Triệu Hùng nghe thấy tiếng kêu cứu của Thẩm Văn Hải, Triệu Hùng vội vàng chạy tới. Khi đến địa điểm Thẩm Văn Hải kêu cứu, anh chỉ thấy bóng dáng chiếc xe ô tô phóng đi.
“Không hay rồi!” Triệu Hùng hối hận vì đã không lái xe ra ngoài, nếu không, với kỹ thuật lái xe của mình, anh nhất định sẽ đuổi kịp bọn bắt cóc.
"Rốt cuộc là ai đã cướp đi Thẩm Văn Hải?"
Còn chưa kịp suy nghĩ, Triệu Hùng đã vội vàng đi về hướng trong nhà.
Anh chỉ yêu cầu Trần Thiên Trung cử người đi lấy cho anh một chiếc xe thể thao, vừa tiện dụng.
Ngay khi Triệu Hùng lái xe ra khỏi khu ở, liền nhìn thấy xe của Nông Tuyền đang chạy nhanh qua.
Triệu Hùng bấm còi xe qua loa, Tàn Kiếm Hồ A dừng xe lại. Triệu Hùng đặt cửa kính xe xuống, vẫy tay với Tàn Kiếm Hồ A, ý bảo anh ta đuổi theo kịp mình. Sau đó, một cú đạp ga xuống, động cơ của chiếc xe gầm lên như một con dã thú, nhanh như chớp lao về phía trước.
Lúc đầu, Tàn Kiếm Hồ A còn theo kịp, nhưng càng về sau thì không còn thấy bóng dáng xe của Triệu Hùng nữa.
Hải Phòng, một thành phố chỉ có gần ba ngàn người dân, chạy qua toàn bộ thành phố cũng chỉ mất một giờ lái xe.
Triệu Hùng dọc đường đuổi theo, đã đến lối ra của thành phố.
Với tốc độ lái xe của Triệu Hùng, cho tới bây giờ, anh có lẽ đã đuổi kịp, tuy nhiên lại không thấy phương tiện khả nghi nào.
Có lẽ đã ra khỏi thành phố?
Triệu Hùng xuống xe và kiểm tra kỹ lại để tìm manh mối, nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, anh cũng không tìm ra manh mối.
Lúc này Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A cũng đã đuổi tới, dau khi hai người xuống xe liền vội vã chạy về phía Triệu Hùng.
Nông Tuyền lo lắng hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu đã tìm được nhóc Hải chưa?"
“Không có.” Triệu Hùng lắc đầu. Anh lo lắng nói với Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A: "Nhóc Hải bị người khác bắt đi. Tôi chỉ nhìn thấy một chiếc xe Audi A6 màu đen. Chúng ta chia nhau đi tìm, có manh mỗi nhớ thông báo cho tôi trước tiên."
Nông Tuyền lo lắng nói: "Cậu chủ, cậu ở một mình quá nguy hiểm. Để Tàn Kiếm Hồ A ở cùng, tôi một mình đi tìm."
“Được!” Triệu Hùng nhẹ gật đầu.
Với thân thủ của Nông Tuyền, một mình anh ta có thể xử lý được. Cho dù không thể đánh bại đối thủ, việc bảo vệ bản thân của Nông Tuyền tuyệt đối không có vấn đề. Anh hiện tại không thể sử dụng võ thuật, không thể sử dụng nội lực của mình bây giờ, nếu một thân một mình thật sự quá nguy hiểm.
Triệu Hùng phán đoán rằng bọn bắt cóc sẽ rời khỏi thành phố khả năng là không cao, một khi chúng đã ra khỏi thành phố thì chỉ có một con đường thoát ra khỏi khu Ngã Nguyệt Đàm, nếu đối phương bắt cóc Thẩm Văn Hải tống tiền nên có nghĩa là Triệu Hùng đã bị điều tra trước đó. Đối phương nhất định muốn dùng Thẩm Văn Hải để áp chế chính mình.
Vì vậy, Triệu Hùng đã nhờ Nông Tuyền đi tìm theo dọc theo đường phía Tây của thành phố, anh và Tàn Kiếm Hồ A tìm kiếm theo hướng đông.
Triệu Hùng để cho Tàn Kiếm Hồ A lái xe, anh ngồi ở ghế phụ, gửi cho Văn Báo bức ảnh Thẩm Văn Hải, để cho hắn liên hợp với Văn Long lập tức dẫn người đi tìm trong thành phố.
Sau khi Văn Báo nhận được điện thoại của Triệu Hùng, liền gọi cho anh cả Văn Long còn có anh hai Văn Hổ. Ba anh em mỗi người dẫn theo một số người và bắt đầu đi quanh thành phố tìm kiếm chiếc Audi A6 màu đen đã bắt cóc Thẩm Văn Hải kia.
Thời gian dần dần trôi qua, sau khỏang bốn mươi phút vẫn không có chút xíu tin tức gì về Thẩm Văn Hải và chiếc Audi a6 màu đen.
Triệu Hùng rơi vào tuyệt vọng, biết mình không thể cứu được Thẩm Văn Hải.
Ngay khi Triệu Hùng chuẩn bị cho người rút lui, Văn Báo bên kia thông báo tin tức, nói rằng một chiếc xe bị vứt bỏ đã được tìm thấy ở lối ra phía tây của Hải Phòng, chẳng qua là không chắc đó có phải là chiếc xe mà Triệu Hùng đã nói tới hay không.
Triệu Hùng để cho Tàn Kiếm Hồ A vội vã chạy đến lối ra cửa Tây, trên đường gọi điện cho Nông Tuyền, nói hẹn gặp nhau ở chỗ Văn Báo.
Khi Triệu Hùng đến, Văn Báo lập tức dẫn anh đến trước xe.
Triệu Hùng khi nhìn thấy biển số xe là biển số nơi khác không khỏi cau mày. Biển số này không có gì bất ngờ, nó là một chiếc xe được cấp phép.
Triệu Hùng mở mui xe, sờ vào động cơ, xác định được hai mươi phút trước chiếc xe đã bị bỏ.
Trong lúc Triệu Hùng đang suy nghĩ, thuộc hạ của Văn Báo lại thông báo một tin tức khác rằng lại có một chiếc Audi màu đen mang biển số nơi khác bị bỏ lại ven đường cách đó mười km.
Văn Báo định đưa người đi nhìn xem, nhưng lại bị Triệu Hùng đã ngăn lại.
Triệu Hùng nói với ba anh em nhà họ Văn: "Các người phái người đi tìm trong bán kính 100 km, nếu tìm được đứa nhỏ Thẩm Văn Hải này, nhớ báo cho tôi càng sớm càng tốt, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như tìm không thấy nó, hãy nhớ báo cáo cho tôi."
“Đã biết, cậu chủ!” Ba anh em nhà họ Văn đáp lại, lập tức phái người đi tìm kiếm khắp nơi.
Triệu Hùng trở về nhà cùng với Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A.
Lý Thanh Tịnh rất lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Văn Hải và Triệu Hùng, vội vàng chào Triệu Hùng khi anh trở lại.
“Nhóc Hải đâu?” Lý Thanh Tịnh quan tâm hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng không giấu giếm chuyện đó với vợ Lý Thanh Tịnh, mà kể lại chuyện về những gì đã xảy ra.
Khi Lý Thanh Tịnh nghe tin Thẩm Văn Hải bị người khác bắt đi, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh sợ.
Mặc dù cô và Thẩm Văn Hải không có quan hệ mẹ con ruột thịt, nhưng qua những ngày ở chung này cô đã trở nên thân thiết như một người mẹ bình thường.
Thẩm Văn Hải tuy tính tình bướng bỉnh nhưng rất hiếu thảo lại biết yêu thương em gái. Lý Thanh Tịnh đem tất cả những điều này nhìn trong mắt mình, thậm chí còn có ý muốn sinh thêm đứa con thứ hai.
Đột nhiên nghe được tin Thẩm Văn Hải bị bắt đi, trong nội tâm Lý Thanh Tịnh cảm thấy rất buồn.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chúng ta phải làm sao bây giờ? Có muốn gọi cảnh sát hay không?"
Triệu Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Những người bắt nhóc Hải nhất định là đang muốn áp chế anh. Hiện tại nhóc Hải có lẽ không gặp nguy hiểm. Về phần có nên gọi cảnh sát hay không, chúng ta hãy đợi đến khi anh hỏi ý Văn Sơn đã."
Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu.
Trần Văn Sơn là một chuyên gia phá án, có thể anh ta sẽ tìm ra manh mối trợ giúp phá án này.
“Trần Văn Sơn khôi phục tổn thương như thế nào rồi?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
"Yên tâm đi, có bác sĩ Hoa ở đây, không có việc gì đâu! Bác sĩ Hoa nói nếu Trần Văn Sơn nằm yên đó tĩnh dưỡng ba ngày, anh ta có thể tự mình phục hồi sức khỏe. Ngày mai anh sẽ đến chỗ bác sĩ Hoa thăm anh ta."
Sau khi nghe những gì Triệu Hùng nói, Lý Thanh Tịnh tỏ vẻ lo lắng và nói với Triệu Hùng: "Nhưng em không thể không lo lắng cho nhóc Hải!"
"Đừng lo lắng, Thanh Tịnh! Hãy tin tưởng ở anh, nhóc Hải sẽ không có chuyện gì đâu." Triệu Hùng an ủi vợ là Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi, lộ ra vẻ lao tâm lao lực.
Triệu Hùng thấy thời gian đã muộn, liền kêu Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A về trước, nói ngày mai sẽ đi tìm bọn họ.
Sau khi Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A rời đi, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh trở về phòng.
Trong phòng, Lý Thanh Tịnh ôm lấy Triệu Hùng dựa vào trong ngực của anh.
“Triệu Hùng, em rất lo lắng cho nhóc Hải.” Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng lo lắng nói.
Triệu Hùng ôm lấy eo thon của vợ Lý Thanh Tịnh, áp vào tai cô an ủi nói: "Đừng sợ, nhóc Hải sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Nhưng những người này quỷ kế vô cùng nhiều, em sợ về sau Dao Châu cũng sẽ..."
“Sẽ không đâu!” Triệu Hùng nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Anh sẽ không để bọn họ tùy ý tới tìm anh gây phiền toái. Nếu như anh không có cách nào thay đổi thân phận của con cháu trong năm gia tộc lớn của mình, vậy hãy để anh cùng bọn họ so chiêu. Bất kể là tập đoàn Hắc Mộc, hoặc là Thánh đàn, hoặc là những con chó Hoàng Long muốn diệt trừ năm gia tộc lớn của chúng ta, chỉ cần Triệu Hùng anh vẫn còn, sẽ không bao giờ để bọn chúng làm hại em và Dao Châu. Ngày mai anh sẽ tìm Văn Sơn, tin rằng với sức lực của anh ta, nhóc Hải sẽ sớm được giải cứu.”
“Em tin anh!” Lý Thanh Tịnh ôm chặt lấy Triệu Hùng.
Triệu Hùng cũng ôm chặt vợ Lý Thanh Tịnh, họ ôm nhau rất chặt, rất chặt…