Triệu Hùng ngồi xuống, hỏi Tần Minh Kiệt: “Anh họ, người khách ngồi bên bàn đó là ai?”
“Đó là nhà họ Bàng của tập đoàn Cẩm Cầu, công ty tư nhân lớn thứ hai ở địa phương này.” Tần Minh Kiệt giải thích: “Nhà họ Bàng có mâu thuẫn với nhà họ Tần nên tốt nhất chúng ta không nên dây dưa vào chuyện này.”
Triệu Hùng gật đầu, tiếp tục uống rượu với anh em nhà họ Tần dựa trên nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện nên họ vừa uống rượu vừa xem chương trình biểu diễn.
Tuy nhiên, những tiếng cãi vã ngày càng gay gắt và hiển nhiên những người khách ngồi bàn bên đó vẫn không buông tha cho người phục vụ.
Bàng Chí Thiện cười lạnh lùng và nói: “Nhóc con, nếu mày ra ngoài làm việc mà cầm tiền boa thì mày phải chịu trách nhiệm tương ứng. Hoặc mày li3m sạch rượu rơi trên mặt đất, hoặc trả cho tao một chai rượu Royal Salute Whisky.”
Chai Royal Salute Whisky này thuộc đẳng cấp quốc tế và một chai có giá hơn bốn trăm triệu.
Thường Bảo Thiên chỉ là một sinh viên nghèo ở vùng núi, để kiếm tiền học phí và trang trải cuộc sống mà anh ta mới đi làm thêm trong những ngày nghỉ. Làm việc miệt mài trong quán bar nhưng một tháng chỉ có thể kiếm hơn ba mươi lăm triệu. Anh ta còn phải chuẩn bị tiền học cho các em ở nhà, sắm sửa thêm cho gia đình trong ngày Tết và sắm thêm quần áo mới cho bố mẹ. Làm sao anh ta có đủ tiền trả bốn trăm triệu cho Bàng Chí Thiện chứ.
Những vị khách có thể đến “quán bar Thiên Đường” đều là những người giàu có hoặc gia đình quyền quý hoặc những quan chức cấp cao. Anh ta là người không có xuất thân và không có địa vị thì sao dám đắc tội với người khác chứ.
“Thưa anh, hay là cho tôi trả góp được không ạ? Nếu anh cho tôi hai năm thì nhất định tôi sẽ trả cho anh đủ ạ. Tôi hy vọng anh là quân tử sẽ không chấp nhặt kẻ tiểu nhân ạ, anh cũng đừng có chấp nhặt một sinh viên nghèo như tôi ạ.”
“Cái tên nghèo rách mồng tơi không bao giờ khá lên được như mày mau li3m sạch rượu trên mặt đất cho tao.” Bàng Chí Thiện cười lên ha hả và mấy tên đàn ông ngồi cùng bàn cũng cười lên theo.
“Anh làm như vậy không phải là xúc phạm người khác sao?” Thường Bảo Thiên nói.
“Sao hả, mày không có tiền mà còn bày đặt không cho phép tao xúc phạm mày hả. Nói thật cho mày biết, tao muốn xúc phạm mày đó. Bởi vì xúc phạm người như mày khiến cho tao cảm thấy rất vui vẻ.”
“Anh...” Đôi mắt của Thường Bảo Thiên bốc lên lửa giận dữ dội và anh ta nắm chặt bàn tay lại.
Thường Bảo Thiên học hành chăm chỉ với mong muốn thay đổi số phận của anh ta và số phận nghèo khó của gia đình. Người đàn ông giàu có này đã xúc phạm anh ta và khơi dậy tâm huyết của Thường Bảo Thiên.
Bàng Chí Thiện nhìn thấy vẻ mặt kích động của Thường Bảo Thiên, đã vậy anh ta còn nghiến răng nghiến lợi thì lạnh lùng nói: “Ồ! Sao, mày còn định đánh tao hả?”
“Nhóc con, hôm nay tao muốn xem mày có dám hay không? Có dám đánh người không đây.” Bàng Chí Thiện đưa đầu về phía Thường Bảo Thiên tỏ vẻ thách thức.
Cơn thịnh nộ trong lòng Thường Bảo Thiên như sắp bùng nổ nhưng anh ta vẫn dùng chút lý trí cuối cùng để kiềm nén lại vì anh ta biết rằng chỉ cần anh ra tay đánh người thì tương lai và cuộc sống sau này của anh ta sẽ kết thúc.
Thấy Thường Bảo Thiên không dám ra tay thì Bàng Chí Thiện cười nói với những người cùng bàn: “Nhìn thấy không, mấy thằng khốn nạn này chỉ nói bậy thôi. Kêu chúng nó đánh mà cũng không dám đánh. Nhóc con, giày của tao bẩn rồi, mau li3m sạch cho tao.”
Bàng Chí Thiện lại cố tình chơi Thường Bảo Thiên.
Thường Bảo Thiên được giáo dục đàng hoàng tử tế nhưng hiện thực nghiệt ngã của xã hội đã dạy cho anh ta một bài học đó là trong xã hội coi trọng vật chất này nếu không có tiền thì bước đi sẽ rất khó.
Đời chỉ ức hiếp kẻ yếu, nhưng không có nghĩa là kẻ yếu sẽ không phản kháng.
Thường Bảo Thiên cầm một chai rượu ở trên bàn lên và đập vào đầu Bàng Chí Thiện. Ngay sau đó đầu của anh ta nứt toác ra và máu tươi bắn tung tóe.
“Máu, máu...” Bàng Chí Thiện sờ vào vết máu trên mặt và sợ hãi kêu lên.
Người vệ sĩ của Bàng Chí Thiện lao đến đấm vào mặt Thường Bảo Thiên.
Chỉ bằng một cú đấm mà Thường Bảo Thiên đã bị đánh chảy máu mũi và ngã xuống đất.
Tên vệ sĩ giẫm lên đầu Thường Bảo Thiên và chửi xối xả: “Con mẹ mày, mày dám đánh cậu Bàng hả? Bộ mày chán sống rồi à?”
Ánh mắt của Thường Bảo Thiên đỏ rực, anh ta cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn chân của tên vệ sĩ đang giẫm lên anh ta.
“Đồ khốn, các người ăn hiếp kẻ yếu. Đến đây, tôi sẽ liều mạng với các người. Sợ rằng các người sẽ gọi tôi bằng ông thôi.” Thường Bảo Thiên tức giận đến nỗi nổi gân trên cổ và trên mặt, anh ta lớn tiếng mắng tên vệ sĩ.
Từ nhỏ đến lớn Thường Bảo Thiên đã là một học sinh ngoan ngoãn. Anh ta đã thi đậu vào đại học thành phố Quý Vinh với kết quả xuất sắc.
Anh ta tràn đầy hy vọng và ước mơ về một tương lai tươi sáng. Nhưng sự việc hôm nay khiến anh ta không thể chịu đựng được nữa.
Bàng Chí Thiện nói với vệ sĩ: “Vệ sĩ, lôi tên nhóc này ra ngoài rồi gi3t chết nó cho tôi. Nó dám đánh vỡ đầu tôi thì ông đây sẽ lấy mạng của nó.”
Các vệ sĩ đã được đào tạo chuyên nghiệp và đối phó với những thư sinh yếu ớt như Thường Bảo Thiên thì chỉ đơn giản như giết một con gà.
Người vệ sĩ nhấc Thường Bảo Thiên lên, quàng tay vào cổ anh ta và lôi ra khỏi quán bar.
Lúc hai người vừa bước tới bàn của Triệu Hùng thì Triệu Hùng đã nháy mắt với Nông Tuyền.
Nông Tuyền bước tới, vỗ vai tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ quay đầu lại, Nông Tuyền liền đấm vào mặt của tên vệ sĩ y như cách mà anh ta vừa đối xử với Thường Bảo Thiên.
Cú đấm này đấm thẳng vào sống mũi của tên vệ sĩ.
Người vệ sĩ thả Thường Bảo Thiên ra và lao về phía Nông Tuyền.
Nông Tuyền không né tránh mà vừa lúc tên vệ sĩ đá vào ngực cậu ấy thì cậu ấy nhanh như chớp nắm lấy mắt cá chân của tên vệ sĩ và hai tay cậu ấy kéo anh ta ném thẳng xuống lầu một rơi xuống một cái bàn khiến nó vỡ nát.
Răng rắc.
Chiếc bàn bị đập vỡ tan tành khiến các vị khách dưới lầu hoảng hốt, một số người sợ hãi la hét.
Tần Minh Kiệt thở dài, rốt cuộc thì những chuyện anh ta không muốn xảy ra đã xảy ra.
Anh ta không muốn Triệu Hùng xen vào chuyện này, nhưng Triệu Hùng vẫn xen vào.
Lúc này, bảo vệ quán bar và vệ sĩ cùng bàn của Bàng Chí Thiện đã tấn công lại Nông Tuyền.
Chỉ thấy Nông Tuyền lại nắm tay và giơ chân đấm đá vào đám vệ sĩ. Chẳng mấy chốc, tám chín người đã nằm trên mặt đất r3n rỉ và la hét vì đau đớn.
Triệu Hùng bước tới đỡ Thường Bảo Thiên lên, đưa cho anh ta một tờ khăn giấy và bảo anh ta lau vết máu trên mũi đi. Sau đó anh lại hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu. Thưa anh, cám ơn anh đã cứu tôi.” Thường Bảo Thiên cúi đầu chào Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhìn Thường Bảo Thiên hỏi: “Cậu là sinh viên à?”
“Dạ, tôi đang học năm ba tại đại học của thành phố Quý Vinh, tôi đến đây để vừa học vừa làm. Vừa rồi tôi làm bể chai rượu của mấy người khách bên bàn kia và tôi không có khả năng bồi thường cho họ. Tôi nói với họ là sẽ trả góp nhưng họ lại không đồng ý mà còn tìm đủ mọi cách để nhục mạ tôi.”
“Tôi đã nghe hết rồi.” Triệu Hùng vỗ vỗ vai Thường Bảo Thiên nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây thì sẽ không có ai dám bắt nạt cậu đâu.”
Thường Bảo Thiên nhìn thấy mặc dù Triệu Hùng lớn hơn anh ta mấy tuổi, nhưng người có thể tới quán bar Thiên Đường để tiêu tiền đều phải là người có lai lịch không tầm thường.
Bàng Chí Thiện đi tới, nhìn Triệu Hùng và hỏi: “Nhóc con, anh có biết tôi là ai không?”
“Bàng Chí Thiện, con trai của tập đoàn Cẩm Cầu.” Triệu Hùng thờ ơ nói.
“Nếu đã biết là tôi mà còn dám bảo vệ cho thằng nhóc này hả?” Lúc này, Bàng Chí Thiện mới chú ý đến bốn anh em Tần Minh Kiệt nên nhếch mép nói: “Ôi dào, tôi còn tưởng là ai mà dám kiêu ngạo như vậy. Thì ra là nhà họ Tần đang gây sự. Tần Minh Kiệt à, tên nhóc này là ai vậy?”
Tần Minh Kiệt đứng lên bên cạnh Triệu Hùng rồi nói: “Cậu ấy là em họ của tôi. Sao vậy cậu Bàng, anh muốn làm phiền sao?”
“Em họ?” Bàng Chí Thiện tức giận nói: “Người của anh đánh vệ sĩ của tôi và nói rằng tôi gây chuyện sao? Tần Minh Kiệt, anh thật không biết xấu hổ rồi. Anh mau kêu anh ta xin lỗi tôi đi. Nếu không đừng trách tôi khách sáo.”
Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Tôi không có thói quen xin lỗi người khác.”
“Thằng nhóc này, thật sự quá kiêu ngạo đó?” Đầu của Bàng Chí Thiện bị đập, trên mặt anh ta bê bết máu trông cực kỳ gớm ghiếc.
“Cái đó phải tùy xem người đó là ai nữa. Nếu là người thân thiện thì đương nhiên tôi sẽ thân thiện với họ. Nếu là người ngang ngược lộng hành thì xin lỗi, Triệu Hùng tôi không là được.”
Bàng Chí Thiện nghe khẩu âm của Triệu Hùng là từ nơi khác đến thì nghĩ bình thường nhà họ Bàng không xem nhà họ Tần ra gì rồi, vậy làm sao Triệu Hùng có thể dọa được anh ta chứ.
“Tên khốn, anh lập tức xin lỗi tôi rồi sau đó giao tên làm công nghèo nàn đó cho tôi. Xem như tôi đã nể mặt nhà họ Tần lắm rồi. Nếu anh dám nói chữ không thì tôi sẽ cho anh biết chữ chết viết thế nào.”
Sau khi Lý Diệu Linh biết rõ sự tình qua lời kể của Nông Tuyền và Trần Văn Sơn, lại nhìn thấy Bàng Chí Thiện hung dữ vói anh rể như vậy thì cô ấy nhảy ra chỉ tay vào Bàng Chí Thiện và chửi: “Các người có khóc lóc om sòm cũng không xứng đáng xách giày cho anh rể tôi. Chữ chết viết thế nào sao? Anh hù ai vậy? “
Bàng Chí Thiện thấy ngay cả một cô gái nhỏ cũng dám xúc phạm anh ta thì nghiến răng căm hận rồi nhếch mép nói: “Mong là mấy người đừng hối hận.” Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra: “Bố, con bị đánh ở quán bar Thiên Đường. Bên kia là nhà họ Tần. Bố tới ngay đi, con bị đánh vỡ đầu rồi.”
Triệu Hùng cũng lấy điện thoại di động ra và gọi cho hội trưởng của phòng thương mại của Tây Nam.
“Ông Hứa, tôi làm phiền ông một chút. Tôi đã trêu chọc đến người của nhà họ Bàng trong thành phố Quý Vinh của ông rồi. Đến giúp tôi giải quyết đi.”
Nghe vậy, Hứa Toàn Vinh nói với Triệu Hùng: “Người anh em, cậu đang ở đâu?”
“Quán bar Thiên Đường.”
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay...”