Kiều Học Danh vừa mới cất bước ra lại thu vào, quay người lúng túng cười nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, hiểu lầm tất cả chỉ là hiểu lầm. Tất cả đều do người nhà họ Phan xui khiến tôi. Chúng ta không thù không oán nên tôi sẽ không quan tâm tới chuyện này. Tạm biệt!”
“Tôi cho phép ông đi sao?” Giọng nói lạnh lùng của Triệu Hùng lại lần nữa vang lên bên tai Kiều Học Danh.
Kiều Học Danh thấy Triệu Hùng không chịu thả ông ta đi thì quay đầu trừng mắt nói với Triệu Hùng: “Họ Triệu, anh biết Kiều Học Danh tôi là ai không? Lúc bố mày quát tháo ở trên giang hồ anh vẫn còn đang mặc tã đấy. Đừng tưởng rằng tôi sẽ sợ anh. Nếu như anh làm mất lòng Liêu Minh chúng tôi thì cam đoan đó sẽ là ác mộng của anh!”
Sau khi Triệu Hùng biết thực lực chân chính của “Liêu Minh” thì không muốn làm mất lòng Liêu Minh!. Nhưng Kiều Học Danh này lại là người của Liêu Minh, nếu như bản thân chỉnh đốn Kiều Học Danh thì khẳng định sẽ làm mất lòng Liêu Minh! Vì vậy anh chỉ muốn hù dọa Kiều Học Danh một chút mà thôi.
“Ông Kiều, tôi biết ông ở trong thành phố Vinh rất ghê gớm cũng rất chảnh. Nhưng bây giờ là xã hội pháp chế, những gì ông đã làm trong quá khứ sẽ không còn hiệu quả nữa. Lê Manh có thể giữ được ông nhất thời nhưng không thể bảo vệ ông cả đời. Hôm nay tôi muốn ông tỏ rõ thái độ, rốt cuộc ông có nhúng tay vào chuyện nhà họ Phan hay không?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm Kiều Học Danh lạnh giọng hỏi.
“Tôi....”
Kiều Học Danh nhất thời cảm thấy hơi khó xử.
Ông ta xông xáo giang hồ lâu như vậy nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp chuyện khó giải quyết như ngày hôm nay.
Thằng nhóc Triệu Hùng này nhìn có vẻ giống như trí thức nho nhã, dáng dấp văn vẻ lịch sự. Nhưng làm việc lại mạnh mẽ vang dội và rõ ràng, quả thực là một chuyện lớn.
Phan Tử Huy con thứ hai của nhà họ Phan nói với Kiều Học Danh: “Bố vợ, nếu như ngay cả bố cũng mặc kệ chuyện nhà họ Phan thì nhà họ Phan của con sẽ tứ cố vô thân.”
Kiều Học Danh khịt mũi nói với con rể Phan Tử Huy: “Hừ! Tại sao nhà họ Kiều lại phải dính tới chuyện của nhà họ Phan chứ. Phan Tử Huy tốt nhất cậu đối xử với con gái của tôi tốt một chút, nếu không cậu không xong với Kiều Học Danh tôi đâu! Anh Hùng yên tâm, Kiều Học Danh tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Phan nữa.”
Triệu Hùng khẽ gật đầu nói: “Ông cũng được xem là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Vinh, hy vọng ông hết lòng tuân thủ lời hứa. Nếu như ông còn hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi kết hợp với nhà họ Phan để đối phó với tôi, hoặc là đối phó bạn của tôi thì Triệu Hùng tôi sẽ không quan tâm tới chuyện ông có phải là người của Liêu Minh hay không, chắc chắn sẽ làm cho ông mở mang kiến thức về thủ đoạn của tôi.”
“Yên tâm! Kiều Học Danh tôi biết nên làm như thế nào!” Nói xong ông ta dẫn theo cấp dưới rời đi.
Giữa sân chỉ còn lại người nhà họ Phan, Phan Tử Mặc bị đánh gãy tứ chi. Phan Tử Cường và Phan Tử Huy chỉ là thương nhân nên hai người không biết võ công, họ biết không thể đánh lại những người của nhà họ Diệp và Triệu Hùng.
Dù sao cũng sẽ chết nên Phan Tử Cường con lớn của nhà họ Phan kiên cường nói với Triệu Hùng: “Họ Triệu, anh em nhà họ Phan chúng tôi muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy anh Nhưng xin anh đừng làm khó những người khác của nhà họ Phan, họ chỉ là những người làm thuê cho nhà họ Phan và làm việc theo mệnh lệnh mà thôi.”
Phan Tử Huy thì sợ hãi nói: “Triệu Hùng, anh hãy buông tha cho nhà họ Phan chúng tôi đi. Chuyện của bố tôi quả thực không thể trách các anh, đó là do ông ta gieo gió gặt bão. Em ba của tôi không biết lượng sức chống đối với các anh, tất cả đều là lỗi của nhà họ Phan chúng tôi. Xin anh hãy buông tha cho chúng tôi, nhà họ Phan sẽ không chống lại các anh nữa.”
Triệu Hùng cười giễu nói: “Mặc dù bố anh làm sai trước nhưng tôi lại là người báo cảnh sát nên ông ta mới phải vào tù. Mà em thứ ba của anh bị tôi hủy bỏ võ công, tôi không tin nhà họ Phan các anh không hận tôi?”
Phan Tử Huy nói: “Tất cả đều là do họ gieo gió gặt bão nên không liên quan tới anh!”
Phan Tử Cường trợn trừng mắt nhìn Phan Tử Huy nói: “Em hai, sao em lại nói như vậy?”
“Anh cả! Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như không phải bố thiết lập phòng giam tư nhân phạm pháp thì làm sao có thể bị bắt. Nếu như không phải em ba nổi máu anh hùng chắc chắn phải dẫn người tìm Triệu Hùng báo thù thì sao có thể rơi vào tình trạng như vậy. Anh và em đều là thương nhân thì làm sao có thể đánh được người ta chứ? Không bằng đầu hàng sớm thì tốt hơn.”
Phan Tử Cường tức đến nỗi khịt mũi nói: “Em hai, em thật sự là đồ hèn nhát. Xem như chúng ta không đánh lại cũng không thể bôi nhọ tên tuổi của nhà họ Phan chúng ta. Mặc dù Triệu Hùng đáng sợ cùng lắm thì cũng chỉ là giết chúng ta. Chỉ cần anh ta không giết chúng ta thì có thể không báo thù cho bố nhưng cần phải báo thù cho em ba!” Nói đến đây anh ta trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Họ Triệu, chỉ cần anh thả những người khác của nhà họ Phan thì Phan Tử Cường tôi sẽ tùy anh xử lý!”
Khóe miệng Triệu Hùng lộ ra nụ cười ý vị sâu xa nói với Phan Tử Cường: “Phan Tử Cường anh có thể dẫn những người khác của nhà họ Phan rời đi! Em ba của anh chỉ bị tôi hủy bỏ võ công còn tay chân của anh ta có thể nối lại được nhưng anh ta không thể luyện võ được nữa mà thôi.”
Nghe Triệu Hùng nói Phan Tử Cường nhìn chằm chằm Triệu Hùng với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
“Anh...Anh chịu buông tha cho nhà họ Phan chúng tôi sao?”
Triệu Hùng nói với Phan Tử Cường: “Anh nói đúng, có thù không báo thì không phải là quân tử. Cho dù anh muốn báo thù cho bố hay báo thù cho em trai cũng được, cho dù là công khai hay bí mật thì Triệu Hùng tôi sẽ cố gắng hết sức tiếp tới cùng!”
Câu trả lời của Triệu Hùng quả thực vượt xa dự đoán của Phan Tử Cường.
Phan Tử Cường quát người nhà họ Phan: “Khiêng cậu chủ ba về nhà họ Phan!”
Người nhà họ Phan vừa mới muốn rời đi đã nghe thấy Triệu Hùng la lên: “Đợi đã!”
Phan Tử Cường quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Họ Triệu, không phải anh là kẻ ty tiện bỉ ổi nói lời không giữ lời đấy chứ?”
“Tôi đã từng nói sẽ thả các anh chứ không nói sẽ thả Phan Tử Huy đi!” Triệu Hùng lạnh giọng nói.
Phan Tử Huy nghe vậy thì cảm thấy sợ hãi, không rõ tại sao Triệu Hùng lại làm khó dễ mình.
“Họ Triệu, anh có ý gì? Tại sao họ có thể đi mà tôi lại không thể đi?”
“Bởi vì anh là đồ hèn nhát, ăn cây táo rào cây sung. Người như anh lúc đang có chiến tranh sẽ là hán gian! Trên đời này người mà tôi căm thù nhất chính là loại người như anh. Không dám báo thù cho bố thì thôi đi lại còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, kể lể điều không phải về em ba của anh.” Triệu Hùng nói xong quát lớn: “Người của Cửu Đường đang ở đâu?”
“Có!”
Sáu người của công ty Cửu Đường đến từ Hải Phòng đều đứng dậy xếp thành hàng ngay ngắn.
Triệu Hùng chỉ vào Phan Tử Huy dặn dò người của Cửu Đường: “Chỉnh đốn người này cho tôi, chỉ giữ lại một hơi thở là được chứ đừng đánh chết!”
Sáu người của Cửu Đường xông lên không ngừng đấm đá Phan Tử Huy.
Phan Tử Cường và em thứ hai Phan Tử Huy thường xuyên bất đồng quan điểm, hai người thường xuyên tranh cãi về công việc của công ty. Đúng như Triệu Hùng đã nói Phan Tử Huy em thứ hai của anh ta là một tên nịnh nọt, ngày bình thường đã có không ít lần hóng gió bên tai Phan Hải bố của anh ta, kể lể điều không đúng về Phan Tử Cường.
Phan Tử Huy bị Triệu Hùng dạy dỗ, Phan Tử Cường tuyệt không cảm thấy em thứ hai của mình đáng thương.
Sau khi người của Cửu Đường đánh Phan Tử Huy một trận quả nhiên đã đánh đến nỗi chỉ còn một hơi thở. Cả người Phan Tử Huy từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, đoán chừng ít nhất phải dưỡng thương hơn một tháng.
Triệu Hùng nói với Phan Tử Cường: “Phan Tử Cường, bây giờ anh có thể đưa Phan Tử Huy đi được rồi!”
“Khiêng cậu chủ thứ hai lên, chúng ta đi thôi!” Phan Tử Cường dặn dò người nhà họ Phan.
Triệu Hùng nhìn đám người nhà họ Phan rời đi không cảm thấy vui vẻ mà trái lại cảm thấy hơi thất vọng và mất mát.
Anh không thích loại cảm giác này, thật đúng với câu nói “Người trong giang hồ thân bất do kỷ!” Nếu như không phải thực lực của anh mạnh một chút thì hôm nay chắc chắn anh sẽ có kết cục rất thảm!
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Trần Thiên Trung vang lên ở bên tai Triệu Hùng.
Triệu Hùng xoay người lại nhìn về phía Trần Thiên Trung cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy gần đây chém giết nhiều, trái lại nhớ nhung tới cuộc sống yên bình lúc trước.
“Vẫn nên thuận theo tự nhiên! Có người sinh ra đã được định sẵn đời này sẽ không có cuộc sống yên bình. Mà cậu chính là người như vậy!” Trần Thiên Trung nói.
Triệu Hùng có thể hiểu ý của Trần Thiên Trung, chỉ sợ sau này sẽ không thể sống cuộc sống yên bình.
Sau khi trở lại nhà họ Diệp tất cả mọi người đều đang bàn luận về chuyện vừa rồi.
Bước ngoặt của vấn đề nằm ở “Liêu Minh” Diệp Trát nói nếu như vừa rồi làm mất lòng Liêu Minh vậy thì Triệu Hùng có thể sẽ không thể rời khỏi Thanh Tịnh.
Triệu Hùng hỏi Diệp Trát: “Anh Diệp, Minh chủ của Liêu Minh là ai?”
Diệp Trát lắc đầu nói: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy người này nhưng tôi biết người đó có một biệt hiệu là quân sư!”
“Quân sư?” Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày. Không biết rốt cuộc người này có bối cảnh như thế nào?
Đúng lúc này quản gia lại lần nữa vội vàng chạy tới.
“Cậu Hùng! Ở bên ngoài có người tìm cậu.” Quản gia thở hổn hển nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhíu chặt lông mày hỏi quản gia: “Quản gia, ai tới tìm tôi vậy?”
“Đó là người đàn ông mặc áo khoác dài hôm nay đã bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce. Đúng rồi, chính là người đã gọi những người của Liêu Minh rời đi.”
Triệu Hùng nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, trước đó Trần Văn Sơn đã từng nhắc nhở anh, người này là cao thủ xếp hạng trước hai mươi trên “Bảng Võ Thần”.
“Để anh ta vào đi!” Triệu Hùng nói với quản gia.