Hai ba ngày sau, về chuyện nhà họ Triệu đuổi Triệu Hùng ra khỏi cửa, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thời gian là loại thuốc trị thương tốt nhất, cuộc sống của Triệu Hùng lại trở nên bình thường. Có điều, anh hiểu được, yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, sẽ nổi lên sóng gió lần nữa.
Lý Thanh Tịnh đã đồng ý với Triệu Hùng, sau "cuộc họp hằng năm của xí nghiệp" sẽ đi du lịch.
Cô đồng ý nhanh như vậy, chủ yếu là muốn Triệu Hùng có thể thả lỏng tâm trạng một chút.
Trong khoảng thời gian này, quá nhiều chuyện xảy ra, thần kinh Triệu Hùng căng thẳng giống như lên dây cót vậy. Cũng may, ngày thường có thể dạy ba đứa con Dao Châu, Thẩm Văn Hải và Tần Linh Nhi luyện tập võ công, có thể giúp tâm trạng Triệu Hùng bình tĩnh lại.
Tập đoàn Hùng Quang ở Hải Phòng!
Hồ Dân đang làm việc, bí thư Liên Hoa gõ cửa rồi vào phòng làm việc.
"Phó tổng giám đốc Hồ, có một người tên là Vu Gia của tập đoàn Khải Thời muốn gặp anh." Thư ký Liên Hoa nói với Hồ Dân.
"Vu Gia?"
Nghe thấy cái tên này Hồ Dân hơi cau mày.
"Vu Gia" này là người có danh tiếng, đã từng được tạp chí tài chính quốc tế đưa tin, được khen là một trong mười "hoàng đế làm công".
Vu Gia đã thành công gầy dựng nhiều lần tập đoàn Khải Thời, làm nên sự nghiệp vĩ đại, việc nổi danh nhất là đánh cho một xí nghiệp đứng đầu ở Hải Nam sụp đổ.
Lúc này, Vu Gia tới Hải Phòng, không phải tập đoàn Khải Thời muốn anh ta chủ quản ở Hải Phòng chứ?
Nếu là như vậy, thì bản thân thật sự gặp phải một đối thủ mạnh mẽ!
"Anh ta có hẹn trước không?" Hồ Dân hỏi thư ký Liên Hoa.
"Không có hẹn trước, anh ta kêu tôi thông báo trực tiếp với anh."
"Kêu anh ta đợi một lát, nói tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết."
"Đã biết!" Thư ký Liên Hoa nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Hồ Dân thong thả đi qua đi lại ở trong phòng làm việc, cuối cùng đứng trước cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay, tuyết rơi rồi!
Hồ Dân nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, đang ngơ ngác ngây ra. Anh ta rất ít khi hút thuốc, cuối cùng vẫn nhịn không được, từ trong ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá, châm lửa một điếu thuốc rồi hút.
Thật ra, ngoài Triệu Hùng ra, áp lực trên vai Hồ Dân mới là lớn nhất.
Đối thủ lần này không phải chuyện đùa, tập đoàn Khải Thời là tập đoàn đa quốc gia, sức ảnh hưởng không phải là thứ mà tập đoàn Hùng Quang có thể so được.
Trong xương Hồ Dân có tính cách không chịu thua, lần này gặp đối thủ là Vu Gia, đơn giản là kỳ phùng địch thủ, tướng gặp người hiền. Chỉ có điều, thực lực tập đoàn Hùng Quang so với tập đoàn Khải Thời thua kém không ít. Dựa theo tài sản một phần mười của Triệu Hưng Tú tập đoàn Khải Thời ra để tính, vốn riêng của tập đoàn Khải Thời tương đương với mười tập đoàn Hùng Quang.
Suy nghĩ một lúc lâu, Hồ Dân cầm điện thoại di động lên bấm số của Triệu Hùng.
"Cậu chủ, người của tập đoàn Khải Thời tới." Hồ Dân báo cáo với Triệu Hùng.
"Ai tới?"
"Nhân vật làm công truyện kỳ của nhà họ Triệu, người phụ trách khu Hoa Nam của tập đoàn Khải Thời, Vu Gia."
"Anh ta tới đây làm gì?"
"Không biết! Có thể là tới thị uy, cũng có thể là tới hạ chiến thư." Hồ Dân giải thích.
Triệu Hùng nói: "Được, tôi đến ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, Hồ Dân dập tắt điếu thuốc lá trong tay. Anh ta lấy nước súc miệng, xịt vào trong miệng. Sau đó nhấn lên cái nút trên bàn, gọi thư ký Liên Hoa vào.
"Liên Hoa, mời anh Vu vào đi." Hồ Dân nói với thư ký Liên Hoa.
"Vâng, Phó tổng giám đốc Hồ, tôi đi ngay đây!"
Lúc thư ký Liên Hoa trở lại, dẫn theo một người đàn ông ba bảy ba tám tuổi. Anh ta đeo một cái kính mắt đen, nhìn qua có vẻ rất học thức.
Hồ Dân từng thấy Vu Gia trên truyền thông, bộ dáng cũng không khác gì trên báo, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói với Vu Gia: "Anh Vu, để anh chờ lâu!"
"Không sao, Phó tổng giám đốc Hồ trăm công nghìn việc, có thể bớt thời giờ gặp tôi đã là không dễ dàng."
"Nhanh, mời ngồi!" Hồ Dân làm một động tác tay với Vu Gia: "Liên Hoa, đi pha hai ly cà phê vào đây."
"Không cần, nước lọc được rồi. Tôi không có thói quen uống cà phê và trà, có thói quen uống nước lọc." Vu Gia nói.
Mặc dù đây chỉ là câu giải thích thông thường, nhưng tâm trạng Hồ Dân lại trở nên trầm trọng. Trên thế giới này, người tự hạn chế bản thân mới là đáng sợ nhất.
Vu Gia còn trẻ tuổi, đã có thể tự hạn chế như vậy, thảo nào có thTrọng Ảnhu cao trong kinh doanh như vậy.
"Anh Vu, anh tới tập đoàn Hùng Quang của chúng tôi có chuyện gì không?" Hồ Dân hỏi Vu Gia.
"À, là như vậy! Tập đoàn Hùng Quang của các anh là từ tổng công ty tập đoàn Khải Thời tách ra. Công ty đã chính thức ký một tài liệu liên quan, hi vọng quý công ty có thể lập tức rút hết nhãn hiệu trung tâm thương mại Tần Uyển. Nếu không sẽ kiện tập đoàn Hùng Quang bối thường về phương diện kinh tế. Ngoài ra, bao gồm cả phần mềm phục vụ, hệ thống hậu cần, tập đoàn Hùng Quang còn cất giữ quy tắc thao tác của công ty. HI vọng tập đoàn Hùng Quang lập tức chỉnh đốn và cải cách. Nếu không, tổng công ty cũng sẽ truy cứu trách nhiệm liên quan bên ngoài."
Sau khi Hồ Dân nghe Vu Gia nói, không khỏi nhíu chặt mày, nói với Vu Gia: "Tổng giám đốc Vu, nhãn hiệu trung tâm thương mại Tần Uyển mặc dù là tên thuộc tổng công ty. Nhưng theo tôi được biết, Tần Uyển là mẹ của Triệu Hùng. Triệu Khải Thời là vì nhớ tình cũ giữa ông ấy và Tần Uyển nên dùng tên Tần Uyển, trở thành nhãn hiệu thị trường. Tuy nói, Triệu Hùng bị đuổi khỏi nhà họ Triệu, nhưng không sửa được sự thật là Tần Uyển là mẹ của Triệu Hùng. Trừ phi, bản thân Triệu Khải Thời kiện tập đoàn Hùng Quang, cũng phải có sự đồng ý của Triệu Hùng. Nếu không, tập đoàn Hùng Quang chắc chắn không đổi nhãn hiệu trung tâm thương mại Tần Uyển."
"Phó tổng giám đốc Hồ, anh hãy nghĩ kĩ chút. Chuyện này nếu như tập đoàn Hùng Quang thua kiện, sẽ phải bồi thường cho tập đoàn Khải Thời của chúng tôi một số tiền tương đối lớn, chỉ sợ các anh không chịu nổi hậu quả này."
Hồ Dân cười nói: "Tổng giám đốc Vu, anh là người quản lý xí nghiệp. Anh phải hiểu rõ, bây giờ không phải là tập đoàn Khải Thời các anh khởi tố tập đoàn Hùng Quang chúng tôi, mà là tập đoàn Hùng Quang chúng tôi muốn hởi tố tập đoàn Khải Thời của các anh. Hi vọng các anh nhanh chóng thay đổi nhãn hiệu trung tâm thương mại Tần Uyển. Nếu không, chúng tôi sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm và bồi thường liên quan.
Vu Gia cười phá lên, đẩy mắt kính trên sống mũi, nói với Hồ Dân: "Thú vị đấy, Phó tổng giám đốc Hồ quả nhiên là một nhân vật lợi hại. Có điều, tôi không có thời gian dây dưa với anh. Thật không dám giấu giếm, tôi đã điều đi nhận chức ở tỉnh Hà Nam, đảm nhận người đại diện tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu. Phó tổng giám đốc Hồ, so chiêu giữa chúng ta, chỉ vừa mới bắt đầu."
"Chào mừng! Tôi đang lo không có đối thủ tốt đây. Tổng giám đốc Vu tới rồi, tôi cũng không còn cô đơn nữa."
Hai người đàn ông phá lên cười cùng lúc, nhưng ánh mắt đều nhìn chằm chằm đối phương.
Hồ Dân và Vu Gia nhìn chằm chằm nhau nửa ngày, ai cũng không phục đối phương, không khí như đông cứng lại.
Lúc này, thư ký Liên Hoa đẩy cửa đi đến.
Cô ta nhìn Hồ Dân và Vu Gia đang nhìn chằm chằm đối phương, không dám lên tiếng quấy rối, lặng lẽ đặt một ly nước trước mặt Vu Gia, lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Vu Gia bưng ly nước trước mặt lên, uống một hớp nước sau đó nói với Hồ Dân: "Phó tổng giám đốc Hồ, tập đoàn Khải Thời chúng tôi chuẩn bị lập một thương hội ở Hải Phòng, đến lúc đó hy vọng Phó tổng giám đốc Hồ tới cổ vũ."
"Chắc chắn, chắc chắn rồi! Tổng giám đốc Vu, động tác của các anh cũng nhanh thật, mới đó đã bắt đầu ra tay rồi."
"Chuyện binh quý nhất thần tốc! Hiện nay, tỉnh Hà Nam có chính sách giúp đỡ thương nghiệp rất tốt, Hải Phòng và tỉnh thành đều là nơi chiến lược quan trọng của các thương nghiệp. CHo nên, cá nhân tôi khá xem trọng sự phát triển ở đây."
"Nhưng tập đoàn Khải Thời thuyền lớn mà ở sông nhỏ sẽ dễ lật thuyền sao?"
"Không sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cho dù có tổn thất, cũng an toàn hơn so với loại thuyền nhỏ này của các anh nhiều."
Vu Gia và Hồ Dân đối chọi gay gắt, miệng hai người không có một chữ thô tục, tuy nhiên lại không ai nhường ai.
Lúc hai người đang tranh chấp, đều muốn chặn họng đối phương, Triệu Hùng đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Triệu Hùng tới, Hồ Dân đứng lên, cung kính chào: "Cậu chủ, anh đến rồi!"
Triệu Hùng gật đầu, ánh mắt rơi xuống Vu Gia ngồi trên ghế sô pha.
Vu Gia thấy Triệu Hùng tới, ngẩng đầu lạnh nhạt nói một câu: "Cách xưng hô cậu chủ này, chỉ thích hợp với lúc trước. Bây giờ, anh ta đã không phải người nhà họ Triệu nữa rồi, còn dùng cách xưng hô này, có chút khiến người ta chán ghét đấy!"
"tổng giám đốc Vu, anh phải biết tập đoàn Hùng Quang là công ty của tôi, anh nói về tôi như vậy, thật sự tốt sao?"
Vu Gia đứng lên, đi tới gần Triệu Hùng, nhìn chằm chằm Triệu Hùng khí thế không hề thua Triệu Hùng, trầm giọng nói: "Tôi nói là sự thực! Không giống một số người, còn đắm chìm trong hoang tưởng. thành phố Vinhại đi, anh đã không phải người nhà họ Triệu nữa rồi."
Triệu Hùng nhìn chằm chằm Vu Gia hỏi: "Nhà họ Triệu phái anh tới tỉnh Hà Nam quản lý?"
"Đúng vậy." Vu Gia gật đầu.
Triệu Hùng cười lạnh một tiếng nói: "Phái anh tới mới đủ tư cách. Có điều, Vu Gia à, anh nhớ kỹ cho tôi, muốn đánh cho tập đoàn Hùng Quang sụp độ, thì quang minh chính đại mà đánh với tôi. Nếu để tôi phát hiện, anh dùng thủ đoạn hèn hạ nào, đừng trách Triệu Hùng tôi hủy một đời anh minh của anh đó!"