Triệu Hùng vừa nghe thấy vậy, vội vàng kéo tay người phụ nữ, dẫn theo Hà Ngọc Kỳ và Cách Hoa đuổi theo hai vệ sĩ kia.
Sau khi lên xe, người phụ nữ mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho đám người Triệu Hùng nghe.
Người phụ nữ tên gọi Tống Quế Hoa, chồng chị ta làm việc ở công trường, nửa năm trước đã bị xe đâm chết rồi. Tài xế gây ra chuyện đã chạy trốn rồi, không được bồi thường cho dù chỉ một đồng.
Cuộc sống trong nhà vốn dĩ cũng không giàu có gì, lúc chồng chị ta còn sống cũng đã nợ rất nhiều tiền, thuộc loại giật gấu vá vai.
Tống Quế Hoa vì trả khoản nợ và chôn cất chồng, nên đã vay tiền từ chỗ cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch, giao hẹn cuối năm sẽ trả lại. Nếu vẫn chưa trả được, sẽ dùng con gái Ninh Ninh trả nợ, làm giúp việc cho nhà họ Bạch ba năm.
Triệu Hùng nghe Tống Quế Hoa kể lại xong, vừa lái xe vừa nói: "Tại sao chị lại vay tiền ở chỗ cậu chủ nhỏ của nhà họ Bạch?"
"Là cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch chủ động đến tận cửa cho chúng tôi vay tiền." Tống Quế Hoa giải thích nói: "Lúc đó chồng tôi qua đời, đang lo lắng phải đi đâu vay tiền. Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đã đến tận cửa, sau đó nói bằng lòng cho chúng tôi vay tiền. Chẳng qua có một điều kiện, nếu không trả được tiền sẽ để cho con gái tôi đến nhà họ Bạch làm giúp việc. Sau đó, cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch mấy lần đến tận cửa quấy rầy con gái tôi, lúc đó tôi mới biết anh ta đã có ý thèm muốn con gái Ninh Ninh của tôi từ lâu rồi."
Cách Hoa nghe xong vô cùng giận dữ, nói: "Bạch Bác Văn này thật quá đáng! Tôi nhất định sẽ không để cho âm mưu của anh ta thực hiện được đâu."
Triệu Hùng vẻ mặt nặng nề nói: "Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu!"
"Triệu Hùng, anh nói vậy là có ý gì?" Cách Hoa không hiểu hỏi.
Triệu Hùng nói: "Tôi cũng chỉ mới suy đoán thôi, vẫn nên đợi đến lúc gặp được cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đã rồi nói sau!"
"Vậy anh lái xe nhanh hơn chút đi, đừng để mất dấu!" Cách Hoa thúc giục nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng dáng vẻ bình tĩnh, tự tin cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không mất dấu đâu!"
Đến một nơi gọi là "nhà khách Trào Lưu", Triệu Hùng ngừng xe lại. Chỉ thấy hai vệ sĩ của nhà họ Bạch vác Ninh Ninh đã bất tỉnh vội vàng đi vào nhà khách.
Cách Hoa quá sợ hãi nói: "Chỗ này là tài sản của nhà họ Bạch. Cô bé tên gọi Ninh Ninh này, nhất định khó mà thoát khỏi bàn tay háo sắc của Bạch Bác Văn rồi, chúng ta mau đi ngăn cản anh ta đi."
Đám người Triệu Hùng vội vàng xuống xe, bước nhanh chạy về phía "nhà khách Trào Lưu" kia.
Vừa mới bước vào nhà khách đã bị bảo vệ của nhà khách ngăn lại.
"Hôm nay nhà khách không mở cửa đón tiếp, các anh chị đi ra ngoài đi!" Bảo vệ lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Triệu Hùng, nói.
Không đợi Triệu Hùng mở miệng, đã nghe thấy Tống Quế Hoa khóc lóc nức nở kêu lên: "Các anh trả lại con gái cho tôi, trả lại con gái cho tôi."
Làm sao Hà Ngọc Kỳ chịu đứng đây nói năng vớ vẩn với bảo vệ được chứ, cô ấy đá thẳng vào ngực của bảo vệ, đá cho bảo vệ ngã xuống đất.
Triệu Hùng thấy hành động Hà Ngọc Kỳ như vậy thật sự đã nhìn thấy mà không thể trách được rồi, cô bé này cũng giống như Cách Hoa, làm việc xưa nay không suy xét đến hậu quả, tất cả chỉ dựa vào sở thích của mình thôi.
Tuy rằng công phu của Hà Ngọc Kỳ và Cách Hoa không ra làm sao, nhưng vẫn thừa đủ đối phó với những bảo vệ này. Triệu Hùng cũng lười ra tay đánh nhau với đám người này, dẫn theo Tống Quế Hoa đi theo sau lưng Hà Ngọc Kỳ và Cách Hoa. Miễn là hai cô gái không gặp nguy hiểm, anh cũng không có ý định ra tay.
"Nhà khách Trào Lưu" tổng cộng chỉ có năm tầng lầu, Triệu Hùng bắt được một nhân viên công tác, hỏi cô gái vừa nãy đang ở đâu rồi.
Nhân viên công tác bị khí thế của Triệu Hùng chèn ép, giơ ra bốn ngón tay.
Triệu Hùng lập tức dẫn theo Cách Hoa, Hà Ngọc Kỳ và Tống Quế Hoa đi lên tầng bốn.
Tầng bốn có sáu vệ sĩ đang canh giữ, thấy người xa lạ đột nhiên xông vào, vệ sĩ lập tức bao vây đánh về phía đám người Triệu Hùng.
Triệu Hùng cũng không ra tay, định nhìn một chút xem thực lực thật sự của Hà Ngọc Kỳ và Cách Hoa như thế nào. Chỉ thấy hai cô gái chống lại sáu vệ sĩ này, cũng không hề yếu thế chút nào, không kiềm được yên tâm lại. Có điều, xét về thực lực, Hà Ngọc Kỳ gần như đạt đến cấp bậc "nhân bang", mạnh hơn công phu của Cách Hoa rất nhiều.
Hai người nắm tay nhau quyền đấm chân đá, đánh ngã hết sáu vệ sĩ kia xuống đất.
Hà Ngọc Kỳ khoe khoang nói với Cách Hoa: "Cách Hoa, công phu của tôi không tệ đúng không?"
Cách Hoa cười rạng rỡ, nói: "Ừ, mạnh hơn tôi rất nhiều!"
Hà Ngọc Kỳ quay đầu trừng mắt lườm Triệu Hùng một cái, nói: "Này! Anh có còn là đàn ông nữa không hả? Tại sao con gái chúng tôi đứng đây đánh nhau, anh lại không bước lên giúp đỡ hả?"
Triệu Hùng nhún vai, cười nói: "Nếu tôi bước lên giúp đỡ, làm sao cô thể hiện ra sự lợi hại của mình được!"
"Anh...!"
Hà Ngọc Kỳ bị Triệu Hùng chọc cho tức giận đến mức trợn mắt nhìn thẳng.
Cách Hoa nhìn thấy Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ tranh cãi với nhau, đã là chuyện thấy nhưng không thể trách nữa rồi. Cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ, dựa theo lý thuyết, Hà Ngọc Kỳ là trợ lý bên cạnh Triệu Hùng, dáng vẻ dường như không hề sợ Triệu Hùng chút nào vậy.
Sau khi đánh ngã sáu vệ sĩ, đột nhiên, cửa một căn phòng bị mở ra.
Cách Hoa tinh mắt, liếc qua đã nhìn thấy Bạch Bác Văn đang kéo quần lên đi ra.
"Công tử bột, anh đứng lại đó cho tôi!" Cách Hoa quát ầm lên với Bạch Bác Văn.
Bạch Bác Văn nghe thấy có tiếng động vang lên ngoài hành lang, mới thò đầu ra nhìn một cái. Nhìn thấy Cách Hoa đứng ngoài hành lang, anh ta sợ đến mức lập tức rụt đầu lại.
Ngay khi Bạch Bác Văn định đóng cửa phòng khóa lại, cửa phòng đã bị Hà Ngọc Kỳ đá một cái văng ra ngoài.
Ầm, một tiếng!
Một cước này của Hà Ngọc Kỳ, làm cho cả cửa cả Bạch Bác Văn đều dính hẳn vào tường.
Cửa phòng đập lên trán Bạch Bác Văn, đập cho anh ta choáng váng ngất ngây, ngã chổng vó lên trời lăn xuống mặt đất.
Chỉ thấy con gái Ninh Ninh của Tống Quế Hoa, yên tĩnh nằm trên giường, nút thắt của áo mặc bị cởi ra gần hết. Ngoài ra cũng không có dấu vết bị phá hủy.
Lúc này Hà Ngọc Kỳ và Cách Hoa mới yên tâm lại.
Triệu Hùng dẫn Tống Quế Hoa đi vào căn phòng, sau đó, Tống Quế Hoa thấy con gái mình, ngoại trừ có mấy nút thắt quần áo bị cởi ra, thân thể vẫn còn toàn vẹn như lúc ban đầu, gục lên người con gái Ninh Ninh đau lòng khóc nức nở.
Triệu Hùng thấy Ninh Ninh hít thở đều đặn, hẳn là bị đánh ngất xỉu thôi. Anh vươn tay xoa nắn ấn xuống một cái ở vị trí sau cổ cô bé.
Ninh Ninh rên lên một tiếng, chậm rãi từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy mẹ mình Tống Quế Hoa đang ngồi ngay bên cạnh, nhớ đến đủ mọi chuyện xảy ra trước đó, cô bé ôm chặt mẹ mình Tống Quế Hoa cao giọng gào khóc.
Bạch Bác Văn bị ném đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng cũng không ngất xỉu, định nhân cơ hội này lặng lẽ bò đi.
Chợt nghe thấy Cách Hoa lạnh lùng quát to: "Công tử bột, anh đứng lại đó cho tôi!"
Bạch Bác Văn chỉ là một cậu công tử bột con nhà giàu, bình thường làm việc gì cũng có vệ sĩ đi theo, không hề có chút võ công nào.
Nghe thấy Cách Hoa quát to, anh ta sợ đến mức nhanh chóng bò ra phía cửa. Không ngờ được, lại bị Hà Ngọc Kỳ kéo chặt một chân, cứ thế lôi về.
Hà Ngọc Kỳ kéo Bạch Bác Văn quay về, đá lên mông anh ta một cái, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười nói: "Anh là tên lưu manh, ngay dưới mắt bà cô đây mà cũng dám trốn đi!"
Bạch Bác Văn thấy Hà Ngọc Kỳ tay chống vòng eo nhỏ, hung dữ như một con hổ cái, trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi tên là Hà Ngọc Kỳ, là nữ hiệp sĩ chuyên đi trừng trị loại người ác bá côn đồ như anh!"
Triệu Hùng nghe cô bé Hà Ngọc Kỳ nói xong, suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô bé này đúng là cũng được đấy, thật sự coi mình là nữ hiệp sĩ chuyên làm việc nghĩa hiệp ở thời cổ đại luôn rồi!
Cách Hoa nói với Hà Ngọc Kỳ: "Tiểu Kỳ, Bạch Bác Văn này ẻo lả lắm, cứ luôn tìm đến gây sự với tôi. Cô giúp tôi dạy cho anh ta một bài học thật tử tế đi."
"Yên tâm đi, Cách Hoa! Hôm nay tôi sẽ thay cô trút cơn giận này!" Nói xong, không nói năng gì, liên tục đá cho Bạch Bác Văn bên cạnh thêm mấy phát nữa.
Vừa đá vừa mắng luôn miệng: "Cho anh gây tai họa cho con gái nhà lành này!"
"Cho anh bắt nạt Cách Hoa này!"
"Loại người cặn bã hư hỏng như anh!"
"Để lại trong xã hội cũng chỉ thừa thãi thôi!"
Trên người Bạch Bác Văn đã bị Hà Ngọc Kỳ đá đến mức không còn chỗ nào hoàn chỉnh, đang định mở miệng cầu xin tha thứ.
Chợt nghe thấy Hà Ngọc Kỳ lạnh lùng nói: "Tôi cho anh không thể tự lo liệu cuộc sống sau này nữa, đời này biến thành thái giám luôn, xem anh còn gây tai họa cho con gái kiểu gì nữa!" Nói xong, nhấc chân lên, không nể tình chút nào đá mạnh về phía phần đũng của Bạch Bác Văn.
Triệu Hùng nghĩ rằng Hà Ngọc Kỳ chỉ nói vậy thôi, nào ngờ được cô ấy sẽ làm thật chứ.
Khi anh phát hiện ra chân Hà Ngọc Kỳ đá vào phần đũng của Bạch Bác Văn, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.
Chợt nghe thấy Bạch Bác Văn hét thảm một tiếng "A!", ngay sau đó ôm phần đũng, anh ta đã đau đến mức hôn mê ngất xỉu rồi.
Từ phần gốc đùi ở quần, có một chất lỏng không rõ là thứ gì đang chảy ra.
Không chỉ Triệu Hùng trợn tròn mắt, ngay cả Cách Hoa cũng trợn tròn mắt luôn. Hai người quay sang nhìn nhau, biết cô nàng Hà Ngọc Kỳ này gây ra họa lớn rồi!