Nhà họ Bạch là danh gia vọng tộc nổi tiếng ở thành phố Vinh. Nếu không, Bạch Bác Văn đời nào dám cùng Cách Hoa làm ầm ĩ.
Cách Hoa vốn chỉ muốn Hà Ngọc Kỳ dạy cho hắn một bài học, thế nào cũng không nghĩ tới Hà Ngọc Kỳ trực tiếp đem Bạch Bác Văn đánh cho thành thái giám.
Triệu Hùng vội vàng bước đến kiểm tra thương thế của Bạch Bác Văn, trông qua có thể thấy vết thương của anh ta vô cùng nghiêm trọng, nếu không đem đến bệnh viện kịp thời rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhà họ Bạch là một trong mười gia tộc giàu có bậc nhất nơi này, anh không muốn ở thời điểm này lại gây thù chuốc oán với họ. Nhưng bây giờ xem ra đã thành cừu địch rồi.
Triệu Hùng đỡ Bạch Bác Văn lên, hỏi Cách Hoa: “Cách Hoa, bệnh viện gần nhất ở đâu, chúng ta phải đưa anh ta đến bệnh viện càng sớm càng tốt.”
Cách Hoa chậm chạp nói: “Bệnh viện thành phố Vinh ở phía trước không xa!”
Hà Ngọc Kỳ khó hiểu hỏi Triệu Hùng: “Này! Triệu Hùng, anh có ngốc hay không hả? Thằng nhãi này là kẻ thù sống còn của Cách Hoa, anh còn lo cứu cái tên công tử bột này làm gì?”
Triệu Hùng làm gì còn thời gian cùng Hà Ngọc Kỳ nói nhảm, anh vội vã ôm Bạch Bác Văn ra bên ngoài.
Cách Hoa lôi kéo Hà Ngọc Kỳ vội vàng đuổi theo.
Tống Quế Hoa thấy thế, cũng lập tức mang con gái đuổi theo đám người Triệu Hùng.
Chuyện này vốn là do mẹ con bà ta mà ra. Tống Quế Hoa là một người phụ nữ biết lý lẽ, bà ta không muốn trở thành kẻ vô ơn.
Sau khi đưa Bạch Bác Văn đến phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố Vinh Triệu Hùng mới lại gần Hà Ngọc Kỳ nói với cô ấy: “Cô có muốn đánh Bạch Bác Văn thì cứ đánh đi, sao lại đem đá cho hắn thành thái giám?”
“Anh không trông thấy hắn ta muốn chà đạp Ninh Ninh sao? Nếu không phải chúng ta đến kịp lúc, một cô gái như hoa như ngọc thế đã bị hắn hại đời rồi! Cái loại cặn bã như vậy, sống trên đời này làm cái gì, tôi đương nhiên muốn cho hắn ta thành thái giám!” Hà Ngọc Kỳ không cho là phải.
“Cô…”
Triệu Hùng vung tay muốn cho Hà Ngọc Kỳ một tát, nhưng cuối cùng vẫn là hạ tay xuống, không có nhẫn tâm ra tay.
Anh thở dài, nói: “Aiiiii! Cô có biết không, lần này cô chọc phải họa lớn rồi!”
“Gây ra cái họa gì cơ? Chằng nhẽ thằng nhãi kia muốn chà đạp thiếu nữ, tôi thay trời hành đạo còn gặp rắc rối?”
Cách Hoa nói với Hà Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, nhà họ Bạch ở thành phố Vinh chính là đại phú hộ. Ngay cả nhà họ Diệp chúng ta cũng không muốn cùng họ đối đầu. Cô lần này thật sự gây họa lớn rồi, cô không nên đá hắn thành thái giám như vậy. Một khi nhà họ Bạch biết chuyện này, chỉ e nhất định họ sẽ không chịu để yên.”
Hà Ngọc Kỳ nghe xong mới biết chính mình thật gây ra họa lớn rồi! Trong lúc nhất thời hoang mang lo sợ, níu lấy cạnh tay Triệu Hùng, gấp gáp hỏi: “Triệu Hùng, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Triệu Hùng cố ý hù dọa Hà Ngọc Kỳ, nói: “Dù sao cũng là cô gây ra, không phải là tôi! Chuyện này không liên quan đến tôi, chính cô tự mình xử lý đi!”
“Anh cũng quá không có nghĩa khí đi. Ba tôi đối với anh cũng không tệ, hiện tại tôi gặp rắc rối, anh lại không thèm quan tâm!”
Triệu Hùng đáp lại Hà Ngọc Kỳ: “Là ba cô có ơn với tôi, cũng không phải cô. Ba của cô là ba của cô, mà cô là cô!” Nói xong, đi về phía mẹ con Tống Quế Hoa.
Hà Ngọc Kỳ tức đến nổi trận lôi đình, nhưng có gấp cũng vô dụng. Cách Hoa ngược lại rất có nghĩa khí, nói nếu nhà họ Bạch trách tội, cô ta sẽ cùng Hà Ngọc Kỳ gánh hậu quả.
Triệu Hùng hỏi thăm Tống Quế Hoa một phen về nguyên nhân cái chết của chồng bà ta trong vụ tai nạn xe hơi.
Chuyện này anh luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nếu không, không thể nào chồng Tống Quế Hoa vừa chết, Bạch Bác Văn lại hướng mẹ con bà ta cho vay tiền.
Sau khi nghe xong, Triệu Hùng đi đến chỗ Cách Hoa và Hà Ngọc Kỳ nói: “Cách Hoa, cô gọi về bảo ba cô cho người đến bảo vệ. Cố gắng đừng đối đầu với nhà họ Bạch, tôi mang mẹ con chị Tống đi ra ngoài làm ít chuyện.”
Cách Hoa cùng Hà Ngọc Kỳ nghe xong thì hoảng hốt, đừng nhìn hai người các cô trông lớn gan lớn mật, thực ra họ sợ muốn chết.
“Triệu Hùng, anh không được bỏ mặc chúng tôi! Lỡ như bây giờ người nhà họ Bạch tìm đến thì sao?” Cách Hoa hoảng sợ hỏi.
Triệu Hùng nhíu mày, nói với Cách Hoa: “Không phải tôi bảo cô gọi cho ba cô sai người đến hay sao?”
Cách Hoa lúc này mới kịp phản ứng: “Ah! Vậy tôi đi gọi điện. Anh rốt cuộc là đi làm gì?”
“Có việc quan trọng cần làm, chuyện này liên quan đến sự an toàn của Ngọc Kỳ. Nếu không, một khi nhà họ Bạch kiện ra tòa, Ngọc Kỳ rất có khả năng phải ngồi tù.”
Hà Ngọc Kỳ nghe xong, túm chặt lấy cánh tay Triệu Hùng, khẩn cầu nói: “Triệu Hùng, tôi biết tôi sai rồi! Anh không thể mặc kệ tôi được!”
Triêu Hùng muốn tiếp tục hù dọa cô ấy một chút, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Hà Ngọc Kỳ, lại không nhẫn tâm nữa. Anh lên tiếng an ủi cô: “Tôi đi lần này chính là để giúp cô không phải ngồi tù! Cô thành thật ở lại đây cùng với Cách Hoa đi, đừng để tên Bạch Bác Văn kia chết. Nếu hắn ta mà chết thì mọi chuyện sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Nhớ kỹ, nếu có chuyện xảy ra, phải gọi cho tôi ngay lập tức!”
“Tôi biết rồi!”
Hà Ngọc Kỳ hai mắt đẫm lệ gật nhẹ đầu, đã không còn vẻ hung hăng càn quấy lúc nãy.
Triệu Hùng đưa hai mẹ con Tống Quế Hoa rời khỏi bệnh viện, lái xe như bay đến nhà họ Trương của huyện Song Cương.
Trên đường đi, Triệu Hùng phóng xe thật nhanh, tựa như tranh thủ từng phút giây. Nếu không, để nhà họ Bạch chiếm thế thượng phong, Hà Ngọc Kỳ thật sự có nguy cơ phải ngồi tù.
Nhà họ Bạch cũng không hơn gì những kẻ du côn ác bá ngoài kia. Tuy Hà Ngọc Kỳ làm như vậy là dũng cảm chính trực, hành hiệp trượng nghĩa nhưng cô ấy lại đem cậu ấm nhà họ Bạch đá cho thành thái giám. Với năng lực của nhà họ Bạch, có thể tống cô ấy vào tù dễ như trở bàn tay.
Chuyện này là Hà Ngọc Kỳ không đúng, có là nhà họ Diệp cũng phải bất lực bó tay.
Triệu Hùng trong lòng có một suy nghĩ táo bạo, mà chuyện này, nhà họ Trương giàu nhất huyện Song Cương là người thích hợp nhất.
Trên đường đi, Triệu Hùng gọi điện cho Trương Tử Trạch. Vì thế, đến huyện Song Cương, Triệu Hùng một đường tiến lái thẳng qua cổng lớn nhà họ Trương.
Trong phòng, Triệu Hùng đem mẹ con Tống Quế Hoa giới thiệu với Trương Tử Trạch, lại kể rõ đầu đuôi sự tình.
Khi nghe thấy Hà Ngọc Kỳ trợ lý riêng mà Triệu Hùng đưa đến đá cho cậu chủ Bạch Bác Văn thành thái giám, ông ta không khỏi choáng váng.
“Anh Triệu, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?” Trương Tử Trạch vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
Triệu Hùng thở dài: “Tôi vốn cho rằng Ngọc Kỳ cô ấy chỉ nói chơi thôi, ai ngờ cô ấy lại làm thật!”
Trương Tử Trạch nhìn Triệu Hùng hỏi: “Anh đang nghi ngờ chồng của Tống Quế Hoa chết không phải chỉ đơn giản là gây ra tai nạn xong bỏ trốn?”
Triệu Hùng gật nhẹ đầu, nói: “Hội trưởng Trương, chuyện này chỉ có thể nhờ anh điều tra giúp. Anh là hội trưởng của thương hội huyện Song Cương, hắc bạch gì cũng đều có thể dùng được! Thời gian hiện tại quý giá, càng sớm tìm ra hung thủ chúng ta càng có lợi. Nếu không Ngọc Kỳ nhất định bị nhà họ Bạch tống vào tù mất!”
“Tôi hiểu rồi! Bây giờ tôi sẽ gọi cho bạn bè của mình, anh ở đây uống trà chờ tin tốt của tôi!” Trương Tử Trạch nói xong vội vã ra khỏi phòng.