Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 662

Triệu Hùng giơ con dao găm trong tay đâm xuống, liên tiếp đâm ba nhát vào đùi của Hoắc Kiến Vinh.

Ba nhát đâm này, mỗi một lần đều trực tiếp xuyên thủng đùi của Hoắc Kiến Vinh. Một lần đâm sẽ tạo thành hai cái lỗ, đây cũng là lý do vì sao nó gọi là "Ba đao sáu động".

Hoắc Kiến Vinh đau đến mức hét thảm lên giống như heo bị mổ thịt.

Hoắc Kiến Vinh không ngờ rằng cách xử phạt do chính ông ta tự tay tạo ra lại được thực hiện trên người mình. Nếu như không được chữa trị kịp thời, cái chân này của ông ta sẽ bị tàn phế.

Trên mặt Trần Văn Sơn không có một chút cảm xúc nào, anh ta là người trên "Võ Thần Bảng", đã thấy loại chuyện này rất nhiều rồi. Triệu Hùng đã làm mọi việc từ cách bố trí cho đến lập kế hoạch, sau đó còn tự tay xử lý Hoắc Kiến Vinh bên Đông đường bằng cách đâm kiểu ba đao sáu động, điều này khiến Trần Văn Sơn càng ngày càng thưởng thức Triệu Hùng.

Những người làm nên việc lớn không câu nệ chuyện vặt vãnh!

Triệu Hùng hành động rất quả quyết, vừa gan dạ vừa thông minh, quả thật là người làm nên việc lớn.

Tưởng Hội Lam bên Bắc đường chỉ vào Triệu Hùng, kêu lên: "Họ Triệu kia, mày vừa tiếp quản công ty Cửu Đường đã dám ra tay nặng với người có công lao cho công ty như thế này hả! Mày chắc chắn sẽ bị trời phạt!"

Tưởng Hội Lam lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại đã bị Sẹo đao Ngô Tranh đập rơi trên mặt đất.

"Ông..." Tưởng Hội Lam trừng mắt lườm Sẹo đao Ngô Tranh, nói: "Ngô Tranh, vậy mà ông lại giúp kẻ xấu làm điều ác sao?"

Sẹo đao Ngô Tranh lạnh lùng nói với Tưởng Hội Lam bên Bắc đường: "Đường chủ Tưởng, ông nên tiết kiệm chút sức lực của mình đi! Những người do ông và đường chủ Hoắc bên Đông đường mang tới đã bị người của tôi giải quyết rồi."

"Cái gì?" Tưởng Hội Lam nghe vậy, cực kỳ sửng sốt.

Sau khi nghe được tin tức này, Tưởng Hội Lam lập tức trở nên suy sụp giống như một quả bóng bị xì hơi.

Vốn dĩ Quách Chính Lương bên Tây đường chỉ hùa theo mọi người mà thôi. Ông ta thấy Trần Văn Sơn mới dùng mấy chiêu đã khiến Hoắc Kiến Vinh bên Đông đường nằm yên trên mặt đất, lập tức đứng im không đi lên giúp. Bởi vì ông ta biết nếu như ông ta đi lên, chắc chắn sẽ phải chịu chết giống Hoắc Kiến Vinh.

Ông ta không có lập trường rõ ràng, không biết nên đứng ở phe nào mới tốt. Vì vậy, ông ta đứng yên một chỗ, do dự không biết nên làm thế nào.

Lan Ngọc Tâm nói với Triệu Hùng: "Cậu vừa tiếp quản công ty Cửu Đường đã ra tay với đường chủ Hoắc bên Đông đường, như vậy chỉ sợ không ổn đâu."

Triệu Hùng lau vết máu trên con dao găm trong tay vào quần áo của Hoắc Kiến Vinh rồi đưa lại cho Trần Văn Sơn, sau đó quay đầu nhìn Lan Ngọc Tâm, Quách Chính Lương cùng Tưởng Hội Lam, nói: "Cửu gia tin tưởng tôi nên mới giao công ty Cửu Đường cho tôi, bởi vậy tôi sẽ không để công ty Cửu Đường sụp đổ ở trong tay Triệu Hùng tôi đâu. Dì Lan, đường chủ Quách, hai người có thể ra ngoài nhìn xem rốt cuộc Hoắc Kiến Vinh và Tưởng Hội Lam thực sự muốn làm gì tôi. Bọn họ lợi dụng việc tới đây phúng viếng Cửu gia, dẫn theo một lượng lớn thuộc hạ tinh anh đến quấy rối. Điều này không chỉ là thiếu tôn trọng với Cửu gia mà còn là lòng mang ý xấu muốn chiếm đoạt chức vị!"

Lan Ngọc Tâm đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nói: "Cậu nói đúng. Vào ngày tang lễ của Cửu gia mà Hoắc Kiến Vinh và Tưởng Hội Lam lại dám làm như vậy, quả thật quá vô nhân đạo. Tôi đứng về phía cậu!"

Quách Chính Lương bên Tây đường gãi đầu, có chút khó xử nhìn Tưởng Hội Lam bên Bắc đường rồi lại nhìn Lan Ngọc Tâm bên Nam đường. Cuối cùng, ông ta cũng lựa chọn đứng về phía Triệu Hùng. Nói với Triệu Hùng bằng giọng nói ngây ngô: "Quách Chính Lương tôi đây cũng tin tưởng vào quyết định của Cửu gia! Cửu gia đã để cậu tiếp quản công ty Cửu Đường, vậy về sau Quách Chính Lương tôi đây sẽ làm việc cho cậu."

Triệu Hùng muốn nhân cơ hội này dạy cho cái tên Quách Chính Lương này một bài học. Người này thật sự không có đầu óc, suýt chút nữa đã bị Hoắc Kiến Vinh và Tưởng Hội Lam lừa gạt.

Anh cố ý muốn thử lòng trung thành của Quách Chính Lương với mình xem nó đang ở trình độ nào, nói với Quách Chính Lương: "Đường chủ Quách, mặc dù bây giờ ông đứng về phía tôi thế nhưng giữa trưa ngày hôm nay ông đã nói chuyện bất kính với tôi! Ông..."

Triệu Hùng còn chưa nói hết lời đã nghe thấy hai tiếng "Bốp! Bốp!". Quách Chính Lương tự cho mình hai cái cái tát, nói: "Cậu Triệu, ngày hôm nay thiếu tôn trọng với cậu là lỗi của Quách Chính Lương tôi đây. Nếu như cậu còn chưa hết giận, tôi nguyện ý quỳ xuống cầu xin cậu tha thứ."

Quách Chính Lương nói xong, định quỳ một gối xuống đất lại bị Triệu Hùng tay mắt lanh lẹ cản lại.

"Đường chủ Quách, chuyện hôm nay chúng ta giải quyết xong rồi! Về sau, tôi sẽ cho ông biết Cửu gia không nhìn lầm người, ông cũng không quyết định sai."

"Hay lắm! Hy vọng cậu đừng để tôi thất vọng. Nếu không, Quách Chính Lương tôi đây nhất định sẽ phản đối cậu lên nắm quyền."

Tưởng Hội Lam bên Bắc đường không ngờ rằng kế hoạch được bố trí cẩn thận của ông ta và Hoắc Kiến Vinh lại bị thằng nhãi ranh Triệu Hùng này lật đổ nhanh như vậy. Ông ta thấy không còn đường lui, lập tức chắp tay nói với Triệu Hùng: "Cậu Triệu, vừa nãy Tưởng Hội Lam tôi đây không biết tốt xấu. Từ nay về sau Tưởng Hội Lam tôi đây nguyện ý làm việc cho cậu Hùng!"

Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Tưởng Hội Lam, trầm giọng nói: "Đường chủ Tưởng, đám người bọn ông cùng Hoắc Kiến Vinh cố ý đến đây gây rối với mục đích muốn khiến công ty Cửu Đường tan rã, sau đó tự mình độc lập xây dựng thế lượng một phương! Chẳng lẽ ông không hiểu cách xử phạt của công ty Cửu Đường chúng ta sao? Tự ông đâm mình ba đao sáu động hay là để tôi tới giúp ông?"

Tưởng Hội Lam nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi. Không ngờ rằng thằng nhãi ranh Triệu Hùng này độc ác như vậy, mình đã biểu thị đầu hàng rồi mà nó vẫn không chịu buông tha cho mình.

"Họ Triệu kia! Tao là người lập công lâu năm ở công ty Cửu Đường, ngay cả Cửu gia cũng không đối xử như thế với tao đâu. Một thằng nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh như mày mà cũng dám làm vậy với tao sao? Mày có chắc định dùng cách xử phạt bọn tao để gây dựng uy quyền của mày ở Cửu đường không?"

"Tưởng Hội Lam! Nhiều năm qua công ty Cửu Đường chưa bao giờ để các người phải chịu thua thiệt. Các người thật sự cho rằng việc các người nhiều lần lấy tiền trong công ty Cửu Đường để đút no bụng túi tiền riêng của mình không bị ai phát hiện sao? Chỉ là Cửu gia đã lớn tuổi rồi, hơn nữa còn nể tình các người là có công, cho nên mới không muốn xử lý các người thôi!" Triệu Hùng dừng một chút, nói tiếp: "Khi còn sống, Cửu gia đã nói với tôi trước về chuyện này. Nếu như sau khi ông ấy chết, các người có thể an phận thủ thường, đương nhiên công ty Cửu Đường sẽ không bạc đãi các người. Nhưng nếu như các người nảy sinh lòng tham định phản bội, ông ấy bảo tôi đưa ra quyết định xử lý các người!"

"Mày..." Tưởng Hội Lam xoay người muốn chạy.

Sẹo đao Ngô Tranh đuổi theo, trực tiếp đâm một nhát lên bàn chân của Tưởng Hội Lam.

"Rầm" một tiếng, Tưởng Hội Lam té ngã trên mặt đất.

Tưởng Hội Lam bên Bắc đường là một trong những người đưa ra mưu kế cho Cửu gia, ông ta không biết đánh nhau, cho nên Sẹo đao Ngô Tranh có thể dễ dàng túm được ông ta.

Trong mắt Triệu Hùng lộ ra sự quyết đoán, cao giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, công ty chi nhánh bên Đông đường và công ty chi nhánh bên Bắc đường của tổng công ty Cửu Đường sẽ do quản lý ở trụ sở chính đến phụ trách trực tiếp. Cho đến khi tìm được đường chủ mới, tbọn họ có toàn quyền sắp xếp công việc trong công ty. Mặt khác, công ty chi nhánh bên Nam đường và công ty chi nhánh bên Tây đường phải đến trụ sở chính của công ty Cửu Đường để họp hàng tháng. Lúc tôi không có ở đây, Sẹo đao Ngô Tranh là người đại diện cho tôi. Tất cả đã nghe rõ chưa?"

"Rõ!"

Lan Ngọc Tâm, Quách Chính Lương cùng Sẹo đao Ngô Tranh đồng thời cung kính chắp tay đáp lời với Triệu Hùng.

Triệu Hùng tiếp tục nói: "Ngô Tranh!"

"Có!" Ngô Tranh đáp.

"Lập tức phái người người trục xuất Hoắc Kiến Vinh cùng Tưởng Hội Lam ra khỏi tỉnh Hà Nam và tiếp quản công ty chi nhánh bên Đông đường cùng công ty chi nhánh bên Bắc đường."

"Rõ!"

Ngô Tranh vội vàng đi ra ngoài, lúc trở lại còn mang theo vài người đàn ông có dáng người khôi ngô vạm vỡ. Mấy người đó kéo Hoắc Kiến Vinh bên Đông đường và Tưởng Hội Lam bên Bắc đường giống như kéo giống hai con chó chết ra ngoài sơn trang.

Triệu Hùng nói với Lan Ngọc Tâm bên Nam đường và Quách Chính Lương bên Tây đường ở bên cạnh: "Dì Lan, đường chủ Quách, hôm nay hai người thay phiên nhau phòng thủ nơi để quan tài của Cửu gia, ngày mai lại phải đón khách, ngày kia sẽ hạ táng cho Cửu gia."

"Rõ!"

Lan Ngọc Tâm cùng Quách Chính Lương chắp tay đáp lời với Triệu Hùng.

Sau cuộc hỗn loạn này, ấn tượng của Lan Ngọc Tâm về Triệu Hùng đã thay đổi rất nhiều. Bà ta đã sớm nghe nói nhãi ranh Triệu Hùng này làm mưa làm gió ở thành phố Hải Phòng, không chỉ khiến "Tập đoàn Hạo Thành" phá sản mà còn khiến nhà họ Hà sụp đổ. Người này biết suy nghĩ thấu đáo, làm việc nhanh chóng như sấm rền gió cuốn, vừa quả quyết vừa dứt khoát, quả thật cậu ta là ứng cử viên sáng giá nhất để tiếp quản công ty Cửu Đường.

Xem ra, khi còn sống Cửu gia lập di chúc chọn Triệu Hùng làm người đứng đầu cho "Công ty Cửu Đường" là một lựa chọn sáng suốt.

Lâm Uyển!

Nơi ở tư nhân của Trần Thiên Trung!

Triệu Hùng bảo Trần Thiên Trung dẫn theo Tần Tam gia và ông cụ Khổng cùng đi đến nhà của Trần Thiên Trung.

Khi ra khỏi "Dưỡng Niên Các", Triệu Hùng đã bí mật trò chuyện cùng với ông cụ Khổng, bảo ông ta âm thầm bảo vệ Tần Tam gia bởi vì có thể sẽ có người muốn hại Tần Tam gia. Do đó, ông cụ Khổng theo tới đây.

Sau khi đến nhà của Trần Thiên Trung, ông ta nghe thấy một tiếng cười sảng khoái.

"Ôi trời! Cuối cùng các người cũng trở về, tôi nóng lòng muốn chết rồi."

Tần Tam gia và Khổng Côn Bằng lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì người nghênh đón bọn họ chính là Cửu gia! 
Bình Luận (0)
Comment