Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 928

Giao thừa vừa qua đi, Triệu Hùng đã lái chiếc Mercedes-Benz G màu trắng nhanh như chớp phóng  trên đường cao tốc hướng đi thành phố Vinh của tỉnh Lam Sơn.

Thời điểm này, không phải là giờ cao điểm cho nên trên đường cũng không có nhiều phương tiện qua lại.

Dọc đường đi, nha đầu Hà Ngọc Kỳ liên tục lải nhải không ngừng bên tai của Triệu Hùng, làm anh phiền muốn chết. Cuối cùng, Triệu Hùng chỉ còn cách dung phương pháp im lặng áp chế nha đầu kia.

Nếu không phải nể mặt của thầy Hà, Triệu Hùng tuyệt đối không đồng ý cho Hà Ngọc Kỳ đi theo anh làm trợ lý.

Hà Ngọc Kỳ bắt gặp bộ dáng hờ hững của Triệu Hùng, cố ý đến gần nói: “Này, Triệu Hùng, có phải anh cố ý không để ý đến tôi không?”

“Đúng!” Triệu Hùng không chút khách khí trả lời.

“Anh chán ghét tôi như vậy?” Hà Ngọc Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn, nói với vẻ mặt mất hứng.

“Không đến mức chán ghét, chỉ là cảm thấy cô phiền!”

“Anh….” Hà Ngọc Kỳ tức giận đến hai hàm răng cắn chặt lại với nhau, trong miệng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Hừ! Chờ tôi trở về sẽ nói với ba của tôi, anh bắt nạt tôi!”

Triệu Hùng cũng có chút lo lắng, lỡ khi trở về nha đầu này đi cáo trạng, làm ầm lên với thầy Hà.

“Này, tôi bắt nạt cô khi nào?” Triệu Hùng hỏi

“Anh không để ý đến tôi, không phải là bắt nạt tôi sao?”

“Tôi chỉ là tâm trạng có chút không tốt, không muốn nói chuyện cùng người khác thôi!”

“Vậy tại sao tâm trạng anh không tốt? Tại sao không muốn cùng tôi nói chuyện?”

“Tôi….”

Triệu Hùng bị nha đầu Hà Ngọc Kỳ này hỏi đến không biết nói gì, tùy ý nói một câu: “Phụ nữ các cô, mỗi tháng đều sẽ đến kì kinh nguyệt rất khó chịu, đàn ông bọn tôi đương nhiên cũng sẽ có thời điểm khó chịu. Dì cả của ta đến rồi, như vậy đã được chưa?”

Nghe xong câu này của Triệu Hùng, Hà Ngọc Kỳ bị anh chọc đến cười ngả nghiêng.

Phụ nữ bình thường đều vì ngại nên sẽ thường thay thế từ “kinh nguyệt” bằng “Dì cả” như vậy khi cùng người khác nói chuyện phiếm có thể tránh khó xử. Cũng không nghĩ đến, Triệu Hùng lại lấy lí do của việc tâm trạng không tốt đi so sánh với “dì cả!”

Sau khi cười xong, Hà Ngọc Kỳ đối diện Triệu Hùng nói: “Con người anh thật ra cũng rất hài hước! Làm sao vậy? Sao cả ngày anh chỉ bày cái bộ mặt thúi đó với tôi.”

“Người khác đối xử với tôi như thế nào, tôi sẽ đối với người khác như vậy!” Triệu Hùng nhân cơ hội dạy dỗ Hà Ngọc Kỳ, nói: “Tôi và cô mỗi lần gặp mặt đều sẽ cãi nhau, tôi có thể chịu đựng cô, đó mới gọi là kỳ lạ!”

“Này, tên họ Triệu kia! Anh đường đường một người đàn ông, đầu óc rộng rãi, không được sao? Cùng một cô gái như tôi so đo làm cái gì?”

“Trên thế giới này chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân đều khó dạy bảo!”

“Anh….”

Hà Ngọc Kỳ xuýt nữa thì bị Triệu Hùng chọc tức tới nỗi nghẹn họng, trợn tròn mắt, đối diện với Triệu Hùng cười nói: “Lời này của anh, tôi sẽ nói cho chị Tịnh Tịnh. Chị ấy cũng là phụ nữ, tôi xem anh làm sao giải thích với cô ấy.”

Triệu Hùng bị nha đầu Hà Ngọc Kỳ kia chọc tức đến nói không ra lời, nha đầu này luôn thích cáo trạng, ăn nói linh tinh. Xem ra, bản thân cùng cô ta ra ngoài làm việc, làm việc đều phải cẩn thận. Nếu không, bị Hà Ngọc Kỳ bắt được nhược điểm, vậy thì coi như xong.

Triệu Hùng lại dùng phương pháp giữ im lặng, với Hà Ngọc Kỳ bảo trì khoảng cách. Nếu không, lỡ như nói lỡ miệng, lại bị nha đầu kia nắm thóp.

Triệu Hùng một mặt vừa lát xe, vừa suy nghĩ đối sách. Định đưa nha đầu này đi trải nghiệm một trận nhừ tử, sau đó trả cô ta về nhà. Nếu không, đem theo nha đầu này bên người, không bị cãi nhau đến chết cũng sẽ bị cô ta chọc tức chết.

Suy nghĩ nửa ngày, Triệu Hùng cuối cùng cũng quyết định hạ thủ với hai phương diện “ăn uống” và “mua sắm”

Phụ nữ trời sinh đều thích mua sắm.. anh dự định dẫn nha đầu này đi mua sắm vài thứ, lại dẫn cô ta đi ăn vài món ngon, giảm bớt nghe cô lải nhải bên tai giống như hiện tại.

Có câu nói: “ Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn” có nghĩa là nhận được lợi ích tù người khác thì phải nể mặt người đó.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng khóe miệng không tự chủ nhếch lên một tia đắc ý. Nhưng biểu hiện nhỏ này không qua mắt được Hà Ngọc Kỳ.

“Này, anh cười cái gì? Nhìn nụ cười của anh không giống người tốt tí nào.” Hà Ngọc Kỳ cố ý bới lông tìm vết nói.

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ, nhưng cũng không tiếp tục cãi nhau với cô. Nếu không, không biết khi nào mới có thể kết thúc được.

Sau khi đến thành phố Vinh, nha đầu Hà Ngọc Kỳ kia liền ồn ào nói rằng chính mình đói bụng, kêu Triệu Hùng mang cô đi ăn cơm.

Triệu Húc lập tức lái xe mang cô đến: “Tứ Dương Lầu!”

“Tứ Dương Lầu” là tài sản của chủ tịch phòng thương mại Trương Tử Thạch ở thành phố Vinh. Lần trước, Trương Tử Thạch đưa cho anh một thẻ VIP để được hưởng ưu đãi hoàn toàn miễn phí.

“Tứ Dương Lầu” nổi tiếng  với món ngư yến, nơi này còn tiếp giáp với “Liêu Giang”

“Liêu Giang ngư yến” là một thương hiệu nổi tiếng tại thành phố Vinh tỉnh Lam Sơn. Trong đó ngư yến của “Tứ Dương Lầu” lại là món nổi tiếng khắp nơi.

Khi Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ đến “Tứ Dương Lầu”, vừa đúng lúc đến giờ cơm, cho nên vị trí trống cũng không nhiều.

Quản lí của Tứ Dương Lầu sớm đã nhận ra Triệu Hùng. Trương Tử Thạch cố ý dặn dò quản lí phải chiêu đãi thật tốt vị khách quý này.

Nhìn thấy Triệu Hùng đến đây, quản lí cửa hàng đặc biệt sắp xếp cho Triệu Hùng một chổ ngồi cạnh cửa sổ ở trên lầu.

Từ vị trí này, có thể nhìn thấy phong cảnh của “Liêu Giang”

Tỉnh Lam Sơn có nhiệt độ cao hơn nhiều so với tỉnh Hà Nam, ở đây đang là mùa xuân hoa nở. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có một loại cảm giác ấm áp dạt dào..

Trên mặt sông, có vài du khách đi thuyền tham quan trên sông. Cũng có rất nhiều người tập trung bên bờ, không rõ đang làm cái gì.

Triệu Hùng thuận miệng hỏi quản lí của quán: “Quản lí, bờ sông tụ tập nhiều người như vậy là đang làm gì vậy?”

“Ồ! Là lễ tế giang! Tục lệ ở nơi đây của chúng tôi là từ ngày một đến mùng năm hàng năm đều tổ chức hoạt động tế song. Đúng rồi, còn có ngày mười lăm của tháng giêng ven sông còn có lồ ng đèn và thuyền đèn.”

Triệu Hùng đem thực đơn đưa cho quản lí, nói: “Anh xem rồi cho chúng tôi bốn món ngon nhất trong quán đi.”

“Được, anh Triệu xin chờ một chút, tôi đi nói với phòng bếp chuẩn bị cho anh.” Quản lí cầm lấy thực đơn, xoay người rời đi.

Triệu Hùng không thích xa hoa, lãng phí. Nhưng nha đầu Hà Ngọc Kỳ này vừa mới đến thành phố Vinh muốn để cô nếm thử những món ngon nhất trong “Tứ Dương Lầu”

Một người phục vụ cầm một bình trà miệng dài, lần lượt rót trà vào ly cho Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ.

Hà Ngọc Kỳ cầm lấy, cái miệng nhỏ nhắn uống một ngụm, nhìn về phía Triệu Hùng: “Này, Triệu Hùng! Anh thường hay đến đây sao? Vẻ mặt của quản lí của quán rất giống như đang sợ anh.”

Triệu Hùng liếc Hà Ngọc Kỳ một cái xem thường, nói: “Sợ ta để làm gì, ta cũng không phải là hổ, không ăn thịt người!”

Hà Ngọc Kỳ mỉm mỉm cười cười.

“Này, chốc nữa chúng ta ăn xong thì đến bên bờ song xem náo nhiệt đi, được không?” Hà Ngọc Kỳ hỏi Triệu Hùng.

“Không được, ăn cơm xong chúng ta còn có chính sự phải làm, làm sao có thời gian đi xem náo nhiệt!” Trịnh Húc vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Còn có, cô phải nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình, là trợ lý cá nhân của tôi. Lúc nói chuyện với tôi, không được tùy tiện như vậy, phải gọi là anh Triệu hoặc chủ tịch Triệu, có biết chưa?”

“Không biết, tôi vẫn sẽ gọi anh là Triệu Hùng như cũ!” Hà Ngọc Kỳ cười hì hì nói.

“Tùy cô vậy!”

Triệu Hùng thật sự là hết cách với nha đầu này, thầm nghĩ mang cô đi du lịch một trận, sau đó mau chóng đem nha đầu này đuổi về Hà gia.
Bình Luận (0)
Comment