Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 860

Sau khi Đường Tử Hoa ngồi xếp bằng xuống thì đặt một tay lên phía sau tim của Triệu Hùng.

Bàn tay già nua nhăn nheo của Đường Tử Hoa từ từ trở nên trắng và mịn, một luồng nội lực liên tục không ngớt được truyền vào trong cơ thể của Triệu Hùng.

Sau khi nội lực được truyền vào trong cơ thể Triệu Hùng thì chảy vào trong kỳ kinh bát mạch khiến anh có cảm giác sảng khoái không thể diễn tả được, giống như đang được đứng trong gió xuân.

“Mạch Nhâm của cậu đã bị tắt nghẽn, tôi sẽ gia tăng nội lực để đánh vào mạch Nhâm của cậu, đồng thời cũng sẽ giúp cậu đả thông mạch Đốc. Lúc đánh vào mạch Nhâm sẽ vô cùng đau đớn, cậu nhất định phải cố gắng chịu đựng.”

Giọng của Đường Tử Hoa truyền vào tai của Triệu Hùng.

Triệu Hùng muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện cuống cổ mình khô cứng, không thể nói được gì.

Trong cơ thể con người có “thất kinh bác mạch”, tám mạch này gồm "Nhâm Mạch", "Đốc Mạch", "Trùng Mạch", "Đái Mạch", "Âm Khiêu Mạch", "Dương Khiêu Mạch", "Âm Duy Mạch", "Dương Duy Mạch".

Khi nội lực không ngừng được truyền vào trong cơ thể của Triệu Hùng thì kinh mạch của Triệu Hùng bắt đầu dãn nở ra. Lúc nội lực tấn công đến mạch Nhâm đang bị tắt nghẽn thì mặt Triệu Hùng lộ vẻ đau đớn, cảm giác đau đớn đó không khác gì đang đau bụng tiêu chảy mà phải cố nhịn.

Mạch Nhâm nằm ở đan điền tại vị trí chính giữa bụng còn mạch Đốc thì ở chính giữa phía sau lưng. Chỉ cần đả thông được hai mạch Nhâm và Đốc thì người tu luyện nội công sẽ có thể tiến vào một cảnh giới mới. Lúc hai mạch chưa được đả thông thì giống như hai hồ nước tách biệt nhưng sau khi đả thông rồi thì có thể liên kết hồ nước lớn và hồ nước nhỏ với nhau, để hai bên không ngừng tuần hoàn, từ đó giúp nội lực trở nên bền bỉ và thâm hậu hơn.

Triệu Hùng đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra nhễ hại trên mặt, bụng anh đau như dao cắt nhưng anh phải cắn răn chịu đựng vì anh biết một khi anh không chịu nỗi thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết.

Anh không muốn từ bỏ, đây là cơ hội mà khó khăn lắm anh mới có được.

Nội lực của Đường Tử Hoa không ngừng tấn công vào mạch Nhâm của Triệu Hùng ở đan điền, mỗi lần tấn công là một lần Triệu Hùng đau đớn.

Sau mấy trăm lần tấn công thì cuối cùng bụng của anh cũng có cảm giác ấm áp dễ chịu.

Lúc này đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, mồ hôi Triệu Hùng chảy ra cũng đã làm cho tấm nệm chỗ anh ngồi xếp bằng ướt mất một mảng lớn.

Đường Tử Hoa thấy Triệu Hùng chịu đựng qua được thì trong lòng cảm thấy rất vui, ông ta nói với Triệu Hùng: “Đừng lơ là, bây giờ là thời gian tốt để giúp cậu đả thông mạch Đốc. Mặc dù không còn đau nữa nhưng phải tập trung sự chú ý, dẫn dắt nội lực mà tôi truyền cho cậu để chúng tuần hoàn giữa mạch Đốc và mạch Nhâm cho đến khi chúng được thông suốt hoàn toàn.”

Triệu Hùng vẫn không nói được lời nào nhưng anh đã nghe rất rõ lời của Đường Tử Hoa.

Mặt Đường Tử Hoa đã lấm tấm đầy mồ hôi, ông ta không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể Triệu Hùng, bắt đầu từ mạch Nhâm và tấn công về hướng mạch Đốc.

Sau khoảng thời gian gần bốn mươi phút với nhiều lần tấn công bằng nội lực thì cuối cùng mạch Đốc của Triệu Hùng cũng đã được đả thông. Như vậy thì hai mạch Nhâm Đốc của Triệu Hùng đã thông suốt hoàn toàn.

Vào giây phút đả thông hai mạch Nhâm, Đốc thì nội lực cứ cuồn cuộn trong kinh mạch trong cơ thể Triệu Hùng giống như nước khi đang xả lũ.

Triệu Hùng vội vã làm theo lời của Đường Tử Hoa, dẫn dắt nội lực được truyền vào trong cơ thể mình, bắt đầu từ mạch Nhâm không ngừng tuần hoàn qua lại với mạch Đốc. Lúc mới bắt đầu luồng nội lực đó di chuyển không được thuận lợi lắm nhưng sau đó thì càng lúc càng tự nhiên hơn, nó chảy đến khắp nơi trong cơ thể, đem đến cho anh một cảm giác sảng khoái khó diễn tả.

Đường Tử Hoa thấy có khói trắng bốc lên từ trên đỉnh đầu Triệu Hùng thì biết mình đã đả thông được hai mạch Nhâm, Đốc trong cơ thể của anh, lúc này ông ta mới thu lại nội công rồi ngồi xếp bằng và điều hòa lại hơi thở.

Triệu Hùng vẫn đang dịch chuyển hơi thở trong cơ thể, mỗi lần dịch chuyển thì anh lại phát hiện các giác quan trên cơ thể đều đang có những sự thay đổi nhỏ, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài hành lang rất rõ ràng nữa.

Triệu Hùng điều hòa hơi thở hết nửa tiếng đồng hồ mới từ từ mở mắt ra.

Anh nhìn thấy Đường Tử Hoa đang ngồi xếp bằng và điều hòa hơi thở nên không dám làm phiền ông ta mà nhẹ nhàng bước xuống giường.

Sau khi Triệu Hùng mặc áo vào xong thì nhìn về phía Đường Tử Hoa một lần nữa và anh đã bất giác giật nảy mình. Mặc dù trước đó mặt mũ và đầu tóc ủa Đường Tử Hoa nhếch nhác nhưng ông ta lại rất có tinh thần, hoàn toàn không có vẻ lụm cụm của người già. Vậy mà chỉ sau một lúc, hình như ông ta đã già đi gần mười tuổi, chẳng khác gì một ông lão tám chín mươi tuổi.

Anh đứng mãi bên cạnh Đường Tử Hoa cho đến khi ông ta hoàn thành việc điều hòa hơi thở và mở hai mắt ra.

“Bịch!”

Triệu Hùng quỳ trước mặt Đường Tử Hoa rồi nói với vẻ mặt cung kính: “Vãn bối Triệu Hùng sẽ không bao giờ quên đại ơn đại đức của tiền bối. Sau này nếu tiền bối có việc cần sai bảo thì vãn bối nhất định sẽ không nề hà.”

Đường Tử Hoa liếc nhìn Triệu Hùng, phát hiện thấy ánh mắt anh sáng rực và có hồn, sắc mặt không vàng vọt, cũng không còn dáng vẻ bệnh tật nữa thì gật đầu, mỉm cười và nói: “Khá lắm, năng lực hấp thụ của nhóc con cậu còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của tôi! Lúc nãy tôi đã dùng hai mươi năm công lực để trị thương cho cậu nên trong vòng ba tháng tôi chỉ có thể phát huy được năm mươi phần trăm công lực. Nói như vậy cũng có nghĩa là cậu đã tự dưng có được hai mươi năm công lực mà không cần phải tốn gì. Với tu vi hiện tại của cậu thì cũng suýt soát vào được top mười của Thiên Bảng đấy. Nếu lý tưởng thì chắc còn có thể vào được top ba Thiên Bảng.”

Triệu Hùng nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, không ngờ sau khi anh hồi phục được công lực thì không những có thể chen chân vào Thiên Bảng mà còn lọt thẳng vào top mười và càng có khả năng lọt vào top ba Thiên Bảng. Vậy chẳng phải anh sẽ còn lợi hại hơn cả Trần Văn Sơn sao?

Triệu Hùng nói cảm ơn Đường Tử Hoa thêm một lần nữa: “Cảm ơn tiền bối, tôi có thể có được cơ hội này đều là nhờ vào tiền bối!”

“Tôi ấy à, chỉ tiêu tốn hai mươi năm công lực để giúp cậu đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, giúp cậu trị khỏi vết thương. Còn việc tôi đoán chắc cậu có thể vào được top mười Thiên Bảng là bởi vì tôi cảm nhận thấy cậu còn có thể gặp được kỳ duyên khác. Chuyện này hoàn toàn không giống với lúc tôi và cậu gặp nhau ở tỉnh. Hãy nói tôi nghe thử gần đây cậu đã gặp được kỳ duyên gì?”

Thế là Triệu Hùng kể cho Đường Tử Hoa nghe chuyện anh đã tự ngộ ra được bộ pháp thần kỳ Cuồng Vân Bộ Pháp và kiếm pháp Bùi Mân Kiếm Pháp ở trong bức thư pháp của đại sư cuồng thảo Trương Húc ở thời Đường.

Đường Tử Hoa nói với Triệu Hùng: “Cậu thi triển Cuồng Vân Bộ Pháp để tôi xem thử!”

Triệu Hùng gật đầu rồi đứng dậy ra thế võ.

Anh lần lượt làm các động tác nhảy, nhích người, né, lướt, quấn, níu, dán, hợp.

Cơ thể anh lúc đứng yên thì lặng lẽ, lúc hành động thì tốc độ lại rất nhanh, cả căn phòng đầy bóng của anh. Với khả năng quan sát của Đường Tử Hoa mà ông ta cũng có phần không nhìn rõ rốt cuộc Triệu Hùng đang ở vị trí nào.

Sau khi Triệu Hùng biểu diễn xong thì Đường Tử Hoa im lặng một lúc lâu, dường như đang suy ngẫm.

“Tiền bối! Tiền bối!” Triệu Hùng gọi Đường Tử Hoa.

Lúc này Đường Tử Hoa với phản ứng lại và nói với Triệu Hùng: “Bộ pháp này của cậu khá lắm, ngoài cao thủ Thần Bảng ra thì chắc không còn ai có thể bắt được cậu nữa.”

“Hả? Thật sao?” Triệu Hùng nghe xong thì vô cùng vui mừng.

Đường Tử Hoa gật đầu và nói: “Cậu có thể luyện được bộ pháp thần kỳ như thế thì đúng thật là đã có kỳ duyên rất lớn. Theo như cách nói của cậu thì chắc đây là võ công độc môn của tướng quân danh tiếng Bùi Mân thời Đường rồi. Trương Húc đã dùng thư pháp cuồng thảo dung hợp bộ pháp này vào trong bức thư pháp. Hôm khác có cơ hội thì cậu hãy thi triển Bùi Mân Kiếm Pháp cho tôi xem thử. Tôi quen biết hết những người trong top mười của Thiên Bảng, để tôi xem thử rốt cuộc cậu có thể xếp thứ mấy.

Triệu Hùng gật đầu, tò mò hỏi Đường Tử Hoa: “Tiền bối, ông là cao thủ Thần Bảng sao?”

Đường Tử Hoa lắc đầu, mỉm cười và nóI: “Tôi không phải cao thủ Thần Bảng!”

Triệu Hùng nghe xong thì thấy rất bất ngờ, anh hỏi Đường Tử Hoa: “Tiền bối, vậy ông chưa tham gia khảo sát ở Võ Thần Đường sao?”

“Võ Thần Đường? Sau này cậu sẽ biết chuyện là như thế nào. Bây giờ tốt hơn hết là cậu không nên biết!” Đường Tử Hoa nói mập mờ với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nghe xong lời của Đường Tử Hoa thì bất giác chau chặt mày.

Theo cách nói của Đường Tử Hoa, sau khi anh hồi phục được nội lực thì anh đã là người nằm trong top mười của Thiên Bảng rồi. Có thể nói ngoài cao thủ Thần Bảng của Võ Thần Đường ra thì đã là thiên hạ vô địch nhưng hình như Đường Tử Hoa rất sợ Võ Thần Bảng, ông ta còn nói mình không phải là người của Thần Bảng.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Triệu Hùng thấy Đường Tử Hoa không chịu nói thì cũng không gạn hỏi thêm nữa.

Đường Tử Hoa nói với Triệu Hùng: “Tôi biết lần này cậu đến đây để du lịch nhưng tôi không thể chịu nỗi việc các cậu lãng phí thời gian ở đây. Cậu hãy đặt cho tôi một phòng, ngày mai tôi sẽ về Hải Phòng trước. Tôi sẽ đợi cậu ở Hải Phòng, nhóc con cậu phải thực hiện lời hứa, bảo vệ tôi ba tháng. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ với người khác tin tôi đến Hải Phòng.” Đường Tử Hoa dặn dò Triệu Hùng.

Triệu Hùng nghe xong thì thấy rất mơ hồ nhưng Đường Tử Hoa có ơn với anh nên đừng nói là phải bảo vệ ông ta ba tháng, dù cho là ba năm thì anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Sau khi Triệu Hùng đồng ý thì lập tức mở cửa phòng, gọi nhân viên phục vụ của tầng đó đến rồi bảo anh ta đặt thêm cho mình một phòng ở cùng tầng và sắp xếp cho Đường Tử Hoa sống ở đó.

Sau khi Đường Tử Hoa vào trong phòng thì nói với Triệu Hùng không cần gọi ông ta đi ăn cơm, bảo Triệu Hùng sắp xếp hai người canh gác trước cửa phòng của ông ta, ông ta cần điều khí tĩnh dưỡng, không thể để người khác làm phiền.

Triệu Hùng làm theo lời dặn của ông ta, anh bảo Lãnh Ngạo phái hai cao thủ của Liêu Minh thay phiên nhau canh gác trước cửa phòng của Đường Tử Hoa.

Nông Tuyền thấy sắc mặt Triệu Hùng hồi phục lại như bình thường, đặc biệt là đôi mắt của anh, rõ ràng là đã sáng và có hồn hơn thì vui mừng hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, nội lực của cậu đã hồi phục rồi sao?”

Triệu Hùng gật đầu và nói: “Đã hồi phục lại rồi!”

“A! Nói như vậy thì cậu đã là cao thủ Thần Bảng rồi.”

“Chắc cũng cỡ đó!” Triệu Hùng mỉm cười đắc ý.

Anh không nói cho Nông Tuyền biết việc mình đã lọt vào top mười của Thiên Bảng hơn nữa còn có khả năng sẽ là top ba. Nếu như để bọn Nông Tuyền biết được bí mật này thì chắc bọ sẽ phát cuồng lên mất.

Triệu Hùng phải giữ bí mật đó, đến lúc đó cho Trần Văn Sơn và Nông Tuyền một phen bất ngờ.

Anh vừa nghĩ đến đây thì khóe miệng lại bất giác nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment