Mọi người đang thảo luận trong đại sảnh, vừa nghe thấy người đàn ông áo đen thần bí lúc nãy gọi Liêu Minh đi bây giờ lại quay lại rồi, còn chỉ rõ họ tên nói muốn gặp Triệu Hùng, mọi người đều cảm thấy là sự việc vô cùng quan trọng!
Diệp Trát lo lắng nói: "Liệu có phải là Kiều Học Danh quay về tố cáo, Liêu Minh thật sự phải ra tay với Ngài Hùng?"
Triệu Hùng thấy không khí lập tức trở nên nghiêm trọng, liền nói đùa với mọi người: "Đừng lo, người này mặc dù lợi hại, nhưng bên chúng ta còn có Văn Sơn nữa mà."
"Nhưng lúc này không phải là lúc chiến đấu một mình, người của Liêu Minh có hơn hàng trăm vạn người."
"Sợ cũng vô dụng, điều nên đến thì cũng sẽ đến thôi!" Triệu Hùng lần nữa châm một điếu thuốc rồi hút.
Khoảng chừng ba phút sau, quản gia dẫn theo "Liêu Minh" với chiếc áo khoác da đen bước vào.
Mọi người bây giờ mới đánh giá chi tiết người đàn ông này.
Người đàn ông này cao tầm một mét tám, thần sắc khuôn mắt lạnh lẽo, cho người ta cảm giác cách xa ngàn dặm.
Người đàn ông tự mình giới thiệu: "Ngài Hùng, tôi tên Lãnh Ngạo, Liêu Minh Minh chủ của chúng tôi muốn mời ông qua đó."
Nghe xong mọi người đều kinh ngạc.
Ngay cả Diệp Trát cũng không biết thân phận thật của "Liêu Minh" Minh chủ, vị Minh chủ này lại muốn mời Triệu Hùng qua đó. Chỉ sợ tiệc rượu không có gì tốt lành, nói không chừng là một buổi "Hồng Môn Yến!"
Trần Thiên Trung lắc đầu với Triệu Hùng, ý kêu cậu ấy đừng đi.
Trần Văn Sơn đứng sau lưng Triệu Hùng không nói một lời. Cậu ta cứ nhìn chằm chằm Lãnh Ngạo, trong đầu tìm kiếm một vòng, cũng không ngờ tên Lãnh Ngạo này, là một vị trên "Bảng Võ thần"?
Diệp Trát lên tiếng nói với Lãnh Ngạo: "ngài Ngạo, Ngài Hùng là khách quý của tôi. Ông ấy ngày mai phải về Hải Phòng, phiền ông chuyển lời lại cho Liêu Minh Minh chủ của các ông, nói ngày mai hẳn để Ngài Hùng đến Liêu Minh tiếp kiến."
Lãnh Ngạo quả nhiên người đúng như tên, thần sắc vừa lạnh lẽo vừa kiêu ngạo. Ánh mắt vô cùng khiêu khích mà nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: "Đây là ý của ông?"
Triệu Hùng trong lòng do dự, đứng lên nói: "Vậy làm phiền ngài Ngạo dân đường! Văn Sơn, Nông Tuyền theo tôi ra ngoài một chuyến."
Thấy Triệu Hùng đồng ý muốn đi cùng Lãnh Ngạo, trong lòng mọi người đều lo lắng, sợ Triệu Hùng sẽ gặp chuyện.
Trần Thiên Trung nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh phải nghĩ cho kỹ, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc!"
"Yên tâm đi bác Trung. Cháu tự có chừng mực!"
Trần Thiên Trung thấy Triệu Hùng đã quyết định, liền gật đầu, nói: "Cho cháu thời gian ba giờ, nếu ba giờ chưa thấy cháu về, bác sẽ tự có hành động!"
Diệp Trát thấp giọng nói với Lãnh Ngạo: "Ngài Ngạo, tôi hy vọng ông đem Ngài Hùng đi như thế nào, thì cũng sẽ không có tổn thất gì mà đưa cậu ấy về. Nếu không, cho dù Liêu Minh các ông có lợi hại cỡ nào, thì Diệp gia nhất định sẽ không buông tha cho các ông."
"Yên tâm đi! Minh chủ chúng tôi chỉ muốn mời Ngài Hùng qua nói chuyện, vốn không có ác ý." Lãnh Ngạo nói.
Triệu Hùng gật đầu, nói với Diệp Trát: "Ngài Trát, các ông ăn cơm trước đi, không cần đợi tôi. Ba giờ sau, tôi nhất định trở về!" Nói xong, dân theo Trần Văn Sơn và Nông Tuyền, cùng Lãnh Ngạo rời đi.
Diệp Trát và Trần Văn Sơn làm gì còn tâm trạng ăn cơm, hai người ai nấy đều đang điện thoại gọi trợ thủ! Giả sử, Triệu Hùng trở về trong ba giờ, Trần Văn Sơn và Diệp Trát dự định dẫn người qua đó pk.
Ngồi trên xe rolls royce mà Lãnh Ngạo lái đến, Triệu Hùng thấy Lãnh Ngạo chỉ chuyên tâm lái xe mà không nói một lời. Từ cử chỉ hành vi của Lãnh Ngạo cho thấy, ông ta chắc là một người quân nhân đã về hưu, thậm chí từng làm lính.
"Ngài Ngạo, ông có từng làm lính không?"
"Từng làm!" Lãnh Ngạo không có che giấu, vừa lái xe vừa trả lời.
Triệu Hùng "Ồ" một tiếng, rồi hỏi Lãnh Ngạo: "Ông là người trên Bảng Võ thần phải không?"
"Không phải!" Lãnh Ngạo nói: "Tôi không có đi Võ thần đường kiểm tra. Cho nên, trên bảng Võ thần tìm không ra tư liệu liên quan đến tôi. Trần tiên sinh, tôi biết anh là cao thủ phi đao xếp hạng thứ chín trên Thiên bảng."
Trần Văn Sơn không khỏi ngạc nhiên khi vừa nghe xong lời đó.
Người ta biết cặn kẽ những điều liên quan đến bản thân, còn bản thân đối với người này thì không biết gì cả. Theo anh suy đoán, Lãnh Ngạo này ít nhất cũng là người trong top hai mươi của "thiên bảng". Những người có tên trong "bảng võ thần", đại đa số đều là muốn kiểm tra thực lực của bản thân, như vậy phải nhiều người thử, mới có "bảng võ thần!".
Đến một nơi tên là "khách sạn Thiên Trì Đại!", Lãnh Ngạo dẫn theo Triệu Hùng, Trần Văn Sơn và Nông Tuyền đến một phòng đã bao phòng.
Lúc đến cửa phòng, Lãnh Ngạo chặn Trần Văn Sơn và Nông Tuyền lại, nói với hai người: "Ngại quá Trần tiên sinh, Nông tiên sinh, Minh Chủ chúng tôi chỉ muốn gặp một mình Ngài Hùng. Làm phiền hai vị đến căn phòng kế bên nghỉ ngơi, Liêu Minh đã chuẩn bị rượu và thức ăn cho hai vị."
Trần Văn Sơn lo Triệu Hùng sẽ gặp nguy hiểm, lên tiếng nói: "Không được! Nếu chỉ để một mình Triệu Hùng vào, vậy an toàn của cậu ấy bảo đảm thế nào?"
"Ngài Sơn, xin ông yên tâm! Cái khách sạn Thiên Trí Đại này, chính là sản nghiệp của Liêu Minh. Trừ ba vị ra, trong khách sạn không có người ngoài nào khác. Đồng thời, phạm vi an toàn đều do tôi đích thân bố trí."
"Nhưng…"
Triệu Hùng ngắt lời của Trần Văn Sơn, nói: "Văn Sơn, cậu và Nông Tuyền ở phòng kế bên đợi tôi đi. Nếu người ta đã mời tôi đến, muốn lấy mạng tôi, hà cớ gì phải tốn nhiều công sức như vậy."
Sau khi Trần Văn Sơn nghe xong lời của Triệu Hùng, gật đầu nói: "Được! Vậy tôi và Nông Tuyền ở phòng kế bên đợi anh!"
Trần Văn Sơn cố ý nhấn mạnh chữ "Anh" ở cuối câu, ý là đang nhắc nhở Triệu Hùng, nếu có nguy hiểm, thì kịp thời gọi cậu ấy và Nông Tuyền.
Triệu Hùng nhìn Trần Văn Sơn và Nông Tuyền một cái, rồi an ủi hai người nói: "Yên tâm đi!", nói xong, đẩy cửa bước vào phòng.
Trong phòng, một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đang ngồi.
Người phụ nữ mặc dù ở tuổi trung niên, lại có một sự quyến rũ khó cưỡng.
"Cậu đến rồi?" Người phụ nữ cười với Triệu Hùng.
Trước khi đến, Triệu Hùng nghe Diệp Trát nói, Minh Chủ của Liêu Minh có một biệt danh là "Quân sư!", Trọng Ảnhởng Minh chủ là nam, không ngờ là một phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ này trang điểm phù hợp, mái tóc ngắn ngang vai, nhìn cũng giống là xuất thân quân nhân.
Triệu Hùng nhìn chằm chằm người phụ nữ hỏi: "Bà là ai? Tại sao lại tìm tôi đến."
"Cậu chỉ cần nhớ tôi là Quân Sư là được! Cond về tên thật của tôi, cậu tốt nhất vẫn là không biết thì tốt hơn," Người phụ nữ rót một ly trà, đưa cho Triệu Hùng nói: "Ngồi đi, đây là trà Long Tĩnh chính tay tôi pha. Dùng chén ấm bằng ngọc, lá trà đều là Long Tĩnh trước mưa. Nhưng đã qua mùa trà Long Tĩnh ngon nhất rồi, đây là loại trà Long Tĩnh cực phẩm đỉnh nhất."
Triệu Hùng nghe xong lời người phụ nữ nói không khỏi kinh ngạc, hỏi người phụ nữ: "Sao bà biết tôi thích uônhs trà Long Tĩnh trước mưa, lại tại âo mà biết tôi thích dùng chén ấm bằng ngọc, thích njaays là trà đỉnh nhất của Long Tĩnh?"
Người phụ nữ cười, nói: "Đây chính là mục đích tôi tìm cậu đến đây, nhận được sự ủy thác của cố nhân, mời cậu uống trà! Ăn cơm. Lúc nãy tôi biết được cậu đến thành phố Vinh, nếu cậu đến rồi, tôi đương nhiên phải tận dụng cái lợi của chủ nhà chứ."
Triệu Hùng bưng ly trà lên, uống một ngụm trà. Lá trà là được hút chân không bảo quản, còn giữ nguyên được vị tươi mới của Long Tĩnh trước mưa
Trà này, quả thật là "trà đỉnh nhất" của Long Tĩnh.
Cái gọi là "Trà đỉnh nhất" chính là người trồng lá trà vùng ở "Long Tĩnh", lá trà được trồng ở khu vực đỉnh núi.
Loại trà này rất ít người thưởng thức, nhưng Triệu Hùng lại thích vị trà, thích nhất chính là "Long Tĩnh Tây Hồ" và "Phổ Nhĩ!".
Triệu Hùng vừa nghe người phụ nữ được cố nhân ủy thác, vậy cái người "cố nhân" này, nhất định là người quen của bản thân. Nhưng ngoài ba mẹ biết cái thói quen này của bản thân, anh thật sự tìm không ra còn ai biết bản thân có thói quen uống trà này.
Người phụ nữ thấy Triệu Hùng uống trà, cười rồi nói đùa với Triệu Hùng: "Cậu không sợ trong trà này có độc sao?"
"Trước khi đến, tôi xem đây như một buổi Hồng Môn Yến. Nếu đã xem là Hồng Môn Yến, thì sao lại sợ bà hạ độc. Tôi chỉ muốn biết, cố nhân mà bà nói, người đó rốt cuộc là ai?" Triệu Hùng hỏi người phụ nữ.
Người phụ nữ nói: "Chắc là cậu sẽ đoán được!"
"Có phải là sư phụ của tôi Lâm Diễm?" Trong đầu Triệu Hùng đột nhiên nhớ đến một người, kích động hỏi người phụ nữ.
Người phụ nữ cười nhẹ, nói: "Tôi nói cậu là người thông minh mà!"
Triệu Hùng chỉ học công phu cùng Lâm Diễm ba tháng, Lâm Diễm chỉ dạy Triệu Hùng đánh đệm luyện khí, và một vài quyền chân cơ bản. Vẫn còn chưa đợi được ông dạy công phu chân chính, Lâm Diễm bởi vì có thể rời khỏi nhà họ Triệu. Từ đó, bặt vô âm tín.
Đây còn là từ lúc Triệu Hùng và Lâm Diễm chia xa, lần đầu nghe được tin tức của sư phụ!