Vì đang ở trên đất thành phố Quý Vinh nên Triệu Hùng không muốn làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy, anh đã mời Hứa Toàn Vinh ra mặt giúp. Nếu không, với thực lực của tập đoàn Cẩm Cầu của nhà họ Bàng thì chuyện này khó có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Nhóm của Bàng Chí Thiện và nhóm của Triệu Hùng đối đầu nhau, không ai chịu thua.
Lúc này, chủ quán bar Thiên Đường vội vàng chạy tới.
Chủ nhân của quán bar là một người đàn ông tên là Đinh Tấn Bình, anh ta còn có biệt hiệu giang hồ là “Bình đại ca.”
Đinh Tấn Bình này có thể mở một quán bar như Thiên Đường thì đương nhiên anh ta cũng có người hậu thuẫn vững chắc phía sau.
Đến quán bar Thiên Đường này, vì có nhiều người sợ uy danh của anh ta mà không dám gây sự.
Nhưng nói như vậy không có nghĩa là không có.
Khi Đinh Tấn Bình nhìn thấy hai bên đang gây sự là nhà họ Bàng và nhà họ Tần thì anh ta không khỏi nhíu mày.
Cả gia đình họ Bàng và gia đình họ Tần đều là những doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng ở thành phố Quý Vinh. Tuy nhiên gia đình họ Bàng lại có cổ phần trong quán bar Thiên Đường, vì vậy Đinh Tấn Bình vẫn ưu ái gia đình họ Bàng hơn.
“Tôi còn tưởng là ai ăn gan hùm mà dám đến quán bar của tôi gây sự chứ. Hóa ra là cậu Bàng và cậu Tần.”
Bàng Chí Thiện nhìn thấy Đinh Tấn Bình đi tới thì anh ta liền chỉ vào Tần Minh Kiệt nói với anh ta: “Anh Bình, người phục vụ này đã đập vỡ đầu tôi rồi này. Anh phải lấy lại công bằng cho tôi đó.”
Đinh Tấn Bình nghe vậy thì cau mày, anh ta nhìn chằm chằm vào Thường Bảo Thiên đang đứng sau lưng Triệu Hùng.
“Cậu tên gì?” Đinh Tấn Bình lạnh lùng hỏi Thường Bảo Thiên.
Thường Bảo Thiên biết rằng Đinh Tấn Bình là chủ của quán bar này và anh ta cũng biết rõ Đinh Tấn Bình là một người độc ác. Nếu không phải vì trang trải cho cuộc sống thì anh ta sẽ không đến quán bar này làm việc thêm, chỉ vì anh ta muốn kiếm nhiều tiền hơn mà thôi.
“Thường... Thường Bảo Thiên ạ.” Trước đó Thường Bảo Thiên đã đập vỡ đầu của Bàng Chí Thiện nên anh ta càng nghĩ càng sợ.
Cho dù Triệu Hùng có khả năng thì cũng chỉ có thể giúp anh ta trong chốc lát, chứ không thể giúp anh ta cả đời này được. Ngay khi Triệu Hùng rời đi thì Bàng Chí Thiện đã có vô số cách để gi3t chết anh ta.
“Cậu là người mới à?” Đinh Tấn Bình hỏi, anh ta nhìn Thường Bảo Thiên bằng đôi mắt sắc bén.
“Vâng ạ, tôi đến đây để làm thời vụ ạ.” Thường Bảo Thiên giải thích với Đinh Tấn Bình: “Anh Bình, tôi đã làm vỡ một chai rượu trên bàn của cậu Bàng và xin lỗi anh ta rồi. Tôi xin lỗi anh ta thì anh ta không chịu. Tôi nói rằng sẽ trả góp, anh ta cũng không chịu. Anh ta còn lăng mạ tôi nơi công cộng và yêu cầu tôi li3m sạch đống rượu đã bị đổ xuống đất. Đây không phải là xúc phạm nhân cách của tôi sao? Trong cơn tức giận, tôi đã cầm chai rượu lên và đánh cậu Bàng.”
Thường Bảo Thiên không biết mối quan hệ giữa Đinh Tấn Bình và nhà họ Bàng, anh ta chỉ nói sự thật và muốn Đinh Tấn Bình nói câu công bằng cho anh ta mà thôi.
“Cậu lại đây!” Đinh Tấn Bình vẫy tay gọi Thường Bảo Thiên.
Thường Bảo Thiên định bước tới thì bị Triệu Hùng giữ lại.
“Đừng qua đó. Anh ta sẽ đánh cậu.” Triệu Hùng thản nhiên nói.
Triệu Hùng đã quan sát sắc mặt và biểu hiện của Đinh Tấn Bình và nhìn thấy ánh mắt của Đinh Tấn Bình lóe lên vẻ độc ác thì biết rằng anh ta muốn dạy dỗ người phục vụ tên Thường Bảo Thiên này.
Đinh Tấn Bình nhìn Triệu Hùng bằng ánh mắt lạnh lùng rồi hỏi: “Nhóc con, cậu là ai?”
“Triệu Hùng.”
Đinh Tấn Bình suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không biết người thanh niên tên Triệu Hùng này là ai. Tuy nhiên, anh ta đã nhận ra người thanh niên này không hề đơn giản.
“Cậu Tần, tên nhóc này là ai?” Đinh Tấn Bình nhìn Tần Minh Kiệt và hỏi.
“Cậu ấy là em họ của tôi.”
Đinh Tấn Bình lạnh lùng nói: “Tôi muốn quản lý người trong quán bar, đó là chuyện cá nhân của tôi. Em họ của cậu làm vậy là không đúng rồi đó.”
“Anh Bình, tôi có thể chứng minh điều này. Đúng là Bàng Chí Thiện đã quá đáng. Anh ta bắt người phục vụ tên Thường Bảo Thiên này li3m rượu trên mặt đất, rõ ràng là muốn bắt người ta làm trò mua vui mà.”
Đinh Tấn Bình nhướng mày hỏi: “Sao hả, người nhà họ Tần mấy người muốn xen vào chuyện này sao?”
Triệu Hùng nói: “Không phải nhà họ Tần muốn xen vào chuyện này mà là tôi. Triệu Hùng tôi muốn xen vào chuyện này.”
“Ý cậu là, mọi việc cậu làm đều không liên quan gì đến nhà họ Tần?”
“Đúng vậy.” Triệu Hùng gật đầu.
Đinh Tấn Bình giễu cợt nói với Tần Minh Kiệt: “Cậu Tần, cậu cũng nghe thấy rồi đấy. Loại người như em họ của cậu Tần đây khiến tôi rất thích.”
Ngay khi Đinh Tấn Bình vừa dứt lời thì anh ta đột nhiên xuất chiêu và nhanh chóng tung chân về phía Triệu Hùng.
Trần Văn Sơn nghênh tiếp bằng một cú đá và đá thẳng vào chân Đinh Tấn Bình.
Đinh Tấn Bình sửng sốt và đấm đá liên tục vào Trần Văn Sơn. Còn Trần Văn Sơn vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, mỗi lần Đinh Tấn Bình tấn công đều bị anh ta gạt nhẹ hóa giải dễ dàng.
Trần Văn Sơn đá Đinh Tấn Bình một đạp. Sau đó một tiếng rầm vang lên và Đinh Tấn Bình bị hất văng ra xa cách đó năm sáu mét.
Trần Văn Sơn chỉ mới sử dụng ba phần công lực và Đinh Tấn Bình chỉ là một võ sĩ bình thường, làm sao có thể đánh bại Trần Văn Sơn được.
Ngay cả khi Triệu Hùng đã mất đi nội lực nhưng anh vẫn có cơ hội rất lớn để chiến thắng Đinh Tấn Bình. Càng không cần phải kể đến những cao thủ cấp cao như Trần Văn Sơn.
Sau khi Đinh Tấn Bình bò dậy từ trên mặt đất thì anh ta nhìn Trần Văn Sơn bằng ánh mắt đầy kinh hãi.
Lúc này, Bàng Chí Thiện cũng héo rũ như một quả cà tím bị sương giá đánh cho tan tành.
Trần Văn Sơn đã đánh bại Đinh Tấn Bình một cách dễ dàng và sức mạnh của anh ta là không thể nghi ngờ. Ngoài ra, lúc nãy Nông Tuyền cũng rất uy phong lẫm liệt. Thế mới biết tại sao Triệu Hùng lại tự tin như vậy. Ngay cả khi không dựa vào sức mạnh của nhà họ Tần thì với kỹ năng của Trần Văn Sơn và Nông Tuyền thì chắc chắn anh có thể đi nghênh ngang trong thành phố Quý Vinh.
Lúc này, một âm thanh ồn ào truyền đến.
Bàng Chí Thiện nhìn xuống cầu thang và thấy bố của anh ta là Bàng Cẩm Cầu dẫn theo người đến. Anh ta không khỏi vui mừng khôn xiết, cuối cùng vị cứu tinh cũng đã đến.
Bàng Cẩm Cầu dẫn theo bảy tám người vội vã chạy lên tầng hai.
Ngay lập tức Bàng Chí Thiện chạy đến với bố Bàng Cẩm Cầu: “Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi.”
Bàng Cẩm Cầu nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của con trai ông ta thì đau lòng. Nhìn Bàng Chí Thiện thật thảm, đầu bị tét và mặt thì đầy máu. Bàng Cẩm Cầu nhìn xung quanh và hỏi: “Là ai đã làm điều này?”
Mọi người im phăng phắc.
Bàng Chí Thiện chỉ vào người phục vụ đang nấp sau Triệu Hùng và nói: “Bố, người phục vụ đó là người đã đánh con. Nhưng thằng nhóc họ Triệu này đã can thiệp để bảo vệ người phục vụ bằng mọi cách có thể.”
Bàng Cẩm Cầu nhìn theo hướng Bàng Chí Thiện chỉ về phía Triệu Hùng, sau khi nhìn thấy bốn anh em của Tần Minh Kiệt thì ông ta không khỏi hừ lạnh một tiếng. Ông ta nhìn Tần Minh Kiệt hỏi: “Tần Minh Kiệt, tên nhóc này là gì của nhà họ Tần?”
“Chủ tịch Bàng, cậu ấy là em họ của tôi.”
“Cậu kêu cậu ta tránh đường. Nhà họ Bàng chúng tôi chỉ muốn tính sổ với người phục vụ này. Đừng làm tổn hại đến sự hòa thuận của hai gia đình chúng ta chỉ vì một người phục vụ như vậy chứ.”
“Chuyện này...”
Tần Minh Kiệt nhìn Triệu Hùng bằng vẻ mặt khó xử.
Tuy rằng Tần Minh Kiệt mới tiếp xúc với Triệu Hùng vài ngày nhưng anh ta cũng đã đoán được tính tình của Triệu Hùng. Triệu Hùng đã nhất quyết can thiệp vào chuyện này thì dù anh ta có thuyết phục cũng không được. Nếu không thì Triệu Hùng đã nghe theo lời của Tần Minh Kiệt mà bất kể tình huống như thế nào cũng không ra tay để sự việc ra nông nỗi như bây giờ.
Triệu Hùng nhìn Bàng Cẩm Cầu và nói: “Chủ tịch Bàng, vấn đề này không phải là chuyện của nhà họ Tần mà là của Triệu Hùng tôi.”
“Triệu Hùng ư?”
Bàng Cẩm Cầu nhìn Triệu Hùng một cách cẩn thận, sau đó ông ta đột nhiên nhớ đến việc buổi truyền thông đối ngoại trên các phương tiện truyền thông toàn cầu trước đó. Hèn chi ông ta thấy cái tên này rất quen.
“Cậu chính là con trai bị bỏ rơi của nhà họ Triệu?” Bàng Cẩm Cầu nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Đối với một người thân thiện, nếu người khác nói điều đó với mình thì không sao cả. Nhưng đối với những kẻ thù địch, Triệu Hùng làm sao có thể để người khác sỉ nhục anh được.
“Sao nào, khi chủ tịch Bàng biết tôi là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Triệu thì ông không xem tôi ra gì nữa đúng không?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Bàng Cẩm Cầu mà không hề sợ hãi.
“Hừ, tên nhóc con như cậu cũng không tìm hiểu xem đây là địa bàn của ai mà đến đây giương oai tác quái sao?”
“Thật sao?” Triệu Hùng kéo Thường Bảo Thiên đến trước mặt rồi nói: “Ông dung túng cho con trai của ông đi gây chuyện bên ngoài như vậy. Đừng nói người anh em Thường Bảo Thiên đập đầu con trai ông, cho dù là đánh chết con trai của ông thì tôi vẫn sẽ bảo vệ cậu ấy.”
“Cậu...”
Bàng Cẩm Cầu run lên vì tức giận.
“Thằng nhóc, mày điên rồi.” Trong mắt Bàng Cẩm Cầu lóe lên sự tàn khốc.
“Cậu còn trẻ mà sao lại ngông cuồng như vậy?”
“Vậy tôi sẽ cho cậu biết thế nào là ngông cuồng. Bắt thằng nhóc này cho tôi.”
“Chờ đã.”
Giọng nói của Hứa Toàn Vinh vang lên từ phía sau.
Bàng Cẩm Cầu nhìn lại và thấy Hứa Toàn Vinh đang bước nhanh tới cùng Thiệu Đỉnh và một vệ sĩ khác.
Nhìn thấy Hứa Toàn Vinh thì Bàng Cẩm Cầu kinh ngạc, ông ta vội vàng chắp tay chào: “Hứa hội trưởng, sao ông lại ở đây?”
Hứa Toàn Vinh hừ một tiếng rồi đi qua Bàng Cẩm Cầu đến bên cạnh Triệu Hùng nói: “Người anh em Triệu Hùng này là bạn của Hứa Toàn Vinh tôi. Bàng Cẩm Cầu, ông muốn làm gì? Ông sẽ không ra tay với bạn của tôi chứ?”
Nghe được câu này, Bàng Cẩm Cầu đứng ngây như phỗng. Mãi một lúc sau vẫn không nói được lời nào.
Bàng Chí Thiện cũng sững sờ, anh ta biết quá rõ về sức mạnh của Bàng Cẩm Cầu. Đừng nói đến dòng họ Bàng mà ngay cả dòng họ lớn mạnh nhất của thành phố Quý Vinh cũng không dám chọc đến Hứa Toàn Vinh.
Một lúc lâu sau, Bàng Cẩm Cầu tỉnh táo lại và nói với Hứa Toàn Vinh: “Hội trưởng Hứa, con trai tôi bị đập vỡ đầu. Tôi không muốn làm khó cậu Triệu Hùng, chỉ cần cậu ấy giao người phục vụ cho tôi là được.”