Triệu Hùng quay lại kể cho Đường Tử Hoa nghe việc mình đã làm sao để báo đáp cho tiệm bánh bao đó.
Đường Tử Hoa vừa nghe thấy việc sau này sẽ có bánh bao miễn phí để ăn thì cười khì khì và nói: “Làm tốt lắm! Đi thôi, chúng ta nên quay về rồi.”
Triệu Hùng đang định cùng với Đường Tử Hoa đi bộ về thì Đường Tử Hoa liền chau mày và hỏi anh: “Không phải cậu lái xe đến đây sao?”
“Đúng vậy ạ!”
“Vậy thì còn đi bộ gì nữa, lái xe đưa tôi về!” Đường Tử Hoa cười hì hì và nói.
Triệu Hùng vừa nghe thấy thì vui mừng hết lớn, anh lập tức đưa Đường Tử Hoa đến chỗ đậu xe của mình rồi lái xe đưa ông ta về lại túp lều mà ông ta ở.
“Tiền bối, sao ông lại sống ở chỗ này? Có cần tôi mua cho ông một căn nhà không?” Triệu Hùng hỏi Đường Tử Hoa.
Đường Tử Hoa lắc đầu và nói: “Không cần, tôi ấy à, một tháng tôi chỉ sống bên ngoài có mấy ngày, thời gian còn lại thì đã có chỗ ở rồi.”
“Vậy sao ông chỉ có một mình mà lại muốn sống ở bên ngoài?” Triệu Hùng thắc mắc hỏi.
“Vì phải luyện công.”
“Luyện công?”
Triệu Hùng nghe xong thì thấy vô cùng thắc mắc, không biết Đường Tử Hoa đã luyện môn võ công gì mà phải chạy đến nơi rách nát như thế để luyện.
Đường Tử Hoa vừa uống rượu vừa gặm đùi gà vừa nói: “Cậu nhóc cậu về trước đi! Ngày mai đợi tôi ở khách sạn, tôi sẽ đến giúp cậu trị thương.”
Triệu Hùng nghe xong thì vô cùng vui mừng, anh cung kính hành lễ với Đường Tử Hoa và nói: “Vậy vãn bối sẽ ở khách sạn nghênh đón tiền bối.”
“Ừ! Về đi!” Đường Tử Hoa phất tay với Triệu Hùng.
Triệu Hùng đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, có thể nói là đợi đến lòi cả hai mắt. Anh vừa nghĩ đến việc ngày mai có thể hồi phục được nội lực thì trong lòng anh đã có cảm giác phấn khích và kích động không thể kiềm chế nỗi.
Anh nhanh chóng lái xe quay về lại khách sạn.
Sau khi Triệu Hùng quay trở về khách sạn thì đẩy vợ Lý Thanh Tịnh ngã xuống giường.
Lý Thanh Tịnh kinh ngạc đến mặt biến sắc, cô không kịp mở miệng nói gì thì đã bị Triệu Hùng hôn chặt lấy môi.
Cô muốn giằng co nhưng sức cô sao bằng được với Triệu Hùng nên cô đã vươn tay ra ôm lấy cổ của Triệu Hùng rồi bắt đầu hôn anh.
Mãi đến khi Lý Thanh Tịnh không thở nỗi nữa thì cô mới nhẹ nhàng đẩy Triệu Hùng ra rồi cằn nhằn anh với vẻ trách móc: “Không phải anh đã uống nhầm thuốc rồi đấy chứ? Làm gì mà vừa về tới đã ăn hiếp người ta rồi?”
“Thanh Tịnh, anh đã thông qua được bài kiểm tra của vị tiền bối đó rồi. Tiền bối nói ngày mai sẽ đến khách sạn chữa trị nội thương cho anh.”
“Thật sao?” Lý Thanh Tịnh mừng đến rơi nước mắt.
Triệu Hùng “ừ” một tiếng rồi gật đầu.
Lý Thanh Tịnh trở tay lại, khoác chặt lấy cổ của Triệu Hùng rồi chủ động hôn lên môi anh.
Hai người hôn lấy đối phương, cùng nhau tận hưởng giây phút tuyệt vời đó.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Triệu Hùng nói chuyện đó với mọi người.
Mọi người vừa nghe nói Đường Tử Hoa đó cuối cùng cũng chịu trị nội thương cho Triệu Hùng thì ai nấy cũng đều mừng thay cho anh.
Nông Tuyền mỉm cười và nói: “Cậu chủ, lần này nội lực của cậu hồi phục thì cậu có thể tiến thẳng lên Thiên Bảng rồi, chúng ta lại có thêm một cao thủ Thiên Bảng nữa.”
Việc nội lực của Triệu Hùng hồi phục thì anh có thể tiến thẳng lên Thiên Bảng chỉ có Trần Văn Sơn và Nông Tuyền biết, còn Tàn Kiếm Hồ Ca và bốn anh em nhà họ Mã thì vốn dĩ không hề biết đến chuyện này.
Phải biết rằng Triệu Hùng vẫn chưa đến Võ Thần Đường để khảo sát, anh vẫn còn nằm trong danh sách xếp hạng các cao thủ Nhân Bảng, bây giờ từ Nhân Bảng tăng vượt cấp lên hẳn Thần Bảng thì thật sự là một bước tiến quá lớn.
Đến cả Tàn Kiếm Hồ Ca và bốn anh em nhà họ Mã cũng chẳng qua chỉ có tu vi của cao thủ Địa Bảng, muốn tiếp tục nâng cao tu vi thì rõ ràng là chuyện còn khó hơn lên trời.
Tàn Kiếm Hồ Ca và bốn anh em nhà họ Mã tỏ vẻ ngưỡng mộ ra mặt, ai cũng thi nhau chắp tay nói chúc mừng với Triệu Hùng.
Sau bữa cơm tối, Triệu Hùng đến phòng của Trần Văn Sơn.
Sau ba ngày nghỉ ngơi tịnh dưỡng, vết thương của Trần Văn Sơn đã đỡ được hơn năm mươi phần trăm. Đường Tử Hoa nói trong vòng bảy ngày anh ta không được dùng đến nội lực, đến nay đã qua được ba ngày, đợi thêm bốn ngày nữa thì anh ta đã có thể muốn làm gì thì làm rồi.
Triệu Hùng thấy vết thương của Trần Văn Sơn hồi phục khá tốt thì thấy rất vui, anh nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh nói chuyện với sư muội của anh sao rồi?”
“Vân Dao vẫn không chịu đi cùng với tôi!” Trần Văn Sơn thở dài một hơi.
Triệu Hùng rất hiếm khi nhìn thấy Trần Văn Sơn nặng bầu tâm sự như thế nên nói với Trần Văn Sơn: “Có thể cô ấy tạm thời chưa nghĩ thông, từ từ đi, để tôi bảo Thanh Tịnh khuyên bảo cô ấy.”
“Bỏ đi, cô ấy luôn cảm thấy bản thân là người tàn phế, không xứng với tôi, dù cho tôi không cưới cô ấy thì để cho tôi chăm sóc cô ấy cả đời cũng được. Nhưng cô ấy không cho tôi có được cơ hội đó, thôi cứ để cô ấy yên tĩnh sống qua ngày đi.”
Triệu Hùng chau mày và nói: “Văn Sơn, Lục Tiểu Xuyên vẫn còn ở đây, nếu như để một mình sư muội của anh ở lại đây thì anh có thể yên tâm không?”
“Tôi...” Trần Văn Sơn nhất thời cứng miệng, sau đó anh ta nói: “Cô ấy không chịu đi với tôi, tôi cũng không có cách nào khác. Tôi cũng không thể bắt trói cô ấy đến Hải Phòng được mà.”
Triệu Hùng cũng bó tay, không nghĩ ra được cách nào hay.
Sau khi Triệu Hùng rời khỏi phòng Trần Văn Sơn thì đến phòng của em vợ Lý Diệu Linh để chơi với con gái Dao Châu một lúc.
Sau khi Lý Diệu Linh biết Triệu Hùng sắp sửa hồi phục được nội lực thì vô cùng vui vẻ. Cô ấy tiến lên ôm lấy cánh tay của Triệu Hùng, gối đầu lên cánh tay anh rồi nói: “Anh rể, em thật sự rất vui khi biết anh có thể hồi phục được nội lực.”
“Chà! Nhốc con này cũng biết quan tâm đến anh à?”
“Đương nhiên là người ta quan tâm đến anh rồi! Chỉ có anh là luôn làm lơ với cảm xúc của em mà thôi.”
“Chắc không phải nhóc con nhà em lại đang nghĩ ra trò quỷ gì nữa đấy chứ?” Triệu Hùng hỏi em vợ Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh cười khì khì và nói: “Anh rể, vậy khi nào chúng ta đến chỗ tiếp theo để chơi vậy?”
“Cái này, để nói sau đi! Anh Văn Sơn của em bị thương rồi, phải đợi đến khi vết thương của anh ấy lành lại. Chỗ này gần hồ Bán Nguyệt, nếu em muốn đi dạo hồ thì bảo Nông Tuyền cùng đi với em.”
“Ây dồ! Ngày nào cũng dạo hồ, em đã sắp đi sạch hết rồi, chẳng phải trước đây anh nói còn đi biển nữa sao? Có phải chặng tiếp theo của chúng ta là biển không? Đến bikini để đi bơi em cũng đã mua sẵn rồi.”
“Đợi sau khi vết thương của anh Văn Sơn em lành hẳn rồi hãy nói!” Triệu Hùng không dám đồng ý ngay vì sợ giữa chừng sẽ có thay đổi.
Lý Diệu Linh buông cánh tay của Triệu Hùng ra, bĩu môi rồi giận dỗi nói: “Anh làm gì phải đi du lịch, rõ ràng là đi làm việc mà, sao đến chỗ nào cũng không có thời gian rãnh rỗi. Anh rể, rút cuộc anh có bao nhiêu kẻ thù thế?”
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Nói chung là không ít!” Anh nói xong thì rời khỏi phòng của Lý Diệu Linh.
Sau khi Triệu Hùng trở về phòng thì nói chuyện của sư muội Vân Dao của Trần Văn Sơn cho vợ Lý Thanh Tịnh của mình nghe rồi hỏi Lý Thanh Tịnh có cách nào khiến Vân Dao cùng họ về Hải Phòng không.
Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào hay, cuối cùng cô nói với Triệu Hùng: “Dù sao thì chúng ta vẫn còn ở đây mấy ngày nữa, mấy ngày này em lại đến tìm Vân Dao nói chuyện thử. Ít ra thì cô ấy cũng đã đón nhận em nên có thể nói chuyện tâm tình với em.”
“Ừ! Cũng được, chuyện này tốt hơn hết là để phụ nữ bọn em nói chuyện với nhau.” Triệu Hùng gật đầu.
Ngày hôm sau, Triệu Hùng thức dậy từ rất sớm, anh ở trong khách sạn đợi Đường Tử Hoa đến để chữa trị cho mình.
Anh đợi đến gần mười giờ sáng mà vẫn không thấy Đường Tử Hoa đâu.
Triệu Hùng thấy hơi nôn nóng nên dắt theo Nông Tuyền đến sảnh lớn ở tầng một.
Anh thấy Đường Tử Hoa bị bảo vệ ngoài cổng của khách sạn chặn lại, nói là không cho người ăn mặc không gọn gàng vào trong.
Triệu Hùng vừa nghe thấy thì lập tức gọi giám đốc khách sạn đến để nói chuyện.
Trước đó Mã Bá Lộc đã nói trước với giám đốc khách sạn là Triệu Hùng là bạn của anh ta, được hưởng chế độ VIP miễn phí ở đây, tất cả chi phí đều tính cho Mã Bá Lộc.
Tập đoàn của Mã Bá Lộc là tập đoàn giàu nhất ở đó, đừng nói một giám đốc khách sạn nhỏ bé như anh ta không thể đắc tội mà dù cho là ông chủ khách sạn thì cũng không dám đắc tội với nhà họ Mã.
Giám đốc khách sạn lập tức đích thân đón Đường Tử Hoa vào rồi tiếp đãi chu đáo như khách quý.
Đường Tử Hoa không hề tức giận, những chuyện như thế này ông ta đã gặp nhiều rồi.
Triệu Hùng nói với giám đốc khách sạn nếu sau này Đường Tử Hoa đến thì phải được tiếp đãi giống như mình.
Giám đốc khách sạn lập tức gật đầu đồng ý, sau khi anh ta rời khỏi đó thì vuốt mồ hôi lạnh trên mặt.
Thật sự không biết Đường Tử Hoa này là gì của Triệu Hùng, sao lại có cảm giác còn thân thiết hơn cả bố của anh.
Sau khi Đường Tử Hoa đến phòng của Triệu Hùng thì căn dặn Triệu Hùng cho người canh cửa, tuyệt đối không được để ai vào, trong lúc trị liệu kỵ nhất là bị làm phiền.
Thế là Triệu Hùng liền lập tức cho bốn anh em nhà họ Mã và đám người Liêu Minh cùng canh khác ở cửa.
Việc điều trị nội lực liên quan đến chuyện lớn cả đời của Triệu Hùng, vì vậy anh đặc biệt coi trọng chuyện này.
Đường Tử Hoa bảo Triệu Hùng cởi áo ra, để nửa người trên ở trần, sau đó bảo anh ngồi xếp bằng trên giường, tự điều chỉnh nhịp thở.
Đường Tử Hoa nói với Triệu Hùng: “Vết thương này của cậu rất nghiêm trọng nên thời gian điều trị cần đến ít nhất hai tiếng đồng hồ, trong thời gian đó sẽ rất đau đớn nhưng cậu không được phép động đậy, nhất định phải cố chịu đựng, nếu không thì mọi công sức trước đó sẽ thành vô ích.”
“Tiền bối yên tâm, tôi sẽ nhịn được.” Triệu Hùng dõng dạc nói.
Đường Tử Hoa gật đầu và nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi!”