Lý Thanh Tịnh thấy Trần Văn Sơn tới đây, lập tức gọi anh ta: "Văn Sơn, ngồi bên này này!"
Cô chừa ra một chỗ trống để Trần Văn Sơn có thể ngồi xuống bên cạnh mình.
Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn từng người trên bàn ăn. Anh ta hầu như biết tất cả mọi người ngoại trừ Tần Tam gia, chỉ là anh ta chưa bao giờ nói chuyện với Dương Lam hay Dương Hưng.
Là một thám tử tư có sự nhạy bén cần thiết cho nghề nghiệp, ánh mắt của anh ta bị thu hút bởi ba người trên bàn ăn gồm Tần Tam gia, Dương Lam cùng Dương Hưng. Ấn tượng đầu tiên mà ba người này mang lại cho anh ta là bọn họ không phải hạng người bình thường.
Dương Hưng liếc Trần Văn Sơn một cái, sau đó tiếp tục im lặng ăn cơm.
Trần Văn Sơn lần lượt lên tiếng chào hỏi với Trần Thiên Trung rồi đến Vân Nhã, tiếp đó cũng bắt đầu yên lặng ăn cơm.
Trước khi đến, Tần Tam gia biết em trai lão Cửu của ông ta chết nên rất đau buồn. Đợi đến khi ông ta biết được người nằm bên trong quan tài không phải là em trai ruột của mình, tâm trạng của ông ta trở nên tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên, trong loại tiệc ăn giữa tang lễ như này, ông ta không dậy lên nổi cơn thèm ăn, cho nên chỉ gắp mấy miếng đồ ăn là dừng.
Lý Thanh Tịnh, Tần Lam và Vân Nhã không đói bụng, cũng chỉ ăn mấy miếng nhỏ. Vì vậy trên bàn ăn, người chân chính ăn cơm chỉ có Trần Văn Sơn cùng Dương Hưng.
Trần Thiên Trung mở miệng hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, vết thương của cậu thế nào rồi?"
"Đã khỏi hẳn!" Trần Văn Sơn đáp về một câu.
Dương Hưng nghe được tin vết thương của Trần Văn Sơn đã khỏi hẳn, trong lòng căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Dựa vào tình hình lúc trước, vốn dĩ hắn ta tưởng rằng Trần Văn Sơn ít nhất cũng phải nằm trên giường hơn một tháng, không ngờ rằng lúc này mới hơn mười ngày mà Trần Văn Sơn đã khỏi hẳn.
Trần Văn Sơn là trợ thủ của Triệu Hùng, vết thương của Trần Văn Sơn đã khỏi hẳn là một tin tức xấu đối với Dương Hưng. Có thể nói, Trần Văn Sơn là đối thủ thực sự của hắn ta.
Mặc dù Dương Hưng được xếp hạng cao hơn Trần Văn Sơn trên Thiên Bảng, nhưng nếu như thật sự dùng hết sức lực đánh nhau một trận, chưa biết người chiến thắng cuối cùng vẫn là ai đâu.
Tần Tam gia thấy Lý Thanh Tịnh Trần và Thiên Trung đều rất quen thuộc với Trần Văn Sơn, lập tức dò hỏi Trần Thiên Trung: "Ông Trần, vị này là...?"
"Ồ! Cậu ấy tên là Trần Văn Sơn, là một thám tử tư." Trần Thiên Trung giới thiệu Trần Văn Sơn với Tần Tam gia, rồi lại giới thiệu Tần Tam gia với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, vị này là Tần Tam gia, anh ba của Cửu gia."
Mặc dù Cửu gia không còn ở trong giang hồ nữa, nhưng trên thành phố Hải Phòng này không ai không biết tên của Cửu gia, "Công ty Cửu Đường" do ông ta thành lập cũng có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Hải Phòng. Trần Văn Sơn không ngờ rằng ông lão này lại là anh ba của Tần Cửu gia.
"Tam gia! Chào ông." Trần Văn Sơn khẽ gật đầu về phía Tần Tam gia.
"Chào cậu!" Tần Tam gia híp hai mắt, hỏi Trần Văn Sơn: "Cậu là thám tử tư thật sao?"
"Đúng vậy!"
"Tôi đang muốn tìm một thám tử tư giúp tôi kiểm tra một việc. Cậu có tiện để lại thông tin liên lạc không?" Tần Tam gia hỏi.
Trần Văn Sơn vội vàng đưa danh thiếp của mình bằng hai tay cho Tần Tam gia.
Dương Lam khẽ hé môi hỏi Trần Văn Sơn: "Ngài Trần, văn phòng thám tử của ngài có tên là văn phòng thám tử Văn Sơn sao?"
"Đúng, văn phòng thám tử Văn Sơn!"
Dương Lam kinh ngạc kêu lên: "A! Trên mạng có một bảng xếp hạng thám tử tư. Xếp ở vị trí thứ nhất là văn phòng thám tử Văn Sơn đó, chẳng phải ý chỉ ngài Trần đây sao?"
"Quá khen rồi! Chỉ là kinh doanh đủ để tự cung tự cấp thôi." Tần Văn Sơn không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Trong đôi mắt đẹp của Dương Lam hiện lên vẻ hưng phấn, cô ta nói với Trần Văn Sơn: "Ngài Trần, ngài có thể cho tôi một tấm danh thiếp được không, về sau nếu có nhu cầu trên phương diện này, tôi có thể liên lạc với ngài."
"Đương nhiên có thể!" Trần Văn Sơn đứng lên, đưa một tấm danh thiếp cho Dương Lam.
Dương Lam cẩn thận từng li từng tí cất vào túi, hỏi Dương Hưng đang vùi đầu ăn cơm ở bên cạnh: "Dương Hưng, sao hôm nay anh ăn nhiều vậy?"
"Sáng sớm vội vàng đến đây, chưa ăn no!" Dương Hưng đáp xong, buông đôi đũa trong tay xuống, đẩy cả bát và đũa sang bên cạnh.
Mọi hành động của hắn ta đều rơi vào mắt Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn híp hai mắt, từ động tác đẩy bát đũa của Dương Hưng có thể đoán được người này là một người luyện võ.
Lúc trước Trần Văn Sơn chỉ từng nhìn thấy Dương Hưng trên TV, biết hắn ta là tổng giám đốc của "Tập đoàn Hoài An" ở tỉnh Thanh Hóa.
Trước đây Triệu Hùng đã bảo Trần Văn Sơn nhớ phải âm thầm điều tra Dương Hưng khi đi đến tỉnh Thanh Hóa, đáng tiếc là mấy ngày đi tỉnh Thanh Hóa anh ta chẳng điều tra ra được gì. Không chỉ có như thế, anh ta còn bị người bên "Thánh đàn" tấn công.
Trần Văn Sơn cố ý hỏi Dương Hưng: "Vị này là tổng giám đốc Dương của tập đoàn Hoài An sao?"
"Xin chào, tôi là Dương Hưng!" Dương Hưng khẽ gật đầu.
Trần Văn Sơn gật đầu nói: "Tôi đã từng nhìn thấy anh trên TV!"
Dương Hưng cười nhạt một tiếng, không nói gì. Anh ta sợ nói nhiều sẽ dễ bị bại lộ, nếu như bị Trần Văn Sơn nhận ra thì rắc rối lắm.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, một số người rời khỏi sơn trang "Dưỡng Niên Các", một số người có quan hệ tốt với Cửu gia ở lại.
Trần Văn Sơn đến đây là bởi vì Triệu Hùng gửi tin nhắn bảo anh ta đến.
Triệu Hùng sợ rằng người bên "Thánh đàn" sẽ trà trộn vào trong số những người đến phúng viếng Cửu gia. Vì vậy, anh bảo Trần Văn Sơn đến để điều tra trong âm thầm.
Vào buổi chiều, số lượng người đến bái tế ít hơn rất nhiều. Tuy nhiên lại có một người quan trọng hơn tất cả, đó là người xếp hạng thứ nhất trên Thiên Bảng, Khổng Côn Bằng, hay còn được gọi là ông cụ Khổng.
Triệu Hùng không nói kế hoạch của mình cho ông cụ Khổng. Cho nên, ông lão thật sự cho rằng Cửu gia chết rồi.
Những người ở độ tuổi như Khổng Côn Bằng sợ nhất là khi phải nghe thấy tin tức về cái chết của người thân và bạn bè của mình. Không phải bọn họ cảm thấy sợ hãi, mà là họ sẽ cảm thấy cô đơn khi chứng kiến những người xung quanh lần lượt ra đi.
Khổng Côn Bằng luôn có một thân hình cường tráng dẻo dai vì tập võ quanh năm và biết cách giữ sức khỏe. Bên cạnh những người cùng tuổi tác với ông ta đã có không ít bạn bè ra đi, cho nên bỗng nhiên nghe được tin tức Cửu gia qua đời đột ngột đã tạo thành ảnh hưởng lớn với ông cụ Khổng.
Ông cụ Khổng đứng trước quan tài của Cửu gia, tiếng khóc của ông ta khiến người nghe cảm thấy đau lòng. Điều này khiến trong lòng Triệu Hùng có chút băn khoăn.
Đến buổi tối, có rất nhiều người ra về.
Ngoài những người ở Cửu đường, chỉ còn lại Triệu Hùng, Nông Tuyền, Tàn Kiếm Hồ A và Trần Văn Sơn.
Triệu Hùng lo lắng sẽ có người bí mật xông vào để kiểm tra quan tài của Cửu gia nên tiếp tục để Nông Tuyền trông coi quan tài cùng với Tàn Kiếm Hồ A.
Anh đưa Trần Văn Sơn và Sẹo đao Ngô Tranh đến sảnh chính của sơn trang.
Lúc trưa Triệu Hùng đã nói với đám người Hoắc Kiến Vinh rằng sẽ có một cuộc họp ở sảnh chính vào đúng tám giờ tối.
Khi anh bước vào sảnh chính, đồng hồ chỉ bảy giờ năm mươi phút. Bốn người Hoắc Kiến Vinh, Lan Ngọc Tâm, Quách Chính Lương và Tưởng Hội Lam lần lượt tới.
Hoắc Kiến Vinh vẫn giữ dáng vẻ vênh váo đắc ý, sau khi đi vào, ông ta nhìn chằm chằm Triệu Hùng, nói: "Họ Triệu kia, cậu ăn ngay nói thật đi, vì sao Cửu gia lại giao vị trí người đứng đầu của công ty Cửu Đường cho cậu?"
Triệu Hùng híp hai mắt, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng sắc bén.
Cái tên Hoắc Kiến Vinh này quá tự phụ, hoàn toàn không thèm để anh vào trong mắt. Có vẻ như nếu hôm nay không cho ông ta một bài học, ông ta và những người khác ở Cửu đường sẽ không chấp nhận năng lực của mình.
"Đây là cách ông nói chuyện với người đứng đầu của công ty Cửu Đường sao?" Triệu Hùng lạnh lùng hỏi.
"Cái quái gì mà người đầu đầu hả!" Hoắc Kiến Vinh vênh mặt, nói: "Khi ông đây tranh đấu để giành tài nguyên cho công ty Cửu Đường, cậu vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy. Bốn đường chủ chúng tôi không có công lao cũng có khổ lao, dựa vào cái gì mà nhãi ranh như cậu được trở thành người đứng đầu của công ty Cửu Đường hả? Hoắc Kiến Vinh tôi đây là người đầu tiên phản đối."
Tưởng Hội Lam bên Bắc đường lập tức hùa theo, nói: "Đúng! Tưởng Hội Lam tôi đây cũng phản đối. Họ Triệu kia, mặc dù Cửu gia lập di chúc giao công ty Cửu Đường cho cậu quản lý, nhưng Cửu đường không có Cửu gia thì không được gọi là Cửu đường. Tất cả chúng tôi đều làm việc cho Cửu gia, chúng tôi sẽ không làm việc cho cái tên họ Triệu như cậu."
Bây giờ Triệu Hùng đã hiểu, tất cả những người này ngoại trừ Lan Ngọc Tâm thì đều đang muốn ép mình phải ngường lại chức vị. Hoặc là trở thành một con rối của đám người Hoắc Kiến Vinh, ngồi trên chức vị cao ở công ty Cửu Đường nhưng phải làm việc theo mệnh lệnh của bọn họ. Hoặc là đám người Hoắc Kiến Vinh sẽ chơi bài ngửa với mình, phản đối mình bằng cách đưa ra ý kiến để bọn họ độc lập.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng đang định mở miệng, Quách Chính Lương bên Tây đường đột nhiên quát lên: "Đúng vậy! Chúng tôi phải vất vả lắm mới gầy dựng được sự nghiệp như hiện nay, dựa vào cái gì mà nhãi ranh này được ngồi mát ăn bát vàng?"
Từ lâu Triệu Hùng đã biết Quách Chính Lương là một người có võ nhưng không đủ thông minh. Ông ta trung thành tuyệt đối với Cửu gia, bây giờ Cửu gia chết rồi, ông ta lại mờ mịt nghe theo những người quen của mình.
Trong số bốn người bọn họ, người duy nhất thực sự muốn gây chuyện chỉ có Hoắc Kiến Vinh bên Đông đường và Tưởng Hội Lam bên Bắc đường.
Triệu Hùng cười mỉa mai một tiếng, nói: "Xem ra, mấy người các người muốn ép tôi ngường chức vị đúng không?"
Hoắc Kiến Vinh trầm giọng nói: "Không sai! Hoặc là cậu nhường lại vị trí người đứng đầu của công ty Cửu Đường, hoặc là tự mình xéo đi! Hai chọn một, cậu chọn đi!"
Triệu Hùng quay đầu hỏi Sẹo đao Ngô Tranh ở bên cạnh: "Ngô Tranh, bọn họ như này có được coi là xúc phạm người bề trên không?"
"Có!" Sẹo đao Ngô Tranh khẽ gật đầu.
Bóng người của Trần Văn Sơn đột nhiên lóe lên, vung nắm đấm về phía Hoắc Kiến Vinh.
Hoắc Kiến Vinh sửng sốt, theo bản năng dùng cánh tay chặn lại đòn đánh nhưng lại bị Trần Văn Sơn túm chặt cánh tay, gập ra đằng sau. Trần Văn Sơn đá một cước vào cái mông của Hoắc Kiến Vinh, ông ta bị đá mạnh đến mức lăn mấy vòng mới dừng lại.
Hoắc Kiến Vinh rút ra một cây súng từ trên người, Trần Văn Sơn lập tức rút ra phi tiêu mỏng như lá liễu, ném chuẩn xác vào cây súng trong tay Hoắc Kiến Vinh khiến nó rơi xuống đất.
Khi bọn họ bước vào sảnh chính, Triệu Hùng đã nói rõ những bước đi tiếp theo với Trần Văn Sơn. Triệu Hùng có dự cảm rằng Hoắc Kiến Vinh bên Đông đường sẽ gây chuyện.
Trần Văn Sơn là cao thủ xếp hạng thứ chín trên Thiên Bảng, mặc dù Hoắc Kiến Vinh là chúa tể một phương nhưng làm thế nào cũng không thể trở thành đối thủ ngang tầm với anh ta.
Trước khi Hoắc Kiến Vinh đứng dậy, Trần Văn Sơn đã tiến lên, trực tiếp phong bế huyệt đạo trên người Hoắc Kiến Vinh. Sau đó, anh ta đưa cho Triệu Hùng một con dao găm.
Triệu Hùng bước tới trước mặt Hoắc Kiến Vinh với con dao găm trên tay, trầm giọng nói: "Quốc gia quốc pháp, gia có gia quy! Cho dù Hoắc Kiến Vinh ông có công lao, nhưng ông xúc phạm đến tôi thì ông sai rồi. Hoắc Kiến Vinh, ba đao sáu động* là cách xử phạt do chính ông đưa ra, hôm nay tôi sẽ để ông tự mình trải nghiệm cảm giác của ba đao sáu động!"
(*Ba đao sáu động: Trong các đảng phái xã hội đen, khi phạm phải một lỗi nào đó không thể sửa lại, người phạm lỗi sẽ phải lấy dao đâm vào đùi mình ba lần, mỗi một lần đâm phải sâu đến mức thủng thành lỗ ở hai mặt đùi. Một lần đâm thành hai cái lỗ, ba lần đâm thành sáu cái lỗ.)
Tưởng Hội Lam bên Bắc đường kinh ngạc hét lên với Triệu Hùng: "Họ Triệu kia, cậu muốn làm gì?"
Ông ta vừa định xông đến cứu Hoắc Kiến Vinh nhưng lại bị Sẹo đao Ngô Tranh chặn lại.
"Đường chủ Tưởng, cậu Hùng đang xử phạt những kẻ mang ý xấu theo quy củ của chúng ta..."