Tập đoàn Hùng Quang ở Hải Phòng!
Sáng sớm Triệu Hùng đã tới công ty.
Hai người đang thảo luận về vụ kiện có liên quan tới tập đoàn Khải Thời và tập đoàn Hùng Quang ở trong phòng làm việc của Hồ Dân.
“Cậu chủ, tôi nghe nói luật sư mà tập đoàn Khải Thời đã thuê là Lưu Tín Nhiên, luật sư giỏi nhất trong cả nước, luật sư này rất giỏi cũng là một nhân vật rất khó chơi.
Triệu Hùng ngửa người dựa ở trên ghế salon hỏi Hồ Dân: “Chúng ta đã mời luật sư chưa?”
“Vẫn chưa!” Hồ Dân giải thích: “Tôi gần như đã thảo luận với mười luật sư hàng đầu ở trong nước nhưng khi họ biết Lưu Tín Nhiên là luật sư đại diện cho tập đoàn Khải Thời thì không ai dám nhận. Danh dự đối với luật sư mà nói quá quan trọng, một khi thua kiện sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thu nhập và tương lai của họ.”
Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu chặt lông mày.
Vụ kiện này tuyệt đối không thể thua, không chỉ liên quan đến sự phát triển của “Tập đoàn Hùng Quang” mà còn liên quan đến quyền sử dụng cái tên Tần Uyển của mẹ anh.
“Chẳng lẽ không có người nào mạnh hơn Lưu Tín Nhiên sao?” Triệu Hùng hỏi.
“Trái lại không phải là không có, ở nước ngoài có rất nhiều luật sư giỏi nhưng cần phải có quốc tịch của đất nước chúng ta mới được. Chỉ khi nào có lấy được quốc tịch của đất nước chúng ta thì mới có thể lấy được giấy chứng nhận luật sư ở trong nước.”
“Bây giờ ai là luật sư số một trên thế giới?”
“Một người phụ nữ tên là Pegg Helena. Nhưng mà xem như chúng ta mời được cô ấy thì cũng vô ích, nếu như cô ấy không có giấy chứng nhận luật sư ở trong nước thì không thể nào làm luật sư đại diện cho chúng ta. Huống chi, chúng ta có thể nghĩ đến việc thuê luật sư tốt nhất thì tập đoàn Khải Thời cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Nghe Hồ Dân nói Triệu Hùng càng cảm thấy lo lắng.
Đúng lúc này thư ký Liên Hoa gõ cửa đi vào báo cáo với Triệu Hùng: “Anh Hùng, bên ngoài có một luật sư tên là Hồ Tuệ muốn gặp anh, cô ấy nói cô ấy được cô Triệu Hiền giới thiệu đến đây.”
“Liên Hoa, nhanh mời luật sư Tuệ vào.” Triệu Hùng nói với thư ký Liên Hoa.
Liên Hoa lên tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Triệu Hùng hỏi Hồ Dân: “Hồ Dân, luật sư tên Hồ Tuệ xếp thứ mấy ở trong nước?”
“Hồ Tuệ?”
Hồ Dân cầm tài liệu ở trên bàn cẩn thận lật xem, tìm một lúc lâu vẫn không thể tìm thấy cái tên Hồ Tuệ.
“Cậu chủ, trong danh sách một trăm luật sư hàng đầu ở trong nước không có tên Hồ Tuệ.”
Triệu Hùng nhíu chặt lông mày.
Theo lý thuyết Triệu Hiền giới thiệu luật sư cho mình thì thứ tự chắc chắn sẽ không quá kém. Tại sao người tên Hồ Tuệ này lại không có danh tiếng chứ.
Một nhóm luật sư quá xem trọng tính chuyên nghiệp hàng năm có rất nhiều người có thể lấy được giấy chứng nhận luật sư. Nhưng có rất ít người có thể thực sự nổi bật.
Thư ký Liên Hoa dẫn một người phụ nữ đi vào rồi giới thiệu với người phụ nữ: “Cô Tuệ, người này chính là anh Hùng!”
Triệu Hùng lập tức ngây ngẩn cả người, người phụ nữ tên Hồ Tuệ ở trước mặt lại là một người phụ nữ lai giữa trung và âu. Mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, mái tóc màu vàng óng mượt.
Không đợi Triệu Hùng nói chuyện Hồ Dân đã kêu lên: “Cô Tuệ, cô có phải là Pegg Helena luật sư số một trên thế giới không?”
Hồ Tuệ khẽ gật đầu cười nói: “Tôi còn có một cái tên tiếng trung là Hồ Tuệ! Anh Hùng, cô Hiền nói mọi người đang muốn tìm luật sư để thưa kiện, chi phí của tôi rất đắt không biết anh có để ý hay không?”
Triệu Hùng lập tức tỉnh ngộ vui mừng nói: “Luật sư Tuệ, chỉ cần cô có thể giúp tôi thắng vụ kiện này thì mất bao nhiêu phí luật sư tôi cũng sẽ trả.”
“Anh Hùng làm việc quả nhiên rất là sảng khoái!” Hồ Tuệ cười.
Hồ Dân hỏi Hồ Tuệ: “Luật sư Tuệ, cô đã nhập quốc tịch của đất nước chúng tôi chưa? Nếu như không có giấy chứng nhận luật sư của đất nước chúng tôi thì cô không thể nào ra tòa được.”
Hồ Tuệ lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ “Giấy phép cư trú vĩnh viễn của công dân” nói: “Tôi vừa mới được thông qua, bởi vì giấy chứng nhận luật sư của tôi là giấy chứng nhận quốc tế vì vậy sẽ mất khoảng hai tuần để đổi thành giấy chứng nhận luật sư ở trong nước, không biết có kịp hay không?”
“Kịp chứ, kịp chứ! Vụ án này ít nhất phải khoảng một tháng nữa mới có thể mở phen xét xử.” Hồ Dân vui mừng nói: “Quá tốt rồi! Có cô làm luật sư đại diện cho tập đoàn Hùng Quang chúng tôi thì chắc chắn có thể thắng vụ kiện này.”
Triệu Hùng đứng dậy nắm tay Hồ Tuệ cười nói: “luật sư Tuệ cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
“Không có gì, tôi có tính phí mà. Như tôi đã nói trước đó chi phí tố tụng của tôi cũng không hề rẻ.”
Triệu Hùng cười nói: “Tôi vẫn có thể trả được phí mời luật sư này.”
Triệu Hùng quay người nói với Hồ Dân: “Hồ Dân, cậu hãy nói rõ tình hình cụ thể cho luật sư Tuệ biết đi. Trước tiên đừng truyền tin tức về luật sư của chúng ta ra ngoài, tất cả mọi thứ đợi đến khi luật sư Tuệ nhận được giấy chứng nhận luật sư rồi lại nói.”
“Cậu chủ yên tâm! Có luật sư Tuệ giúp chúng ta vậy thì vụ kiện này chúng ta sẽ thắng chắc.”
“Vậy hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc phải đi trước.”
Sau khi rời khỏi tập đoàn Hùng Quang, Triệu Hùng gửi tin nhắn cho em họ Triệu Hiền: “Hiền, luật sư Tuệ đã đến rồi, cảm ơn em!”
Sau đó Triệu Hiền gửi tin nhắn nói: “Anh Hùng, em chỉ có thể giúp anh được như vậy mà thôi, cố lên!”
Sau khi Triệu Hùng liếc nhìn tin nhắn thì nhét điện thoại di động vào trong túi áo.
Nếu như không phải Triệu Hiền giúp mình, vậy thì anh có thể thắng được vụ kiện này hay không thực sự là một ẩn số. Triệu Hiền vì giúp anh mà công khai phản bội lại nhà họ Triệu, một khi nhà họ Triệu biết được chuyện này thì khó thoát khỏi chuyện bị trách phạt.
Sau khi về đến nhà Triệu Hùng phát hiện Lý Thanh Tịnh đã về.
“Thanh Tịnh, sao hôm nay em về sớm vậy?” Triệu Hùng tò mò hỏi.
Lý Thanh Tịnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Em đã sắp xếp xong tất cả công việc rồi, chuyện của công ty mỹ phẩm tạm thời gác lại đợi đến năm sau lại khai triển. Nếu như em không về thu dọn đồ đạc thì chỉ sợ sẽ phải thu dọn đến nửa đêm.”
Triệu Hùng nhìn thấy trong phòng khách có không dưới năm sáu chiếc vali.
Mỗi cái đều có tên riêng, tên của con gái Dao Châu, Thẩm Văn Hải, Lý Thanh Tịnh. Hai cái vali khác đều viết tên cô em vợ Lý Diệu Linh.
“Sao Diệu Linh mang nhiều đồ vậy?” Triệu Hùng nghi ngờ hỏi Lý Thanh Tịnh.
“Em cũng không biết, ai biết con bé này đang giở trò quỷ gì. Dù sao con bé cũng nói đó đều là đồ quan trọng còn dặn dò em tuyệt đối không được đụng tới đồ đạc của con bé.”
Triệu Hùng nhìn thấy cô em vợ Lý Diệu Linh không có ở đây nên suy nghĩ rồi hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, hay là chúng ta mở ra xem thử đi? Nhìn xem con bé này đang giở trò quỷ gì?”
“Muốn xem thì Trọng Ảnh xem đi, xem như em không nhìn thấy gì hết.” Lý Thanh Tịnh tiếp tục thu dọn đồ của mấy đứa nhỏ.
Sau khi được Lý Thanh Tịnh ngầm đồng ý Triệu Hùng thấy hai cái vali trong đó có một cái đã bị khóa lại, một cái không có bị khóa. Vì vậy anh mở cái không khóa ra lén nhìn vào trong.
Tầng cao nhất là áo lót của phụ nữ nhưng ánh mắt Triệu Hùng sắc bén vừa nhìn đã thấy ở dưới nội y là những mặt hàng mà bình thường cô em vợ Lý Diệu Linh hay phát sóng trực tiếp để bán hàng.
Con nhóc này được lắm!
Con nhóc này thật sự là kiếm tiền đến nỗi không muốn sống nữa rồi, đi du lịch mà cũng mang theo tiêu hàng hóa để phát sóng trực tiếp.
Sau khi Triệu Hùng đóng vali lại Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, con bé mang theo thứ gì vậy?”
“Dù sao thì lớp trên cùng toàn là đồ lót của phụ nữ, anh nhìn thấy là đồ lót nên không dám nhìn xuống dưới nữa, anh sợ nhìn thấy đồ dùng cá nhân của Diệu Linh. Ngộ nhỡ biết được bí mật không thể cho ai biết cũng sẽ không hay!”
Lý Thanh Tịnh cũng trở nên tò mò muốn xem trong vali của em gái Lý Diệu Linh rốt cuộc là thứ gì.
“Đưa đây, để em xem!”
Triệu Hùng thầm kêu hỏng bét ở trong lòng muốn ngăn cản đã không kịp nữa.
Sau khi Lý Thanh Tịnh mở vali ra nhìn thấy đồ ở bên trong thì sắc mặt lập tức thay đổi!
Đã nghe thấy giọng nói của Lý Diệu Linh từ phía xa truyền tới: “Chị, ai bảo chị đụng đến đồ của em?”