Triệu Hùng đi về lại chỗ Đường Tử Hoa đang nằm rồi mỉm cười và nói: “Tiền bối, bây giờ tôi đã xin được hơn bốn trăm ngàn, còn có một người đang đi mua bút mực, nói là sẽ cho tôi ba triệu rưỡi, bảo tôi viết chữ cho ông ta. Vậy là nhiệm vụ xin cho được hai triệu của ngày hôm nay đã hoàn thành rồi.”
“Ừ, làm khá lắm!” Ông cụ nheo mắt và nói với Triệu Hùng: “Lát nữa phát hết số tiền vừa mới xin được đó đi.”
“Phát đi?” Triệu Hùng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ông cụ cười tít mắt và nói: “Chúng tôi là ăn xin, cần nhiều tiền như vậy để làm gì. Hãy dùng tiền vào những chỗ cần dùng đi.”
“Tiền bối, ông nói thế là có ý gì?” Triệu Hùng cảm thấy rất mông lung.
“Cậu tự nghiền ngẫm đi! Đến lúc đó, chỉ để lại ba trăm năm mươi ngàn thôi, tối đến mua cho tôi ba trăm năm mươi ngàn thịt bò rim, như vậy là nhiệm vụ của cậu xem như đã hoàn thành. Đi đi!” Ông lão nói xong thì tựa lưng vào góc tường rồi lại nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ.
Lưu Hải Yến thấy Triệu Hùng nói chuyện với một Đường Tử Hoa nhếch nhác thì tỏ vẻ thắc mắc, không hiểu, cô ta thật sự không biết Triệu Hùng đang giở trò gì.
Sau khi người đàn ông mua đủ vật liệu quay về thì Triệu Hùng đã đứng trước mặt mọi người, vung bút chấm mực và viết một bức thư pháp “Mãn Giang Hồng”.
Sau khi tác phẩm được hoàn thành thì người qua đường đều không thể kiềm lòng được mà phải vỗ tay khen ngợi, có thể nói là ngòi bút tuyệt diệu, sống động như thật.
Người đàn ông vô cùng hài lòng, lập tức rút ra ba triệu rưỡi đưa cho Triệu Hùng rồi cầm bức thư pháp mới vừa được viết xong trên tay, xem như báu vật, nói là muốn đem về dán lên.
Tự dưng có tới hơn ba triệu, ngược lại Triệu Hùng lại thấy phiền, không biết nên làm sao mới có thể phát hết số tiền đó ra.
Đột nhiên, anh liếc nhìn thấy ở cách đó không xa có một người tuổi tác đã cao đang bày hàng bán dưới đất.
Triệu Hùng nảy ra ý định, anh đi về phía mấy gian hàng dưới đất đó.
Có một bà cụ mở một sạp bán đế lót giày, còn có một sạp khác thì bán đồ chơi lặt vặt đặc trưng của nơi này.
Triệu Hùng chỉ giữ lại ba trăm năm mươi ngàn rồi dùng số tiền còn lại mua đồ của những sạp hàng đó.
Nếu không phải vì cuộc sống khó khăn thì ai lại bằng lòng đi bày hàng bán lề đường, đặc biệt là những người lớn tuổi như thế này.
Bà cụ và người phụ nữ là chủ của hai gian hàng đó cảm ơn Triệu Hùng rối rít, không ngờ một người ăn xin mà lại ra tay rộng rãi như thế, mua một mạch hết tất cả đồ của họ giúp họ có thể dọn hàng và về nhà nghỉ ngơi sớm.
Triệu Hùng đem những món đồ mà mình đã mua tặng miễn phí cho người đi đường.
Có rất nhiều người đi đường đi làm ở gần đó, thường ngày áp lực công việc của họ rất lớn, lúc tan ca đột nhiên có được quà thì ánh mắt của ai cũng tràn ngập niềm vui bất ngờ. Điều khiến mọi người không thể nào ngờ đến là người phát quà cho họ lại là một người ăn xin.
Sau khi Triệu Hùng phát quà xong thì lại chạy đến quán ăn gần đó mua ba trăm năm mươi ngàn thịt bò rim. Lúc anh quay trở về thì phát hiện ra Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đã rời khỏi đó.
Triệu Hùng đi đến bên cạnh Đường Tử Hoa, gọi ông ta dậy và nói: “Tiền bối, tôi đã mua thịt bò rim về rồi, số tiền còn lại tôi đã mua đồ cho hai gian hàng lề đường rồi lại đem số đồ đó phát hết cho người đi đường.”
“Ừ! Vậy cậu đã có được gì?” Đường Tử Hoa hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Tôi đã hiểu được quy luật được mất, không nỡ từ bỏ thì sao có thể có được. Số tiền đó được xin từ người đi đường và nó đã trở về lại tay của người đi đường theo một hình thức khác. Nhìn thấy họ nở nụ cười trên khuôn mặt mệt mỏi của mình thì trong lòng tôi rất có cảm giác thành tựu.”
“Ừ! Đỡ tôi đứng dậy, chúng ta đi thôi!” Đường Tử Hoa nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng đỡ Đường Tử Hoa đứng dậy rồi hai người họ cùng nhau đi bộ năm kilomet, trở về túp lều.
Sau khi Triệu Hùng cùng ăn cơm với ông cụ thì thay một bộ đồ sạch sẽ ra lại rồi quay trở về chỗ ở của mình ở khách sạn Sophie.
Sau khi Triệu Hùng trở về, Lý Thanh Tịnh hỏi anh với vẻ rất háo hức, hỏi ông cụ gọi anh qua đó đã thử thách anh những gì.
“Thanh Tịnh, em đoán thử đi.” Triệu Hùng uống một ngụm nước rồi hỏi cô vợ Lý Thanh Tịnh của mình.
“Vị tiền bối đó để anh luyện tập rất vất vả hả?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
Triệu Hùng lắc đầu.
Lý Thanh Tịnh im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy là bảo anh dạy ông ấy kiếm pháp mà anh mới học được hả?”
Triệu Hùng vẫn lắc đầu.
“Uầy, em không đoán nữa, rốt cuộc là gì hả?”
Triệu Hùng nói với vẻ mặt bất lực: “Ông ấy bảo anh cùng làm ăn xin với ông ấy.”
“Làm ăn xin hả? Anh... Chắc không phải anh đã cùng ông ấy ra đường xin cơm đấy chứ?” Lý Thanh Tịnh trợn tròn hai con mắt, tỏ vẻ không thể nào tin nỗi.
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Nói một cách chính xác là anh đi xin cơm còn vị tiền bối đó thì nằm ngủ ngon. Hơn nữa, ông ấy còn đặt ra nhiệm vụ cho anh, bảo anh bắt buộc phải xin được hai triệu.”
“Hai triệu sao? Nhiều vậy à, anh thật sự đã đi xin sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi với vẻ không dám tin.
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy anh đã xin được bao nhiêu tiền, có hoàn thành được nhiệm vụ không?”
Triệu Hùng đắc ý nói: “Chồng của em lợi hại lắm đấy, anh đã xin được tổng cộng hơn ba triệu tám trăm ngàn.”
Lý Thanh Tịnh trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “Anh nói thật hay giả thế? Sao anh có thể xin được nhiều tiền đến thế?”
Thế là Triệu Hùng kể lại quá trình mình ra đường xin tiền cho cô vợ Lý Thanh Tịnh của mình nghe, chỉ là anh đã bỏ qua chuyện mình đã gặp Lưu Hải Yến.
Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng viết chữ rất đẹp nhưng không ngờ anh lại dùng sở trường đó của mình để xin được hơn ba triệu rưỡi.
Lý Thanh Tịnh mỉm cười rạng rỡ rồi nói với Triệu Hùng: “Vậy chúc mừng anh đã vượt qua bài sát hạch! Xem ra dù cho chúng ta có phá sản thì cũng sẽ không bị đói chết vì anh có thể bán chữ để nuôi mẹ con em.”
Triệu Hùng kéo vợ Lý Thanh Tịnh của mình lại để cô ngồi trong lòng mình rồi ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, ghé sát vào tai cô và nói: “Thanh Tịnh, anh sắp sửa hồi phục được nội lực rồi, em có vui không?”
Lý Thanh Tịnh vừa nghe xong thì nhảy ra khỏi vòng tay của Triệu Hùng, mặt ửng đỏ rồi nói: “Anh hồi phục nội lực thì hồi phục nội lực thôi, việc gì phải ôm em mà nói chuyện?”
“Ý anh là chúng ta sắp được gần gũi với nhau rồi! Lẽ nào em không mong đợi sao?”
“Không mong đợi, bây giờ em một mình vẫn rất tốt.”
Mặt Lý Thanh Tịnh đỏ lan đến tận tai, cô vội vã rời khỏi phòng như thể đang bỏ trốn.
Hai ngày tiếp theo, mỗi ngày Triệu Hùng đều cùng với Đường Tử Hoa ra đường xin ăn.
Vì Triệu Hùng viết chữ rất đẹp nên anh cũng đã có chút tiếng tăm ở đó, có rất nhiều người muốn đến mua chữ của anh nhưng giá thì không được cao, có tấm một triệu, có tấm một triệu bảy.
Triệu Hùng không từ chối bất kỳ khách nào, dù sao thì người mua chữ đều tự mua bút mực.
Ba ngày liền, Triệu Hùng đều mua bánh bao ở quán Bánh Bao Bà Thím.
Đến ngày thứ ba, sau khi hoàn thành công việc thì Đường Tử Hoa mới gọi Triệu Hùng tới trước mặt và hỏi: “Đã tiêu hết tiền chưa?”
“Dạ! Tiêu hết rồi.”
“Tôi rất hài lòng với biểu hiện của cậu, chứng tỏ cậu là một người rất có ngộ tính, phẩm đức cũng rất khá. Sở dĩ tôi muốn thử thách cậu là vì tôi muốn xem thử tâm tính cậu thế nào. Tôi không muốn cứu một tên không có tính người, nhưng tên nhóc cậu lại khiến tôi rất bất ngờ. Tôi biết cậu xuất thân là con cái nhà giàu có, những người có xuất thân như thế rất khó bình tâm lại để nghiêm túc làm một việc gì đó. Nhưng cậu thì lại từ bỏ thân phận trước đây của mình, cậu làm rất tốt! Bây giờ hãy tận dụng thân phận của cậu để làm thêm một việc nữa.”
“Chuyện gì?” Triệu Hùng vui vẻ hỏi Đường Tử Hoa.
Đường Tử Hoa nói với Triệu Hùng: “Mấy ngày nay người của tiệm Bánh Bao Bà Thím luôn bán bánh bao cho cậu, hơn nữa cũng không chê bai cậu, mỗi lần đều cho thêm cậu một cái bánh bao, bây giờ đã đến lúc cậu báo đáp cho họ rồi, để họ được biết lòng tốt sẽ được báo đáp. Đi đi, tôi đợi cậu.”
“Yên tâm đi tiền bối! Bây giờ tôi sẽ đi ngay.” Triệu Hùng quay người định đi.
“Đợi một lúc!” Đường Tử Hoa lên tiếng gọi Triệu Hùng lại.
“Cậu vào trong xe thay lại đồ của cậu đi, tôi cho cậu thời gian một tiếng đồng hồ, xem thử cậu có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này không.”
“Tiền bối, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm tốt!” Triệu Hùng nói xong thì sải chân chạy đi.
Thông thường để chạy hết một đoạn đường năm kilomet thì một thanh niên cần có nửa tiếng đồng hồ.
Vì Triệu Hùng thường hay chạy bộ vào buổi sáng nên chỉ cần hai mươi hai phút là anh đã chạy về đến chỗ túp lều rồi. Triệu Hùng thay quần áo xong thì lái xe thật nhanh đến gần trung tâm mua sắm, tổng thời gian cũng chỉ mất có ba mươi lăm phút.
Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo ngồi trên chiếc xe ở phía đối diện thấy Triệu Hùng vội vã chạy ra, sau khi quay về thì đã thay bộ đồ ăn xin ra và mặc vào một bộ đồ sạch sẽ khác.
Lâm Thanh Thảo thắc mắc hỏi Lưu Hải Yến: “Cô chủ, cái tên nhóc Triệu Hùng này đang làm gì thế?”
“Tôi cũng không biết.” Lưu Hải Yến lắc đầu.
Cô ta thật sự không đoán ra được rốt cuộc Triệu Hùng đang làm gì. Rõ ràng anh là một ông chủ của một công ty mà sao lại cứ thích đi giả làm ăn xin?
Triệu Hùng đến ngân hàng rút một tỷ rưỡi rồi đến tiệm Bánh Bao Bà Thím.
“Anh muốn mua bánh bao sao?” Một phụ nữ trung niên đang bán bánh bao hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng mỉm cười trả lời: “Tôi không phải đến để mua bánh bao, tôi đến để đầu tư vào quán của chị.”
“Đầu tư cho quán của chúng tôi?” Bà chủ quán bán bánh bao tỏ vẻ bất ngờ.
Triệu Hùng gật đầu, sau đó lấy một tỷ rưỡi mới rút từ ngân hàng ra và đưa đến trước mặt bà chủ quán bánh bao rồi nói: “Đây là một tỷ rưỡi, xem như tôi góp cổ phần!”
Bà chủ quán bánh bao mở bao ra xem thì thấy bên trong có rất nhiều cục tiền năm trăm ngàn còn thơm mùi tiền mới.
“Chuyện này...” Bà chủ quán bánh bao tỏ vẻ ngạc nhiên rồi làm hành động mời với Triệu Hùng và nói: “Mời anh vào trong, chúng ta bàn bạc kỹ hơn.”
“Không cần đâu! Tôi đầu tư vào quán bánh bao của nhà chị chỉ với một yêu cầu.”
“Mời anh nói, anh có yêu cầu gì?”
Triệu Hùng nói: “Sau này có một Đường Tử Hoa đến mua bánh bao thì nhớ tặng miễn phí cho ông ấy.” Anh nói xong thì bỏ đi mà không thèm ngoái đầu lại.
Vừa nhắc đến Đường Tử Hoa thì bà chủ quán bánh bao đã đột nhiên nhớ ra nên vỗ lên đùi và thốt lên kinh ngạc: “Người thanh niên lúc nãy chẳng phải là cậu ăn xin trẻ tuổi ba ngày nay, ngày nào cũng đến tiệm bánh bao của chúng ta để mua bánh bao đó sao?
“Đúng, đúng, đúng, chính là cậu ta, tôi cũng đã nhớ ra rồi. Ồ, chớp mắt mà đã đưa cho chúng ta một tỷ rưỡi, thật là giàu có.”