Vốn dĩ Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh dự tính, là sau khi buổi hội thường niên này kết thúc sẽ đi du lịch. Bởi vì Triệu Hiền vẫn còn ở nhà bọn họ, cho nên họ chỉ có thể lùi lại mấy ngày.
Sáng sớm Triệu Hùng đã gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã và Trọng Ảnh, Tàn Kiếm, bảo hôm nay tới nhà anh ăn cơm.
Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã còn có Trọng Ảnh và Tàn Kiếm, được Triệu Hùng hẹn liền cùng nhau đến nhà Triệu Hùng. Nhưng lúc thấy ngôi sao lớn Triệu Hiền, ngoại trừ Nông Tuyền và Trần Văn Sơn ra, mọi người đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Tuy bọn họ không phải là fan hâm mộ của Triệu Hiền, nhưng danh tiếng của Triệu Hiền thật sự quá nổi, dường như toàn bộ Châu Á này không ai là không biết cô.
Triệu Hùng giới thiệu với đám người, Triệu Hiền là em họ của anh, còn nói với mọi người sau này anh không ở đây thì mong mọi người sẽ giúp đỡ chăm sóc Triệu Hiền.
Triệu Hiền thấy đám bạn này của Triệu Hùng, ai nấy đều có hình thù kỳ quái, cô ta cố gắng nín cười.
Trọng Ảnh thấy trong nhà Triệu Hùng có một con chồn tím nhỏ đang chạy tới chạy lui, anh ta lập tức huýt sáo, con chồn đó nhanh chóng chạy tới chỗ Trọng Ảnh. Sau đó, chạy quanh người Trọng Ảnh chơi đùa một lát, lại chạy quay trở lại bên người Triệu Hùng.
Triệu Hiền cũng rất thích con chồn tím nhỏ này, đáng tiếc con chồn nhỏ này chỉ nhận thức mỗi Triệu Hùng. Chỉ cần Triệu Hùng vừa về đến, liền chạy tới bên cạnh anh.
Vốn dĩ, Triệu Hùng muốn làm một chiếc lồ ng nhốt con chồn nhỏ này trong đó, nhưng thấy con chồn nhỏ này không cắn người, hơn nữa nó cũng chỉ ăn một chút đồ vật. Nếu nó ăn nhiều muốn đi vệ sinh, nó rất tự giác chạy tới nhà vệ sinh đi ị, cho nên anh quyết định không nuôi nhốt nó nữa.
Trọng Ảnh ngạc nhiên nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, cậu luyện thành công kỹ xảo miệng mà tôi dạy cho cậu rồi sao?"
"Vẫn chưa! Nhưng, tôi có dùng kỹ xảo huýt sáo mà anh dạy cho tôi, lúc tôi huýt sáo hình như con chồn nhỏ này có thể nghe hiểu hay sao ý."
Trọng Ảnh nhẹ gật đầu, nói với Triệu Hùng: "Con chồn tím nhỏ này rất có linh tính, vừa nãy tôi đã thử nói chuyện với nó. Nó có thể hiểu được ý của của tôi. Cậu cố gắng nuôi dưỡng nó đi, có thể gặp được loại động vật có linh tính cao thế là phúc của anh đấy."
"Trọng Ảnh, nó có cắn trẻ con không?" Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi Trọng Ảnh.
"Sẽ không! Con chồn tím nhỏ này đã quen mùi của con người rồi, nó đã xem nơi này trở thành nhà của nó!"
"Vậy thì tốt!"
Lý Thanh Tịnh rốt cuộc cũng yên tâm.
Mọi người ở trong phòng khách cười cười nói nói, Triệu Hùng xuống bếp giúp đỡ Chu Dĩnh chuẩn bị đồ ăn. Có ngôi sao lớn Triệu Hiền ở đây, anh không cần phải lo lắng bọn họ sẽ tẻ nhạt.
Sau khi nấu cơm xong, Triệu Hùng và đám người vây quanh bàn ăn, vừa trò chuyện vừa ăn cơm. Bầu không khí rất hòa hợp.
Đúng lúc này, Hung Binh phụ trách bảo vệ khu chung cư "Ngã Nguyệt Đàm" vội vàng chạy vào.
"Cậu Hùng, bên ngoài có người tên là Triệu Khang muốn gặp cậu!"
"Triệu Khang?" Triệu Hùng không khỏi nhíu mày lại, hỏi Hùng Binh: "Một mình cậu ta à?"
"Không phải, hơn mười mấy người! Còn có hai tên ngoại quốc da đen."
"Ngoại trừ nói muốn gặp tôi ra, cậu ta còn nói cái gì không?"
"Anh ta bảo cậu giao cô Triệu Hiền ra!"
Triệu Hiền nghe xong, buông đũa xuống, thở phì phò nói: "Cái tên Triệu Khang này càng ngày càng quá đáng! Tôi muốn làm gì anh ta đều can thiệp vào."
"Không sao đâu Hiền, có anh
Hùng của em ở đây, anh sẽ không để cho Triệu Khang bắt nạt em đâu!"
Triệu Hùng đứng dậy, nói với Trần Văn Sơn và Nông Tuyền: "Văn Sơn, Nông Tuyền đi với tôi ra ngoài xem thế nào."
Kết quả là bốn anh em nhà họ Mã còn có Tàn Kiếm Hồ A và Trọng Ảnh nhao nhao đi theo sau ra ngoài.
Sau khi mấy người hùng hổ ra ngoài chung cư, thì thấy Triệu Khang mang theo mười mấy người, xem xét một chút liền có thể nhìn ra bọn họ đều là vệ sĩ. Nhưng trong đó có hai người phần thái dương lồi ra, hình như đã từng luyện qua nội công.
"Triệu Hùng, có phải Hiền ở trong nhà của anh hay không?" Triệu Khang nhìn chằm chằm Triệu Hùng lạnh giọng hỏi.
"Không sai, Hiền đúng là đang ở trong nhà của tôi."
"Anh nhanh chóng giao Hiền ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Triệu Khang uy hiếp Triệu Hùng.
"Triệu Khang, anh nói chuyện khách khí một chút. Đây là địa bàn của tôi, anh dẫn người đến chỗ này gây sự lúc nào tôi cũng có thể báo cảnh sát bắt anh."
Triệu Khang nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: "Bây giờ anh không còn là người của nhà họ Triệu nữa, tôi nghi ngờ anh có ý đồ xấu với Hiền. Tôi cũng có thể xin cảnh sát điều tra nhà của anh!"
Đúng lúc này, âm thanh của Triệu Hiền truyền tới.
"Triệu Khang, tôi ở đâu là quyền tự do của tôi, ai bảo anh chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác?" Triệu Hiền và Lý Thanh Tịnh cũng nhau đi ra, đứng bên cạnh Triệu Hùng.
"Hiền, sao em còn ở một chỗ với Triệu Hùng? Anh ta không phải là người nhà họ Triệu nữa rồi."
"Tôi mặc kệ các người có thừa nhận anh Hùng là người nhà họ Triệu hay không, ở trong lòng Triệu Hiền tôi, Triệu Hùng vĩnh viễn là anh trai của tôi! Triệu Khang, anh đi đi!"
"Anh sẽ không trở về nếu em không về cùng anh! Em có tin là bây giờ anh sẽ gọi điện cho chú Tư nói chuyện này với chú ấy không." Triệu Khang uy hiếp Triệu Hiền.
"Được lắm! Anh gọi đi. Tôi không có làm chuyện gì phạm pháp, tôi ở đâu là quyền tự do của tôi, ai cần anh lo!"
Trong lòng Triệu Khang có chút tức giận! Anh ta thật sự cầm điện thoại di động lên, bấm số của Triệu Khải Thời bố của Triệu Hiền.
"Chú Tư, Hiền đúng là đang ở chỗ của Triệu Hùng, cháu gọi em ấy trở về những em ấy không chịu về!"
Triệu Khải Thời nói với Triệu Khang: "Cháu đưa điện thoại cho Hiền đi! Để chú nói với nó vài câu."
Triệu Khang đưa điện thoại di động cho Triệu Hiền, nói: "Hiền, chú Tư muốn nói chuyện với em."
Triệu Hiền nhận lấy điện thoại, nói: "Bố, sao vậy?"
"Hiền, chẳng lẽ con không biết là nhà họ Triệu gia đã trục xuất Triệu Hùng rồi ư? Sau này bất cứ người nhà họ Triệu nào, cũng đều phải giữ quan hệ nhất định với cậu ta. Bố không cho phép con sống ở đó, tranh thủ thời gian nhanh chóng quay về với Triệu Khang nhanh lên."
"Không bố! Con muốn ở lại chỗ này, đây là quyền tự do của con. Bố, có phải bố già rồi nên hồ đồ rồi hay không? Bác cả đối xử tốt với chúng ta như vậy, anh Hùng lại không làm sai chuyện cái gì cả, vì sao các người lại đối xử với anh ấy như vậy? Các người không cảm thấy làm như thế rất là tàn nhẫn hay sao?"
"Đây là quyết định của nhà họ Triệu, không phải là chuyện mà một mình bố có thể khống chế."
"Con mặc kệ quyết định chó má gì đó của nhà họ Triệu! Tóm lại, Triệu Hùng vĩnh viễn là anh trai của con!" Nói xong, cô thở phì phì trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, Triệu Khải Thời lại gọi điện thoại đến, ông không ngờ con gái của mình lại dám cúp điện thoại của mình.
"Cái con nhỏ này có phải là cánh cứng cáp rồi? Muốn nhanh chóng rời xa bố đúng không? Con tốt nhất là nhanh chóng quay về với Triệu Khang, nếu con vẫn không nghe lời, cẩn thận bố phái người bắt con về nhà họ Triệu nhốt lại, không thể tiếp tục buông thả cho con thích làm gì thì làm được."
"Bố dọa con cũng vô dụng, con sẽ không khuất phục đâu. Miệng các người đầy đạo đức nhân nghĩa, thế nhưng các người đối xử với anh Hùng thế nào? Các người đã làm gì với bác cả?"
Triệu Hiền nói xong, thở phì phò lại cúp điện thoại lần nữa.
Triệu Hiền ném điện thoại cho Triệu Khang, Triệu Khang giật mình kêu lên sợ điện thoại của mình rơi vỡ, vội vàng từ không trung tiếp lấy.
Vừa chạm vào điện thoại, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.
Triệu Khải Thời ra lệnh cho Triệu Khang: "Triệu Khang, trói Hiền về đây cho tôi."
"Vâng, chú Tư!"
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Khang nói với Triệu Hiền: "Hiền chú Tư nói, muốn anh trói em về nhà họ Triệu, tha thứ cho anh Khang làm em khó chịu, đắc tội rồi!" Nói xong, anh ta vung tay lên ra hiệu với người của mình, nói: "Đi bắt cô chủ Hiền lại đây cho tôi!"
Mười mấy người nghe lệnh lập tức lao đến, Nông Tuyền ngăn ở phía trên nhất, thân thể chấn động, trừng mắt trâu lên, quát đám người đang sông tới: "Có Nông Tuyền tôi ở đây, xem ai dám động vào cô Hiền."
Quan hệ giữa Nông Tuyền và Triệu Hiền rất tốt, cho nên đương nhiên là anh sẽ không trơ mắt ra nhìn Triệu Hiền bị người ta bắt đi.
Triệu Khang biết Nông Tuyền rất lợi hại, liền quát với đám tay chân của mình: "Cùng tiến lên đi!"
Nhận được lệnh trong nháy mắt mười mấy người xúm lại chỗ Nông Tuyền, Nông Tuyền và một tên ngoại quốc da đen, trực tiếp đấu tay đôi.
Cái tên ngoại quốc da đen này, công phu cũng không kém. Vậy mà có thể tiếp được hơn mười chiêu của Nông Tuyền, đấu một hồi vẫn chưa phân thắng bại. Nhưng Trần Văn Sơn liếc mắt đã biết, người này tiếp không nổi quá ba mươi chiêu của Nông Tuyền, thua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Bốn anh em nhà họ Mã cũng không đứng yên, phương thức đánh nhau của của bốn anh em họ vô cùng đặc biệt, bọn họ ôm lấy đối thủ sau đó quăng ra xa, giống như là ném rác rưởi vậy.
Với sức chiến đấu kinh khủng này của Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã, đã rất nhanh đánh cho toàn bộ đám người mà Triệu Khang mang đến ngã rạp một đống trên mặt đất.
Triệu Khang không nghĩ tới mấy năm không gặp, công phu của Nông Tuyền lại lợi hại đến mức độ này.
Anh ta chỉ vào Triệu Hùng, căn chặt răng nói: "Giỏi lắm Triệu Hùng, Hiền nhất định là bị anh bỏ bùa mê thuốc lú, mới biến thành bộ dạng này. Anh đợi đấy tôi sẽ nói cho người nhà họ Triệu biết, rất nhanh thôi sẽ có người tới xử lý anh. Hiền, anh hỏi em một lần cuối cùng, em có quay về với anh hay không?"
"Cho dù anh có hỏi lại tôi một trăm lần, câu trả lời của tôi cũng chỉ có một tôi không đi!"
"Được! Vậy em ở đấy mà chờ nhà họ Triệu bắt em trở về đi!" Triệu Khang nói xong vung tay lên, ra hiệu cho tàn binh bại tướng của mình: "Chúng ta đi!"
Một đám người bị đánh cho tơi bời hoa lá, lúc đến diễu võ giương oai, lúc đi mặt mày xám xịt chật vật không tả nổi!