Ngũ Hưng Tú dựng thấy sắc mặt Triệu Hùng vàng như nến, giống như một ma ốm, sao lại để anh vào mắt.
Triệu Khang nói nhỏ bên tai Ngũ Hưng Tú: "Tôi nghe nói Triệu Hùng không thể sử dụng nội lực, một lát anh có thể yên tâm ra tay."
Ngũ Hưng Tú nghe xong vui mừng vô cùng, khiêu khích hỏi Triệu Hùng: "Tên họ Triệu kia, chúng ta đấu văn trước, thế nào?"
"Cái gì gọi là đấu văn?"
"Chúng ta thi đấu uống rượu, cái này gọi là đấu văn. Sau đó, uống rượu xong lại đánh nhau một trận, cái này là đấu võ."
"Triệu Hùng tôi sợ anh sao?" Triệu Hùng đã nghe thấy Triệu Khang nói với Ngũ Hưng Tú mình không thể sử dụng nội lực.
Nếu như Triệu Hùng chưa luyện được "Bùi Mân kiếm pháp", anh thật sự không dám chắc có thể đánh thắng được Ngũ Hưng Tú này. Bây giờ, Trần Văn Sơn sử dụng ba phần nội lực, Triệu Hùng còn có thể kiên trì đến trên trăm chiêu, sao có thể để Ngũ Hưng Tú vào mắt.
Chỉ cần không phải cao thủ "bảng võ thần" Triệu Hùng đều có thể nắm chắc phần thắng.
Lý Thanh Tịnh lo lắng nói: "Triệu Hùng, anh đừng khoe khoang nữa. Cẩn thận trúng quỷ kế của người này!"
"Yên tâm đi Thanh Tịnh! Hôm nay Triệu Khang với nhà của anh ta đều ở đây, anh không thể bôi nhọ danh tiếng thương hội Hải Phòng được." Triệu Hùng nhỏ giọng nói.
"Vậy anh cẩn thận chút!" Lý Thanh Tịnh căn dặn nói.
Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng đã luyện được "Bùi Mân kiếm pháp", chỉ cần không đụng phải cao thủ lợi hại trên "bảng võ thần", anh đều có thể ứng phó được, trong lòng cũng muốn nhìn đám người Triệu Khang bị bẽ mặt.
Luận về tửu lượng, mặc dù Triệu Hùng không tính là quá lợi hại. Nhưng người bình thường quả thật không uống lại anh.
Ngũ Hưng Tú kêu phục vụ tới, gọi sáu bình rượu đế, anh ta và Triệu Hùng mỗi người ba bình. Kết quả, Ngũ Hưng Tú uống được hai bình rưỡi, thì đã uống vào không nổi nữa rồi.
Tối hôm qua anh ta đã uống với nhà của Triệu Khang không ít rượu, ngày hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, thật sự là đã sắp trào khỏi cuống họng. Nếu uống thêm ly nữa, sẽ có thể phun ra trước mặt mọi người. Huống chi, lát nữa anh ta còn phải đánh nhau với Triệu Hùng.
Triệu Hùng cũng đã có bảy tám phần cảm giác say, thấy Ngũ Hưng Tú dừng lại, lạnh giọng nói với anh ta: "Sao không uống tiếp?"
Ngũ Hưng Tú cố tình hào phóng nói: "Đấu văn, coi như cậu thắng! Hiện tại uống rượu, đúng lúc trên người có lửa. Họ Triệu kia, không phục thì chúng ta đấu đi."
Cuộc họp hằng năm của xí nghiệp, đều là các tổng giám đốc các công ty. Những người này làm sao cũng thật không ngờ, công tử của tập đoàn Thiên Sơn lại giống một tên du côn vô lại.
Triệu Hùng đứng lên, quyết định phải chỉnh đốn Ngũ Hưng Tú một trận, vừa lúc thị uy với đám người Triệu Khang này.
Sau khi hai người rời đi, mọi người cũng đi theo ra.
Bãi đỗ xe khách sạn, tụ tập một đám người. May mà hôm nay nơi đây đã được bao hết. Nếu không, chuyện hôm nay nếu như truyền đi, có lẽ sẽ xuất hiện trên trang đầu các báo.
Triệu Hùng cởi áo khoác, đưa vào tay vợ mình Lý Thanh Tịnh, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi.
Ngũ Hưng Tú thấy Triệu Hùng cởi áo khoác, anh ta cũng cởi áo khoác theo.
Anh ta du học ở nước ngoài, luyện một loại võ thuật tên "không thủ đạo", ngày thường chỉ dùng một chút để đánh lộn khoe khoang.
Bộ dáng Triệu Hùng nhìn như bệnh tật, nhìn qua yếu đuối, Ngũ Hưng Tú không hề để Triệu Hùng vào mắt.
Sau khi hai người làm dáng, chân Ngũ Hưng Tú loạng choạng. Anh ta thật sự uống hơi nhiều rồi, đầu hơi chóng mặt. Nếu như không thể giải quyết Triệu Hùng sớm chút, đợi khi cơn say xộc đến, nói không chừng sẽ nôn tại chỗ.
Triệu Khang nói với Ngũ Hưng Tú: "Tổng giám đốc Hưng Tú, anh không sao chứ?"
Ngũ Hưng Tú khoát tay áo, ý nói mình không có việc gì!
Anh ta bày tư thế xong, trong miệng hô to một tiếng, nhấc chân liền đá về phía Triệu Hùng.
Không thể không nói, khả năng đánh nhau của Ngũ Hưng Tú cũng đã luyện tới trình độ nhất định. Một cú đá này vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn, trực tiếp đá về phía mặt Triệu Hùng.
Mọi người cho rằng Triệu Hùng nhất định sẽ trúng chiêu, nhưng bất ngờ là, Triệu Hùng lại chuyển người một cái, sử dụng "nhiễu tự duệ", bất ngờ vòng ra sau Ngũ Hưng Tú.
Hả, người đâu?
Ngũ Hưng Tú có chút hoa mắt, nhìn bóng người biến mất trước mặt mình.
Triệu Khang thấy bộ dáng ngây ngốc của Ngũ Hưng Tú, thực sự là muốn mất mặt bao nhiều thì mất mặt bấy nhiêu, lên tiếng nhắc nhở: "Anh ta ở sau lưng anh!"
Ngũ Hưng Tú mới vừa xoay người, Triệu Hùng đấm một cú vào mặt Ngũ Hưng Tú, trong nháy mắt đánh cho máu mũi Ngũ Hưng Tú văng tung tóe.
Hai người Thẩm Nhã Lan và Phương Ngọc Kỳệt vỗ tay bảo hay, ở bên cạnh trợ uy cho Triệu Hùng: "Triệu Hùng, đánh anh ta! Đánh anh ta mạnh vào."
Sau khi Ngũ Hưng Tú trúng chiêu, cũng quơ nắm đấm về phía Triệu Hùng. Trước mặt lại choáng váng, Triệu Hùng lại lần nữa thần kỳ tránh được.
Chân Triệu Hùng đạp "thiểm tư duệ" tránh được tấn công của Ngũ Hưng Tú, sau đó quét ngang chân, đánh ngã Ngũ Hưng Tú xuống đất.
Ngũ Hưng Tú bị té ngã, trên mặt có chút không nhịn được.
Thằng nhóc Triệu Hùng này rõ ràng không biết võ công cao thâm gì, nhưng mỗi lần cậu ta đều có thể thần kỳ mà tránh đòn của mình.
Ngay cả Triệu Khang cũng âm thầm thấy kỳ quái!
Bố của Triệu Khang cũng là một vũ sư, dạy anh ta luyện võ. Cho nên mặc dù võ công của Triệu Khang không cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút. Cách đánh của Triệu Hùng không ra chiêu như lẽ thường, ngay cả anh ta đều không nhìn ra, Triệu Hùng làm thế nào mà tránh khỏi tấn công của Ngũ Hưng Tú.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng né tránh thuần thục, còn đánh cho Ngũ Hưng Tú thê thảm, lúc này yên tâm hơn, đôi mắt đẹp cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm Triệu Hùng ở trong sân.
Trước đây, Lý Thanh Tịnh rất phản cảm người khác đánh lộn. Nhưng bây giờ lại phát hiện, đàn ông lúc đánh nhau cũng rất đẹp trai.
Tiếp theo Triệu Hùng sử dụng "cuồng vân bộ pháp" cứ đi qua đi lại bên cạnh Ngũ Hưng Tú.
Trên người và trên Ngũ Hưng Tú không biết đã trúng bao nhiêu cú đá, trên mặt cũng đã trúng không biết bao nhiêu cái bạt tai, cả khuôn mặt đều bị đánh sưng lên.
Lúc tới tham gia cuộc họp hằng năm của các xí nghiệp, tất cả mọi người không có mang theo vệ sĩ. Vệ sĩ đều chờ ở ngoài. Chưa đến ba phút, Ngũ Hưng Tú giống như một con chó chết, thở hổn hển nằm trên đất.
Triệu Hùng đá một cú lên người Ngũ Hưng Tú, lạnh giọng nói với anh ta: "Tổng giám đốc Hưng Tú, anh văn không ổn, võ càng không xong! Về sau nếu như muốn giả vờ trâu bò, thì nên hiểu rõ thực lực của mình, cẩn thận giả vờ trâu bò lại rơi vào kết quả thê thảm như hôm nay đấy!" Nói xong đi tới bên cạnh vợ mình Lý Thanh Tịnh, lấy áo khoác từ tay Lý Thanh Tịnh, nói với mọi người trong "thương hội Hải Phòng": "Chúng ta đi thôi!"
Đoàn người nối đuôi nhau ra ngoài!
Trong lòng Triệu Khang tức giận, còn trông cậy vào Ngũ Hưng Tú này có thể trừng trị Triệu Hùng một chút. Kết quả bị Triệu Hùng đánh thành đầu heo. Nếu không biết người bị đánh là Ngũ Hưng Tú, còn thật sự không nhận ra bộ dáng của anh ta.
Thẩm Nhã Lan vui mừng ôm vai Triệu Hùng nói: "Ha ha! Sảng khoái. Triệu Hùng, công phu của anh tên gì vậy, sao lại thấy lạ thế."
"Tôi luyện đại thôi!" Triệu Hùng hùa theo nói.
"Được đấy! Nếu tôi có bản lĩnh như anh, ra cửa không cần đem theo vệ sĩ. Nếu ai dám chọc vào tôi, tôi sẽ K.O nó!"
Thẩm Tường Thiên nói với con trai Thẩm Nhã Lan của mình: "Nhã Lan à, nói với con bao nhiêu lần rồi, ra ngoài ít gây chuyện thị phi. Có thấy kết cục của Ngũ Hưng Tú kia không? Cậu ta chính là ví dụ điển hình nhất."
"Bố! Tên đó giống như một tên ngốc vậy, sao con có thể không có đầu óc như vậy chứ. Còn đấu văn đấu võ. Kết quả là đồ bỏ đi!"
Mọi người cười một trận.
Lúc trở về, bởi vì Triệu Hùng uống không ít rượu, nên Lý Thanh Tịnh lái xe.
Lý Thanh Tịnh quan tâm hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh không sao chứ? Chỉ là đánh nhau thôi, cần gì phải uống nhiều rượu như vậy với tên Ngũ Hưng Tú?"
"Không sao, trở về ngủ một giấc thì tốt rồi. Sao nào Thanh Tịnh, công phu này của anh không tệ lắm phải không?" Triệu Hùng vui vẻ nói.
"Ừm, quả là không tệ. Vừa rồi anh dùng võ công luyện được từ trên thư pháp sao?"
"Đúng vậy, vừa rồi anh sử dụng Cuồng Vân bộ pháp của cụ Khổng. Anh sử dụng Bùi Mân kiếm phát, đảm bảo có thể đánh đám người kia sợ té đái."
"Được rồi, biết anh lợi hại rồi. Nhanh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi!"
Dọc theo đường đi Triệu Hùng cũng không nhắm mắt, mà không ngừng trò chuyện với vợ mình Lý Thanh Tịnh. Kết quả sau khi đến nơi, hơi rượu xộc lên, anh lập tức chạy về trong phòng ngủ đi ngủ.
Triệu Hiền thấy Triệu Hùng trở lại, còn không nói một câu với cô ấy, liền đâm đầu chạy vào phòng ngủ, hỏi Lý Thanh Tịnh: "Chị dâu à, anh em làm sao vậy?"
"Ngày hôm nay bọn chị tới ham giả cuộc họp hằng năm của các xí nghiệp do thành phố tổ chức, đụng phải Triệu Khang. Tập đoàn Thiên Sơn có một người tên Ngũ Hưng Tú, muốn ra mặt thay Triệu Khang. Còn đòi đấu uống rượu với anh em, kết quả đấu rượu không lại, lại đề nghị đánh lộn, bị anh Hùng của em đánh cho một trận thê thảm. Hơi rượu lên, anh Hùng của em trở về phòng ngủ thôi, còn bày đặt nói mình không sao chứ."
Triệu Hiền lập tức bị chọc cười hỏi: "Anh Khang của em có phải sắc mặt rất không tốt không?"
"Ừm, đúng là có chút!"
"Anh Khang này của em là đối thủ một mất một còn trời sinh với anh Hùng. Lần này anh ta trở về chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Chị dâu, chị không biết đâu, mỗi lần anh Khang của em ăn phải cục tức, anh ta đều về nhà đập đồ đạc một trận. Bởi vì chuyện này, bác hai mới đánh anh ta!"
"Hả! Còn có chuyện này hả? Ha ha, đoán chắc anh ta lại sắp đập đồ rồi." Lý Thanh Tịnh thành công bị chọc cười.