Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 763

Sau khi Vu Gia rời đi, Triệu Hùng hỏi Hồ Dân: "Vu Gia tới đây làm gì?"

"Đến để cảnh cáo chúng ta!" Hồ Dân nói.

"Bởi vì chúng ta khởi tố tập đoàn Khải Thời sao?"

"Ừ! Đã qua thụ lí, tin rằng trong mấy ngày nữa sẽ mở phiên toà."

Triệu Hùng gật đầu, nói với Hồ Dân: "Nhất định phải mời được luật sư tốt nhất, để đấu trong vụ kiện này. Nếu như ở trong nước cũng không được, thì chúng ta mời người từ nước ngoài. Vụ kiện lần này, chúng ta không thể thua."

"Yên tâm đi, cậu chủ! Tôi đã liên hệ trước cho chuyện này. Trước mắt, đã gặp mặt với mười luật sư đứng đầu trong nước, mặt khác ở nước ngoài tôi vẫn tích cực tìm kiếm luật sư danh tiếng có giấy chứng nhận đủ tư cách, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả!"

Triệu Hùng nói với Hồ Dân: "Hồ Dân, cứ việc mạnh tay mà làm. Mặc kệ Vu Gia có dùng thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ ủng hộ anh hết sức. Mặc dù tài lực của chúng ta không bằng tập đoàn Khải Thời, nhưng đừng quên, chúng ta còn có hội thương mại ủng hộ. Còn có cả hội thương mại thành phố Vinh ủng hộ!"

"Cậu chủ cứ yên tâm, tôi sẽ không thua Vu Gia."

Triệu Hùng vỗ vỗ vào bả vai của Hồ Dân, sau đó quay người rời khỏi "tập đoàn Hùng Quang!".

Hồ Dân cầm một ly cà phê, đi cửa sổ sát đất trước văn phòng. Sau trận chiến này, không chỉ có Triệu Hùng không thể thua, mà Hồ Dân anh lại càng không thể thua.

"Vu Gia, Hồ Dân tôi sẽ không thua các người đâu!" Hồ Dân vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.

Buổi tối, Triệu Hùng ở nhà xem tivi cùng bố vợ Lý Quốc Lâm.

Sau khi Lý Thanh Tịnh giúp con gái Dao Châu còn có Thẩm Văn Hải và Tần Linh Nhi làm xong bài tập về nhà, bước vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng.

Trên TV vẫn đang phát “Tin tức Hải Phòng!".

Nghe thấy trong tin tức thông báo có nói: Sau khi tổ chức mấy vụ thương nghiệp thành phố, lần lượt công bố nhiều tin tức tốt. Top năm trăm công ty lớn, tập đoàn Hằng Viễn, tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hải Bác, tập đoàn Lệ Phàm, tập đoàn Tĩnh Viễn, lần lượt ký kết hợp tác với Ngã Thị. Ngã thị sẽ nghênh đón một số lượng thương vụ lớn, trên cương vị kéo theo nhiều tập đoàn lập nghiệp.

Sau khi nghe thấy những tin tức thương nghiệp này được đưa ra, với tính mẫn cảm trong thương nghiệp. Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, tại sao gần đây lại có nhiều công ty lớn như vậy? Không phải là tập đoàn Khải Thời lại giở trò chứ?"

"Chắc là như vậy rồi!" Triệu Hùng khẳng định.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Những công ty này đều là tập đoàn lớn nằm trong top năm trăm cả nước. Nếu như bọn họ liên thủ lại đối phó với anh, chỉ sợ hậu quả sẽ là miếng bánh ngọt hỏng bét."

Triệu Hùng cười cười, an ủi vợ Lý Thanh Tịnh của mình nói: "Yên tâm đi, Thanh Tịnh! Chữ lợi luôn đi kèm với một con dao, những thương hội này được thành lập, cũng là vì nhìn thấy tiềm lực thị trường rất lớn của Hải Phòng. Những thương nhân này được lợi lớn, sẽ không đi làm mấy chuyện như lấy lòng. Vì vậy không có được lợi ích tương xứng thì bọn họ chỉ là một lũ hèn thôi, một đám miệng cọp gan thỏ"

"Tuy nói như thế, nhưng vẫn nên cẩn thận mới phải. Lúc bọn họ tới đây, mục đích rõ ràng là hướng về phía anh."

Triệu Hùng gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hồ Dân. Để anh ấy không tiếp tục phát triển bên ngoài, mà điều hành công ty thật tốt. Đợi đến khi tất cả hạng mục trong tỉnh kết thúc, sau khi thắng vụ kiện lần này, mới tiếp tục phát triển.

"Đã rõ, cậu chủ! Đúng vậy, anh đã đọc tin tức chưa, trong nước rất nhiều công ty lớn muốn tới Hải Phòng để phát triển."

"Đã thấy rồi, không cần phải lo lắng. Trung tâm của bọn họ không ở Hải Phòng, chẳng qua là bị thúc đẩy lợi ích đến từ mạng lưới của tập đoàn Khải Thời."

Triệu Hùng và Hồ Dân lại trò chuyện vài câu, sau đó trở lại ngồi xuống bên cạnh vợ Lý Thanh Tịnh.

"Đúng rồi, Triệu Hùng! Em quên nói cho anh một việc." Lý Thanh Tịnh để quả táo trong tay ra rồi nói.

"Chuyện gì vậy?"

"Mấy ngày trước Triệu Hiền có tới, tạm thời đang có việc ở trên tỉnh. Ngày mai cô ta trở về từ thành phố Vinh, anh đi gặp cô ta đi!"

"Cô ta ở đâu?" Triệu Hùng hỏi.

"Khách sạn Hải Phòng!"

Triệu Hùng nghe xong bốn chữ ‘Khách sạn Hải Phòng’, không khỏi nhíu mày.

Anh đã nhận được tình báo có liên quan, Triệu Khải Nghĩa đã mang theo con trai Triệu Cao rời đi. Trước mắt, chú hai Triệu Khang nhà anh vẫn đang ở Hải Phòng, trợ giúp Gia Lai đối phó với Triệu Hùng.

Nếu mà anh đi tới "Khách sạn Hải Phòng" tìm em họ Triệu Hiền, chắc chắn sẽ gặp Triệu Khang.

Anh em trong nhà họ Triệu, duy nhất chỉ có Triệu Khang là người mà Triệu Hùng anh không nhìn thấy. Người này bình thường kiệm lời ít nói, nhưng bụng dạ lại khó dò.

Lúc nhỏ, lần nào cũng tranh công với Triệu Hùng. Cho nên, Triệu Hùng rất phản cảm với điểm này của Triệu Khang, quan hệ với anh ta cũng rất bình thường.

Mặc dù Triệu Cao người này miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng lòng dạ của anh ta cũng không sánh được với Triệu Khang, đó là loại người không biết làm gì hết.

Loại người như Triệu Cao này tương đối dễ đối phó, loại người âm tàn như Triệu Khang, mới là người hung ác.

Triệu Khang chỉ nhỏ hơn Triệu Hùng một tuổi, tuổi tác hai người tương tự nhau, khi còn bé không ít lần giận dỗi.

Triệu Hùng đề nghị với vợ Lý Thanh Tịnh của mình nói: "Thanh Tịnh, nếu không thì để cho Triệu Hiền tới nhà chúng ta đi? Dù sao thân phận của anh cũng không phải bí mật gì, nếu để cho Diệu Linh và Dao Châu biết, Triệu Hiền là em họ của anh, bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng."

"Được rồi, vậy để em gọi điện thoại cho Triệu Hiền, để ngày mai cô ta trực tiếp tới nhà mình."

"Cũng được! Hiện tại quan hệ của hai người, cũng tốt hơn là với anh!" Triệu Hùng cười cười.

"Đúng vậy! Phụ nữ rất dễ giao tiếp với nhau. Huống chi, Triệu Hiền xinh đẹp như vậy, lại là người nổi tiếng, em lại còn là người hâm mộ trung thành của cô ta nữa. Lần này cô ta đến đây, em phải xin thật nhiều chữ ký mới được!"

Sau khi Lý Thanh Tịnh nói xong với Triệu Hùng thì gọi điện thoại, Triệu Hiền vô cùng cao hứng, bảo buổi chiều ngày mai sẽ đến Hải Phòng.

Lý Thanh Tịnh hỏi cô ta có cần Triệu Hùng đi đón không, thì Triệu Hiền nói không cần, bản thân mình có mang theo lái xe và vệ sĩ rồi.

Sau khi gọi điện thoại xong, Lý Thanh Tịnh nói cho Triệu Hùng, xế chiều ngày mai Triệu Hiền sẽ về nhà mình.

Triệu gia đã trục xuất Triệu Hùng ra khỏi nhà họ Triệu. Triệu Hiền và Triệu Hùng có quan hệ rất tốt. Cho nên, cũng chỉ còn liên hệ với người thân duy nhất này.

Lý Thanh Tịnh nói mình sẽ sắp xếp công việc, xế chiều ngày mai cùng Triệu Hùng ở nhà chờ Triệu Hiền.

Triệu Hùng gọi cô giúp việc Chu Dĩnh tới, để cô ta đi chuẩn bị "Củ sen, xương đuôi heo", "Thịt viên kho tàu", "Cây điều, cần tây" những thứ đồ ăn này, đều là những món mà Triệu Hiền thích nhất.

Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng nói với Triệu Hùng, dặn anh không được nói trước với em gái Lý Diệu Linh và Dao Châu hai người bọn họ, Triệu Hiền muốn tới chơi nhà, đến lúc đó sẽ làm cho bọn họ bất ngờ.

Triệu Hùng gật đầu đồng ý, trong lòng cũng tràn đầy chờ mong!

Nếu như nhà họ Triệu mà còn có người quan tâm tới Triệu Hùng, thì không ai qua được cô em họ Triệu Hiền này.

Ngày thứ hai, Lý Diệu Linh thấy chị gái Lý Thanh Tịnh không đi làm, thắc mắc dò hỏi: "Chị, hôm nay chị không đi tới công ty làm việc sao?"

"À, hôm nay có khách quý đến nhà của chúng ta. Cho nên, đã sắp xếp tất cả mọi việc bên ngoài qua điện thoại rồi."

"Khách quý sao? Ai định đến vậy?"

Lý Thanh Tịnh cố ý giả vờ nói: "Chờ tới rồi, em sẽ biết!"

"Cứ làm vẻ thần thần bí bí!" Lý Diệu Linh lắc đầu, trở về trong phòng của mình.

Đến lúc xế chiều, một chiếc xe Lamborghini thể thao, ngừng ở trước cửa.

Lý Diệu Linh đang ở trong phòng khách cắn hạt dưa, nhìn thấy một chiếc xe Lamborghini thể thao sang trọng ngừng ở cổng, hét lên với chị gái Lý Thanh Tịnh: "Chị, chị nói khách quý đến kìa!"

Lý Thanh Tịnh nghe thấy tiếng hét của em gái, vội vã đi từ trên tầng xuống.

Triệu Hùng ôm con gái Dao Châu vào lòng, sau đó cũng đi theo xuống tầng.

Lý Diệu Linh nhìn thấy từ trên xe Lamborghini, có người đi xuống không ngờ ở trước mặt mình lại là người nổi tiếng nhất siêu sao Triệu, cô ấy không kìm nén được tâm trạng kích động, vậy mà còn chạy nhanh hơn cả Lý Thanh Tịnh, mở cửa rồi xông ra ngoài.

"Siêu sao Hiền! Chị có còn nhớ đến tôi không? Tôi là Lý Diệu Linh! Lần trước tôi có tới xem buổi hòa nhạc của chị, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm." Lý Diệu Linh mừng rỡ như muốn bay lên, chủ động tự giới thiệu.

Triệu Hiền cười lớn một tiếng, nói: "Đương nhiên là nhớ kỹ rồi! Lần trước không phải cô có dẫn theo bạn học cùng đi tới sao?"

"Đúng đúng đúng! Chị thực sự nhớ kỹ tôi à. Chị không phải là khách quý mà chị tôi mời đến chứ?" Lý Diệu Linh thăm dò hỏi.

"Đương nhiên là khách quý mà chị cô mời đến rồi!"

Âm thanh của Lý Thanh Tịnh, từ phía sau truyền tới.

Lý Thanh Tịnh ra ngoài tiếp đón, mỉm cười với Triệu Hiền nói: "Triệu Hiền, em đã hết bận rồi sao?"

"Hết bận rồi! Chị dâu, anh em và Dao Châu đâu?"

"Đang ra rồi đây!" Lý Thanh Tịnh cười nói.

Lý Diệu Linh nghe thấy Triệu Hiền nói ra câu này, trong lòng nghĩ thầm. Sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra, cao hứng nói: "A! Siêu sao Hiền, chị là em gái của anh rể em đúng không?"

"Đúng thế! Lần trước, anh Hùng không cho tội nhận các người. Hiện tại thân thế của anh ấy đang nổi, tôi cũng không cần giấu diếm mấy người nữa."

"Ai da! Anh rể cũng giấu em quá kỹ rồi. Siêu sao Hiền, tý nữa chị phải ký cho em một tập. Những bạn học kia của em, nếu mà biết được quan hệ của chúng ta, nhất định sẽ rất hâm mộ."

Triệu Hiền cười một tiếng, nói: "Đương nhiên là có thể!"

Triệu Hùng ôm con gái Dao Châu đi tới, chào hỏi Triệu Hiền: "Hiền!"

"Anh Hùng!" Triệu Hiền cười một tiếng.

"Dao Châu, gọi cô đi!"

"Cô ơi!" Sau khi Dao Châu nói xong, có chút không dám tin hỏi: "Cô thật sự là cô của con sao?"

"Đương nhiên rồi! Đến đây, cô bế nào." Triệu Hiền ôm lấy Dao Châu từ trong tay Triệu Hùng, ôm vào trong nhà họ Triệu.
Bình Luận (0)
Comment