Đêm đó, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh gần như cả đêm không ngủ.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng có nên gọi cảnh sát và để cảnh sát giúp điều tra hành vi bắt cóc Thẩm Văn Hải để ép buộc.
Triệu Hùng cho biết, tốt hơn hết là nên trao đổi với Trần Văn Sơn trước khi đưa ra quyết định!
Trần Văn Sơn có thể được ca ngợi là "Thám tử số 1 cả nước", cái danh hiệu này không phải là gọi cho có. Trong lĩnh vực phá án, có thể nói Trần Văn Sơn là một người chuyên nghiệp. Cho nên, Triệu Hùng muốn đi bước tiếp theo sau khi cùng Trần Văn Sơn nói chuyện.
Triệu Hùng liên tiếp nhận được cuộc gọi của ba anh em nhà họ Văn, nói rằng trong vòng một trăm km, họ vẫn chưa tìm ra manh mối gì về Thẩm Văn Hải.
Không nhìn ra manh mối của Thẩm Văn Hải, Triệu Hùng yêu cầu ba anh em nhà họ Văn gọi lại tất cả những người ở ngoài về.
Đến gần năm giờ sáng, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Hôm nay là cuối tuần, bọn nhỏ không phải đến trường. Anh đi ngủ một lát đi. Không phải còn muốn đi gặp Trần Văn Sơn sao?"
“Vậy thì em cũng đi ngủ đi!” Triệu Hùng gật đầu thuyết phục vợ Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng có thể nhìn thấy sự lo lắng của cô vợ mình dành cho Thẩm Văn Hải từ nét mặt trên gương mặt của vợ Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nói “Ừ” một tiếng rồi nằm xuống bên cạnh Triệu Hùng.
Triệu Hùng ôm chặt vợ Lý Thanh Tịnh trong tay, cả hai đều nhắm mắt lại, nhưng vì quá lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Văn Hải nên không ai thực sự ngủ được.
Bên trong bóng tối, một tia nắng chiếu vào giường xuyên qua rèm cửa.
Triệu Hùng cảm nhận được ánh sáng mặt trời trong mắt mình, nửa ngủ nửa tỉnh. Anh nhìn thấy vợ Lý Thanh Tịnh của mình không biết cô đã ngủ say từ lúc nào.
Sau khi xuống giường, anh rón rén khoác áo khoác, sau đó lặng lẽ đóng cửa bước ra ngoài.
Sau khi Triệu Hùng ra ngoài, anh lái xe thẳng đến nhà của Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn đã được bác sĩ Hoa chăm sóc được hai ba ngày và đã trở về nơi ở của mình. Tuy nhiên, để bí mật bảo vệ Hoa Di, anh ta đã chuyển từ nơi ở ban đầu của mình đến cùng một chỗ Hoa Di sinh sống.
Sau khi bấm chuông cửa, giọng nói của Trần Văn Sơn từ trong phòng vang ra.
Nhìn qua cửa kính, Trần Văn Sơn nhìn thấy người đó là Triệu Hùng, vội vàng mở cửa ra.
"Cậu chủ, sao cậu lại đến sớm như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Trần Văn Sơn cau mày hỏi Triệu Hùng.
Trước khi Triệu Hùng đến, anh không nói với Trần Văn Sơn về chuyện chả Thẩm Văn Hải. Cho nên, Trần Văn Sơn không biết Thẩm Văn Hải bị bắt cóc.
Triệu Hùng nói: "Vào nhà rồi nói chuyện!"
Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu, trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Với cảm giác của Trần Văn Sơn về nguy hiểm, anh ta có thể chắc chắn rằng không có nguy hiểm xung quanh nhà của mình.
Sau khi Triệu Hùng vào nhà, anh trực tiếp châm một điếu thuốc và bắt đầu hút.
Trần Văn Sơn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Hùng thì dò hỏi anh: "Cậu chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Nhóc Hải bị bắt cóc rồi."
Trần Văn Sơn cũng không có biểu hiện gì quá ngạc nhiên.
Vì vậy, Triệu Hùng đã nói với Trần Văn Sơn chính xác những gì đã xảy ra.
Nghe xong lời này, Trần Văn Sơn nhíu mày. Hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, bọn bắt cóc đã liên hệ với cậu hưa?"
“Không có!” Triệu Hùng lắc đầu.
Trần Văn Sơn đến gần Triệu Hùng, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá của anh, châm lửa và bắt đầu hút.
Anh ta ngồi đối diện với Triệu Hùng phân tích: "Đây chắc chắn không phải là bọn bắt cóc bình thường. Nhất định là theo dõi cậu nhiều ngày mà không dám ra tay. Tuy nhiên, bọn họ nếu như đã bắt cóc nhóc Hải nên nhất định sẽ liên lạc với cậu. Lúc này nhóc Hải chắc chắn không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng, chúng ta nên áp dụng biện pháp lấy tĩnh chế động thì tốt hơn."
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Triệu Hùng gật đầu. Sau đó anh hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, tôi chỉ đến để hỏi ý kiến của anh về việc nhóc Hải bị bắt cóc, có cần gọi cảnh sát không?"
“Trước thì không cần!” Trần Văn Sơn lắc đầu, nói: "Người đã bắt cóc nhóc Hải chắc chắn là người trong giang hồ. Chuyện này vẫn là chúng ta nên tự giải quyết."
Trần Văn Sơn nhìn thấy Triệu Hùng hai mắt có đầy tơ máu đỏ, vừa nhìn đã biết bộ dạng không nghỉ ngơi tốt.
“Cậu chủ, tối hôm qua cậu không phải một đêm ngủ chứ?” Trần Văn Sơn cau mày hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Không kém bao nhiêu! Mặc dù nhóc Hải không phải là con ruột của Thanh Tịnh và tôi, nhưng đứa trẻ này không cha không mẹ, rất đáng thương. Thanh Tịnh và tôi một mực nuôi dạy nó như con của chúng tôi."
"Cậu ở chỗ tôi ngủ một giấc đi, tôi sẽ liên lạc với bạn của tôi để điều tra một chút."
Triệu Hùng mí mắt càng ngày càng nặng, anh chuẩn bị ở chỗ này Trần Văn Sơn nghỉ ngơi một chút. Dù sao, Trần Văn Sơn nhất định sẽ có giải pháp.
Có Trần Văn Sơn thay anh làm việc, Triệu Hùng đi đến trên giường ngủ thiếp đi. Chờ đến khi anh tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, trời đã xế trưa.
Triệu Hùng dụi nhèm hai mắt, đứng dậy đi ra phòng khách. Nhìn thấy Trần Văn Sơn chống cằm ngồi trên sô pha, làm ra một bộ dáng suy nghĩ, không biết đang làm cái gì.
Anh bước đến bên cạnh Trần Văn Sơn và hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, chúng ta đợi thêm hai mươi bốn giờ nữa đi, nếu không có tin tức của nhóc Hải, tôi sẽ phái người tới giúp tìm kiếm."
“Vậy bây giờ chúng ta cứ đợi như vậy sao?” Triệu Hùng tưởng Trần Văn Sơn có thể nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn, có chút thất vọng hỏi thăm.
Trần Văn Sơn cau mày nói: "Tôi cảm thấy sắp có một trận đánh nhau. Kẻ địch lần này hẳn là rất mạnh, chúng ta phải đi hỏi thăm ông cụ Khổng xem vết thương của ông ấy hồi phục như thế nào."
“Được rồi, đi thôi!” Triệu Hùng còn muốn đi thăm ông cụ Khổng, quan tâm hỏi Trần Văn Sơn: “Thương thế của cậu không có vấn đề gì chứ?”
"Không có vấn đề, chỉ cần có thời gian mới có thể hoàn toàn bình phục."
Triệu Hùng gật đầu, anh vẫn rất tin tưởng vào y thuật của Hoa Di.
Sau khi hai người lên xe, Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến chỗ của Ông cụ Khổng Côn Bằng.
Nhoáng cái đã hơn nửa tháng, ông cụ Khổng vẫn còn bảy ngày nữa để đi, đã đi bảy bảy bốn chín ngày
Ông cụ Khổng đã nghỉ hưu, ngoài việc dậy sớm luyện khí công mỗi ngày, sở thích lớn nhất của ông ta là chơi cờ và đọc sách.
Khi Triệu Hùng cùng với Trần Văn Sơn đến, ông cụ Khổng đang đọc sách trong phòng làm việc.
Đồ trang trí cổ xưa trong nhà ông ta, và sách trên giá nhiều vô kể.
Ông cụ Khổng đã làm công việc giáo dục suốt đời. Có rất nhiều tài liệu trên giá sách, nhiều nhất là một số võ thuật đã in khá cũ.
Khi ông cụ Khổng thấy Triệu Hùng không có việc gì, lại để cho anh đọc một số cuốn sách về võ thuật. Nhưng Triệu Hùng, đứa trẻ này quá mức bận rộn, cho đến hôm nay cũng không thực hiện lời hứa của mình.
Nhìn thấy Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đang đi tới, ông cụ Khổng đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn Triệu Hùng và Trần Văn Sơn rồi hỏi: "Ồ! Hai người sao lại đến đây với nhau? Nhất định là có chuyện mới tới Điện Tam Bảo."
Mặc dù ông cụ Khổng đã dạy cho Triệu Hùng võ công, nhưng ông ta không bao giờ để anh gọi mình là "thầy", hai người họ giống như anh em.
Triệu Hùng cười nói: "Lão ca! Ông thật là lợi hại như thần. Chúng ta tới đây, thứ nhất là xem thương thế của ông, thứ hai là muốn ông giúp đỡ."
"Nói đi! Có thể để tôi giúp đỡ, thực lực của đối phương hẳn là rất mạnh. Lần này con định đối phó với ai?" Ông cụ Khổng hỏi.
Triệu Hùng lắc đầu nói: "Con không biết!"
“Không biết..." Ông cụ Khổng thật sự không đoán ra được, thật sự bị Triệu Hùng làm cho mơ hồ: "Được rồi, thằng nhóc con đừng làm mơ hồ nữa, cứ nói đi!"