Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 660

Dương Hưng thấy Triệu Hùng dám chơi trò mập mờ với Dương Lam ở ngay trước mặt mình, trong lòng cực kỳ tức giận. Nếu không phải hắn ta đang ghìm mình để cố gắng kìm nén cơn giận thì suýt chút nữa hắn ta đã ra tay giết Triệu Hùng ngay tại chỗ.

"Dương Lam, chờ anh một chút!" Dương Hưng ở phía sau đuổi theo Dương Lam.

Triệu Hùng nhìn bóng lưng rời đi của Dương Hưng, thật lâu sau mới thu ánh mắt về.

Vừa rồi anh thật sự cảm nhận được rõ ràng luồng sát khí đáng sợ tỏa ra từ trên người Dương Hưng.

Anh là người tập võ, đương nhiên cũng vô cùng quen thuộc với loại sát khí như vậy.

Thật ra, mặc dù Dương Hưng đã nhanh chóng thu về luồng sát khí muốn gi3t chết Triệu Hùng, nhưng sát khí trong cơ thể lại không nghe theo lý trí mà cứ thế tỏa ra ngoài, không may là đúng lúc bị Triệu Hùng bắt được.

Triệu Hùng dám khẳng định rằng luồng sát khí này vượt xa những võ giả bình thường. Anh nghĩ thầm: Chẳng lẽ Dương Hưng cũng là một thành viên trên Võ Thần Bảng?

Nhưng anh chưa từng nghe nói đến có người nào giống Dương Hưng ở trên Võ Thần Bảng mà!

Triệu Hùng suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định phải âm thầm đề phòng với Dương Hưng.

Trong phòng để quan tài chỉ còn lại người của Cửu đường.

Triệu Hùng phân phó với Tàn Kiếm Hồ A: "Hồ A, cậu đi ăn cơm trước đi! Ăn xong trở về thay thế Nông Tuyền."

Tàn Kiếm Hồ A đáp lại câu "Được!", xoay người đi ra ngoài.

Triệu Hùng nói với Hoắc Kiến Vinh, Lan Ngọc Tâm, Quách Chính Lương cùng Tưởng Hội Lam: "Chúng ta sẽ giải quyết chuyện ở Cửu đường trong nội bộ, đừng làm trò hề để người khác chế giễu! Tám giờ tối hôm nay đến sảnh chính mở họp, ai cũng không được phép đến trễ hoặc không đến, nếu không sẽ xử lý theo quy củ ở Cửu đường. Được rồi, mọi người đi ăn cơm trước đi."

Hoắc Kiến Vinh hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài. Ngay sau đó, Tưởng Hội Lam bên Bắc đường và cả Quách Chính Lương cũng theo sau rời khỏi căn phòng.

Triệu Hùng thấy Lan Ngọc Tâm vẫn chưa rời đi, mở miệng hỏi Lan Ngọc Tâm: "Dì Lan, vì sao dì không đi ăn cơm?"

Lan Ngọc Tâm nói với Triệu Hùng: "Cậu Triệu, tuổi tác của cậu còn nhỏ, kinh nghiệm chưa đủ. Nếu như cậu muốn tiếp quản công ty Cửu Đường, chắc chắn đám Hoắc Kiến Vinh bọn họ sẽ không đồng ý."

"Cảm ơn dì Lan đã quan tâm."

"Tôi không quan tâm cậu, chỉ là Cửu gia đã lập di chúc muốn giao công ty Cửu Đường cho cậu, còn tôi không muốn làm trái ý Cửu gia mà thôi. Tôi không biết Cửu gia đang nghĩ gì trong đầu khi đưa ra quyết định này nhưng tôi nghĩ rằng nhất định là bởi vì ông ấy vô cùng tin tưởng cậu cho nên ông ấy mới giao công ty Cửu Đường cho cậu. Tôi đi theo Cửu gia lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy ông ấy tin tưởng người khác đến mức này."

"Tôi cũng rất thụ sủng nhược kinh*! Tuy nhiên, xin dì cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ quản lý tốt công ty Cửu Đường."

(*Thụ sủng nhược kinh: Được ưu ái, thiên vị nên cảm thấy vừa mừng vừa lo.)

Lan Ngọc Tâm khẽ gật đầu, thành khẩn hỏi Triệu Hùng: "Có thể để tôi gặp Cửu gia một lần cuối không?"

Triệu Hùng do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: "Không được!".

Vừa rồi Tần Tam gia muốn nhìn thấy Tần Cửu gia một lần cuối, Triệu Hùng không có lý do từ chối, bị hoàn cảnh ép buộc mới phải tự mình đưa Tần Tam gia đến xem Tần Cửu gia nằm trong quan tài. Mặc dù Lan Ngọc Tâm là người đáng tin, nhưng nếu như một khi tiết lộ cho Lan Ngọc Tâm biết người nằm bên trong quan tài là Tần Cửu gia giả, chắc chắn Lan Ngọc Tâm sẽ không phối hợp đóng kịch với anh!

Với thực lực của những kẻ sắc sảo như Hoắc Kiến Vinh bên Đông đường và Tưởng Hội Lam bên Bắc đường, tất nhiên bọn họ sẽ phát hiện ra mánh khóe ở bên trong. Vì vậy, cuối cùng Triệu Hùng vẫn chọn từ chối yêu cầu của Lan Ngọc Tâm.

Triệu Hùng nói với Lan Ngọc Tâm: "Đương nhiên, nếu như dì đánh bại được người anh em này của cháu, dì có thể đến chỗ quan tài gặp Cửu gia."

Lan Ngọc Tâm liếc mắt một cái nhìn Nông Tuyền cao to vạm vỡ, hỏi Triệu Hùng: "Nông Tuyền là người trên Võ Thần Bảng sao?"

"Đúng! Cao thủ nằm trong Thiên Bảng."

Nghe thấy Nông Tuyền là cao thủ nằm trong Thiên Bảng, Lan Ngọc Tâm sợ hãi đến mức nghẹn họng không biết nên nói gì. Đừng nói là Lan Ngọc Tâm, cho dù lục soát toàn bộ bên trong công ty Cửu Đường cũng không thể tìm ra một người có thể thắng được cao thủ Thiên Bảng.

Cuối cùng Lan Ngọc Tâm vẫn từ bỏ ý nghĩ đến gần quan tài gặp Cửu gia, bà ta nói với Triệu Hùng: "Tôi không quan tâm vì lý do gì mà cậu không cho tôi gặp Cửu gia một lần cuối. Mong cậu cho cho tôi một lời giải thích hợp lý sau khi sự việc kết thúc. Nếu không, Lan Ngọc Tâm tôi đây sẽ là người đầu tiên phản đối cậu lên làm người đứng đầu của công ty Cửu Đường."

"Dì yên tâm, cháu nợ dì một lời giải thích. Sau khi xong việc, cháu sẽ đích thân giải thích rõ cho dì nghe."

Lan Ngọc Tâm khẽ gật đầu, ngồi xuống ở bên cạnh.

Lần lượt có khách khứa mới đến phúng viếng Cửu gia, Lan Ngọc Tâm cứ thế tiến hành đáp lễ với thân phận như một người thân trong gia đình.

Bên trong phòng ăn của "Dưỡng Niên Các"!

Bởi vì người đến quá nhiều, cuối cùng mấy người Lý Thanh Tịnh, Tần Tam gia, Vân Nhã, Dương Lam, Dương Hưng, Trần Thiên Trung phải ngồi cùng một bàn.

Khi gắp thức ăn, Tần Tam gia nhận ra Dương Hưng đang nhìn chằm chằm vào ông ta bằng cặp mắt sắc bén. Tần Tam gia có một loại cảm giác như thể mình là con mồi bị dã thú để mắt, điều này khiến ông ta rùng mình một cái.

Ánh mắt của người trẻ tuổi này thật là đáng sợ!

Tần Tam gia tỉ mỉ quan sát Dương Hưng, chỉ thấy dáng dấp của người trẻ tuổi này rất đẹp trai. Không biết là nhân vật nào nhỉ?

Ông ta cố ý hỏi Lý Thanh Tịnh ở bên cạnh: "Thanh Tịnh à! Nơi này có nhiều người ông không quen biết, cháu giúp ông giới thiệu một chút đi."

"Vâng! Tam gia, để cháu giới thiệu cho ông."

Lý Thanh Tịnh lần lượt giới thiệu danh tính của mọi người cho Tần Tam gia.

Khi Tần Tam gia nghe nói Dương Hưng và Dương Lam đến từ "Tập đoàn Hoài An" ở tỉnh Thanh Hóa, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ! Tại sao lão Cửu lại có quen biết với người bên "Tập đoàn Hoài An" ở tỉnh Thanh Hóa?

Trước kia Trần Thiên Trung đã từng gặp mặt Tần Tam gia một lần, ông thấy vẻ mặt của Tần Tam gia có chút mất tự nhiên, nghĩ chắc hẳn Tần Tam gia xấu hổ ở trước mặt những người trẻ tuổi trên bàn ăn, lập tức cười nói: "Tam gia, hai anh em chúng ta đã lâu không gặp."

"Đúng vậy! Ông Trần, tại sao ông lại đổi tên tập đoàn Khải Thời ở ba tỉnh Đông Bắc thành tập đoàn Hùng Quang vậy?"

"À! Sau khi công ty của chúng tôi ở ba tỉnh Đông Bắc đến thời kỳ kinh doanh, chúng tôi có thể hoạt động độc lập với công ty mẹ, vì vậy chúng tôi đổi tên công ty thành tập đoàn Hùng Quang."

Lý Thanh Tịnh biết "Tập đoàn Hùng Quang" đã lấy tên của hai người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ghép lại. Trong lòng cảm thấy ngọt lịm.

Dương Lam là người thông minh, khi nghe đến "Tập đoàn Hùng Quang", cô ta đã đoán được bên trong cái tên này bao gồm tên của hai người Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh ghép lại.

Dương Lam nói với Lý Thanh Tịnh: "Tổng giám đốc Lý, gần nhất sắc mặt của cô nhìn không tệ đó."

"Vẫn tạm được! Công việc ở công ty nhiều quá, cho nên sau khi về nhà tôi phải đi đến tiệm SPA tư nhân. Phụ nữ ấy à, đầu tư vào bản thân là sự đầu tư khôn ngoan nhất. Tổng giám đốc Dương, không ngờ rằng hai người cũng tới phúng viếng Cửu gia."

Dương Lam giải thích: "Ồ! Bố tôi có chút quen biết với Tần Cửu gia. Ông ấy không tới được nên đã phái tôi cùng Dương Hưng tới thay."

Lúc này Tần Tam gia mới biết vì sao "Tập đoàn Hoài An" ở tỉnh Thanh Hóa lại đến phúng viếng Tần Cửu gia.

Vân Nhã nói với Dương Lam: "Tổng giám đốc Dương, lần này cô định ở lại thành phố Hải Phòng trong bao lâu? Tôi muốn mời cô cùng đi ăn bữa cơm!"

Cô ta cố ý không nhắc đến Lý Thanh Tịnh, mục đích là muốn giữ gìn mối quan hệ với Dương Lam, dùng cái này để đối phó Lý Thanh Tịnh.

Dương Lam khẽ hé đôi môi màu đỏ son, nói: "Vốn dĩ tôi muốn trở về tỉnh Thanh Hóa ngay hôm nay. Tuy nhiên, anh Triệu muốn mời tôi ăn cơm, cô Vân cũng muốn mời tôi ăn cơm, vậy nên tôi nghĩ đợi đến ngày mai hãy đi cũng được!" Nói xong, cô ta nói với Dương Hưng ở bên cạnh: "Dương Hưng, nếu không anh về trước đi?"

"Không được! Anh ở lại với em, dù sao anh cũng có một vài chuyện cần làm ở thành phố Hải Phòng. Để em ở nơi đây một mình, anh không yên lòng."

Vân Nhã nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Tổng giám đốc Dương, thật sự hâm mộ cô quá. Có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú và ga lăng như thế này ở bên cạnh thật tốt biết bao! Chắc hẳn đây là bạn trai của cô nhỉ?"

Dương Lam vội vàng giải thích: "Cô Vân, cô hiểu lầm rồi! Dương Hưng chỉ là chỉ là con nuôi của bố tôi thôi, chúng tôi là anh em trong nhà."

Lý Thanh Tịnh nhân cơ hội nói: "Thật ra hai người đâu có quan hệ máu mủ, thật ra tôi cảm thấy ngài Dương đây rất tốt, hai người các người cùng một chỗ trông vô cùng xứng đôi."

Tất nhiên Dương Lam biết Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã Tâm đang có suy nghĩ gì, đáp về câu: "Hiện tại tôi đang phải tập trung vào sự nghiệp của mình, cho nên tôi không có thời gian cân nhắc đến vấn đề riêng tư cá nhân. Trên phương diện tình cảm này, tốt nhất cứ nghe theo duyên phận!"

Dương Hưng nghe thấy lời này của Dương Lam, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng. Không ngờ rằng người phụ nữ mà bản thân hắn ta luôn quan tâm chăm sóc lại không có ý nghĩ kia với hắn ta.

Nghĩ đến đây, trong mắt của Dương Hưng lóe lên ánh sáng nguy hiểm đầy sát khí. Tuy nhiên, nó lập tức biến mất chỉ trong giây lát.

Nhưng Tần Tam gia vẫn bắt được sát khí hiện lên trong giây lát này.

Trong lòng Tần Tam gia cảm thán: Sát khí này thật mạnh mẽ.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai.

"Hóa ra mọi người ở chỗ này à! Cho tôi chen vào một chân đi, tôi cũng muốn ngồi vào bàn này của mọi người."

Dương Hưng đã quá quen thuộc với giọng nói này, bởi vì đây là giọng nói của Trần Văn Sơn mà hắn ta đã từng tấn công ở tỉnh Thanh Hóa.

Hai người đã chiến đấu gay gắt qua lại nhiều lần, Trần Văn Sơn lại là người được biết đến là thám tử số một trong nước, trong lòng hắn ta thật sự sợ hãi Trần Văn Sơn sẽ nhìn ra thân phận Đao Tu La  của hắn ta.
Bình Luận (0)
Comment