
“Vợ à, em nhanh như vậy đã nhớ anh rồi hả?” Vẻ mặt Triệu Hùng cợt nhả nói với Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh không có tâm trạng cùng Triệu Hùng nói đùa, gấp giọng nói: “Triệu Hùng, không xong rồi! Đã xảy ra chuyện rồi.”
Nhìn thấy trên mặt Lý Thanh Tịnh lộ ra vẻ bối rối lo lắng, Triệu Hùng lập tức an ủi nói: “Thanh Tịnh, đã xảy ra chuyện gì, em từ từ nói!”
Lý Thanh Tịnh kể lại chuyện cô nhận cuộc gọi bí ẩn vừa rồi cho Triệu Hùng nghe.
Triệu Hùng nghe xong liền sững sờ!
Không nghĩ tới, tại thời điểm anh ra ngoài, lại có người tìm tới cửa nhà.
Người tới khẳng định là trong Bảng Võ Thần, không thể không nghi ngờ.
Hải Phòng có Trần Văn Sơn và Nông Tuyền ở đó, người dám tìm tới, thân thủ tất nhiên không hề yếu.
Triệu Hùng nhìn vợ mình Lý Thanh Tịnh, an ủi nói: “Thanh Tịnh, anh lập tức gọi cho Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn, để bọn họ đi giúp em. Em chỉ cần mang chiếc nhẫn giả của thầy Hà chế tạo đi gặp người đó là được. Ngàn vạn lần phải chú ý an toàn của bản thân! Em đến Vườn trà Bạch Liên chờ bọn họ, anh gọi Trọng Ảnh và Văn Sơn đến đó tìm em tụ hợp. Nhân tiện, em cũng gọi cho Gia Hân đi.”
“Được, em lập tức gọi cho Gia Hân ngay. Thời gian cấp bách, em gọi cho anh sau.” Lý Thanh Tịnh nói xong, vội vàng cúp điện thoại. Sau đó, bấm gọi cho Gia Hân.
Triệu Hùng vội vàng gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh.
Điều Triệu Hùng phiền muộn chính là, Trần Văn Sơn đi tỉnh thành giúp anh điều tra việc, không có ở Hải Phòng.
Triệu Hùng vỗ trán của mình, hối hận vì đã bảo Trần Văn Sơn ra ngoài lúc này.
Ở Hải Phòng chỉ còn có một mình Trọng Ảnh, mà Trọng Ảnh còn không có đột phá đến Thiên Bảng. Trong trường hợp gặp phải cao thủ Thiên Bảng thì sẽ gặp rắc rối.
Triệu Hùng để Trọng Ảnh lập tức đến cổng Vườn trà Bạch Liên, cùng vợ anh tụ hợp. Với hiệu quả chiến đấu của Trọng Ảnh và Gia Hân, đối đầu với một cao thủ, tuy rằng cơ hội chiến thắng không lớn, nhưng chỉ cần không gặp được cao thủ Thiên Bảng thì sẽ không có vấn đề gì.
Còn có, ông cụ Khổng!
Triệu Hùng nghĩ đến người được xếp đứng đầu trong Thiên Bảng là ông cụ Khổng, Khổng Côn Bằng.
Ông cụ Khổng thương thế còn chưa khỏi hẳn, nhưng với thân thủ của ông ta, đối phó bọn bắt cóc, vẫn là nhẹ nhõm.
Triệu Hùng loay hoay vuốt trán, lập tức bấm số điện thoại cho ông cụ Khổng.
Ông cụ Khổng sau khi nghe máy, biết tình thế nghiêm trọng. Ông ta nói sẽ mau chóng đi tới Lâm Phủ Gia Viên chờ đợi thời cơ động thủ.
Có ông cụ Khổng đi, Triệu Hùng lúc này mới yên tâm lại.
Sau khi gọi điện thoại cho ông cụ Khổng xong, Triệu Hùng phát tin tức cho vợ Lý Thanh Tịnh. Nói Trần Văn Sơn đang ở tỉnh thành chưa về, nhưng ông cụ Khổng sẽ tới Lâm Phủ Gia Viên, âm thầm hỗ trợ bọn họ. Để Lý Thanh Tịnh không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối đừng giao ra nhẫn.
Cho dù là một viên nhẫn giả, chỉ cần làm cho đối phương phát hiện là nhẫn giả. Như vậy, sau này sẽ vô cùng bất lợi cho việc dùng nhẫn giả đối phó với ba gia tộc kia khi họ tìm tới.
Sắp xếp xong xuôi, Triệu Hùng gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trong phòng.
Anh ở Phú Thuỷ Huyền, chỉ có thể dựa vào mệnh trời. Gấp cái gì cũng giúp không được, để anh cảm thấy lực bất tòng tâm.
Khó trách mắt phải của Triệu Hùng cứ giật giật, nguyên lai là cô em vợ Lý Diệu Linh xảy ra chuyện.
Xem ra, về sau phải phái người bảo vệ cô em vợ Lý Diệu Linh này mới được. Nếu không, một khi để cho đối phương nắm đuôi mình, liền có thể áp chế mình. Đổi lại là mẹ vợ Đào Yên Hoa, Triệu Hùng không cần bận tâm đến.
Trần Văn Sơn đang ở tỉnh thành, Triệu Hùng lại ở Phú Thủy Huyền.
Bởi vì cái gọi là, nước xa không cứu được lửa gần. Triệu Hùng lúc này, cũng chỉ có thể đợi nghe hồi âm bên kia của Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh mang theo Gia Hân đến Vườn trà Bạch Liên.
Trọng Ảnh trở thành chủ tâm cốt trong ba người.
Trọng Ảnh sau khi nghe điện thoại của Triệu Hùng, đã biết hết thảy mọi chuyện. Anh ta nhìn Lý Thanh Tịnh an ủi nói: “Tổng giám đốc Tịnh, người kia đã không cho cô mang theo người, tôi cũng không tiện lộ diện. Một mình cô đi vào, tuyệt đối không nên giao ra nhẫn. Chỉ cần nói là nhẫn đang ở trên người bạn cô, như vậy thì tên đó sẽ không dám làm gì cô. Với thân pháp của tôi, tôi sẽ ngay lập tức xông vào cứu các người. Nhưng nhớ kỹ, vạn lần không được đóng cửa nhé. Đồng thời, cô không cần vào trong, chỉ đứng tại cửa là được, để cho tôi một cái khe cửa.”
Lý Thanh Tịnh lúc này nào có chủ ý, cô chỉ là một cô gái xinh đẹp trong cái giới kinh doanh. Loại chuyện đánh nhau, căn bản cũng không hiểu. Gật đầu nói: “Trọng Ảnh, nhờ cả vào anh, mà Triệu Hùng nói, ông cụ Khổng sẽ ở sau hỗ trợ chúng ta.”
“Tôi biết, còn có ông cụ Khổng, mấy người kia chạy không được đâu. Cho nên, cô đại khái có thể yên tâm! Ông ta là người xếp hạng nhất trong Thiên Bảng. Mặc dù bị thương, nhưng ngoại trừ cao thủ Bảng Võ Thần, không ai có thể làm gì được ông ta.”
“Như vậy cũng tốt!”
Lý Thanh Tịnh biết ông cụ Khổng lợi hại. Biết Khổng Côn Bằng sẽ âm thầm tiếp ứng, lúc này mới yên tâm lại.
Trọng Ảnh lại nhìn Gia Hân nói: “Gia Hân, cô trốn ở một nơi bí mật gần đó, chờ thời cơ hỗ trợ là được. Nhiệm vụ của chúng ta chủ yếu là cứu người. Đem người cứu ra ngoài trước, sau đó đối phó người này. Còn có, ngươi quan sát một chút tên đó có đồng bọn hay không. Trừ phi người này võ công cao cường. Nếu không, không có khả năng một mình đến đây làm náo loạn.”
“Yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi.” Đặng Gia Hân nhẹ gật đầu.
Trọng Ảnh liếc nhìn thời gian, từ giờ đến lúc bọn bắt cóc gia hạn, bảo đảm thừa không đến mười phút. Anh ta nhìn Lý Thanh Tịnh nói: “Tổng giám đốc Tịnh, cô lái xe lên đường đi! Chậm một chút, tôi sẽ đuổi theo sau cô."
“Được!”
Trong lòng Lý Thanh Tịnh phi thường bối rối, cũng không biết mình làm thế nào lái xe đến Lâm Phủ Gia Viên.