Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 13

Quyển 2: Nam Kinh

Cậu ấy nói: Doãn Hãn Thần, có rất nhiều người thích cậu, cậu chu đáo như vậy, tốt bụng như vậy, trông cũng rất đẹp trai nữa.

Cậu ấy nói: Doãn Hãn Thần, cậu đừng tự ti.

Đó là những lời hay nhất mà tôi từng được nghe.

- Trích từ sổ ghi chép của Doãn Hãn Thần

*

Ngày 3 tháng 2, mùng 3 Tết, cuối cùng cả nhà Hạ Kỳ cũng bước lên máy bay về Nam Kinh.

Cô chụp cánh máy bay ngoài cửa sổ, đăng lên vòng bạn bè:

[Tạm biệt Tam Á, hẹn gặp lại Đảo Tây.]

Trong nhóm bạn thân, Mai Tử và Nghê Nghê lập tức nhắn tin cho cô.

[Mai Mai Tử: Hạ Kỳ Kỳ, lên đường bình an! Cá voi xanh bự hoan nghênh cậu trở về!]

[Nghê Nghê Tử: Lên đường bình an, về rồi nhớ hẹn ăn cơm nhé. Thuận tiện giảng bài tập cho mình, có mấy đề mình không chắc lắm.]

[Mai Mai Tử: Cái gì? Vậy mà cậu lại lén lút học sau lưng mình ư? Lúc nào? Chẳng phải mỗi ngày chúng ta đều tám nhảm với nhau sao?]

[Nghê Nghê Tử: Ngại quá đi, mình vừa tám nhảm vừa làm bài tập. Hơn nữa mình cũng không tám nhảm suốt 24 giờ nhé.]

[Mai Mai Tử: Gấu ngồi xổm trong góc.jpg, chỉ có mình là vai hề thôi.]

Nhóm trò chuyện rất sôi nổi nhưng Hạ Kỳ lại không có tâm trạng tham gia.

Hôm nay thời tiết Tam Á hơi âm u, dự báo thời tiết nói rằng xác suất buổi chiều sẽ đổ mưa là 60%.

Cả sân bay đều âm u theo, những đám mây dày đặc che phủ trên đỉnh đầu.

“Các hành khách thân mến, rất vui vì bạn đã lựa chọn Hãng hàng không Hải Nam. Máy bay sẽ cất cánh sau mười phút nữa, vui lòng thắt dây an toàn cẩn thận, chỉnh lưng ghế thẳng lại, cất khay bàn ăn đi và xác nhận xem tấm che nắng đã mở ra chưa...”

“Dear all passengers, welcome to Hainan airlines, the plane will depart in 10 minutes, please fasten your seat belts...”

Tiếng thông báo của tiếp viên vang lên trong khoang máy bay.

Điện thoại của Hạ Kỳ vẫn đang mở hộp thoại trò chuyện của Doãn Hãn Thần.

Tin nhắn trong nhóm bạn thân lần lượt hiện lên trên thanh thông báo trên cùng.

Di động rung lên “ong ong”.

“Kỳ Kỳ, di động phải chuyển sang chế độ máy bay, chúng ta sắp bay rồi.” Mẹ ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Con định nhắn tin cho người bạn ở tiệm sách à? Được mà, cứ nói với bạn ấy là con đang về rồi. Gửi nhanh đi, bây giờ còn kịp.”

Hạ Kỳ cử động đầu ngón tay, nhanh chóng cúi đầu đánh một câu vào hộp thoại:

[Doãn Hãn Thần, mình lên máy bay rồi, sẽ cất cánh ngay.]

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, hộp thoại hiện lên một câu:

[Doãn Hãn Thần: Đã lên máy bay chưa? Lên đường bình an nhé, nhớ nhắn tin cho mình sau khi hạ cánh.]

Hạ Kỳ nhìn hai tin nhắn gần như được gửi đi cùng lúc, đôi mắt chớp chớp...

Đầu ngón tay nhanh chóng lại gõ một dòng chữ: [Doãn Hãn Thần, sau khi mình về Nam Kinh thì chúng ta viết thư nhé.]

Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào nút gửi, cô lại chần chừ.

Có nên gửi không...?

Đột nhiên đề nghị viết thư có kỳ lạ không nhỉ?

Thật ra cô đã muốn hỏi từ ngày hôm qua... thậm chí trước khi rời đảo... nhưng không có cơ hội thích hợp.

Đúng lúc đó, tiếp viên hàng không kiểm tra hành lang đi đến, dịu dàng nhắc nhở: “Xin chào, vui lòng tắt điện thoại sau khi đã xử lý xong tin nhắn, máy bay sẽ lập tức cất cánh ngay.”

Tay Hạ Kỳ run lên, tin nhắn đã soạn bị gửi đi trong lúc hoảng loạn.

“Vâng, được rồi... Em xong ngay đây.”

“Vâng, đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn vài phút nữa.”

Tiếp viên nói xong thì xoay người kiểm tra hành khách phía đối diện.

Hạ Kỳ cúi đầu nhìn di động, ở trên cùng hộp thoại đã hiển thị “Đang nhập...” một lúc lâu.

Rõ ràng đối phương đã thấy được tin nhắn, cô có rút về cũng chỉ là “bịt tai trộm chuông” mà thôi.

Hai phút sau, cô nghe được tin nhắn thoại Doãn Hãn Thần gửi.

Giọng của thiếu niên hơi trầm, còn có một chút do dự, cậu nói: “Hạ Kỳ, thực sự xin lỗi... Có lẽ mình không giỏi viết thư lắm. Mình mắc chứng khó đọc bẩm sinh... chữ rất xấu, đọc chữ cũng rất vất vả.”

Hạ Kỳ đeo tai nghe vào để nghe tin nhắn thoại.

Sau khi nghe xong, cô ngây ngẩn cả người.

Chứng khó đọc... bẩm sinh?

Đây là một thuật ngữ mà trước giờ cô chưa từng nghe qua.

Trong vài giây, đầu óc Hạ Kỳ trống rỗng.

Sau đó, suy nghĩ của cô bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Lúc thì là cảnh Doãn Hãn Thần giới thiệu người bạn câm điếc của mình với cô, lúc thì nhớ đến buổi sáng trời mưa hôm đó, ba nói cơ thể cậu con trai của tiệm sách có vấn đề...

Nhớ đến lời nói của Mai Tử: Anh ấy siêu siêu lạnh lùng, lúc livestream không bao giờ trả lời tin nhắn của mọi người.

Lại nhớ Nghê Nghê đã từng nói: Cậu ấy thật sự đối xử với cậu rất đặc biệt.

Cô gái ngơ ngác, cả người như bị sét đánh trúng.

Cô bấm vào microphone trong hộp thoại, hỏi cậu từng chữ: “Cho nên... cậu không trả lời mọi người là vì cậu không đọc rõ bình luận trên livestream... có đúng không?”

“Đúng...” Thiếu niên nhẹ nhàng đáp lại.

[Nhưng, nhưng mà...]

“Nhưng khi mọi người trong phòng livestream tặng quà, mình cũng không thấy cậu đáp lại mà...”

“Nếu chỉ trả lời người tặng quà thôi thì không tốt lắm... giống như mình rất tham tiền vậy, nên dứt khoát không đáp lại.” Cậu nói.

Hạ Kỳ bấm vào microphone định nói thêm gì đó, nhưng thông báo của máy bay lại thúc giục:

“Máy bay sắp cất cánh, vì sự an toàn của hành khách và máy bay, vui lòng tắt điện thoại hoặc chuyển sang chế độ máy bay.”

Cô gái chần chờ một chút, sau đó... trực tiếp tắt điện thoại.

-

Máy bay bay một mạch từ Tam Á đến Nam Kinh.

Bầu trời cao ngàn dặm, dưới chân là tầng mây hệt như đám bông.

Hạ Kỳ luôn nắm chặt di động, không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiếp viên hàng không đẩy xe phục vụ đến, hỏi: “Xin chào, xin hỏi quý khách muốn uống gì? Có cà phê, nước và nước trái cây.”

“Bảo bối, con muốn uống cái gì?”

Mẹ ở bên cạnh cũng hỏi cô.

Hạ Kỳ đưa ly của mình qua, nói: “Xin hỏi có nước ấm không...”

“Tạm thời chị không có, em có thể đưa ly cho chị trước, lát chị sẽ mang đến cho em sau.”

“À... được, cảm ơn chị.” Cô nói.

Sau đó cô lại dựa vào ghế, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay cả mẹ cô cũng nhìn ra có gì đó không ổn khi thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc này.

Bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay cô... cô nghe thấy mẹ mình dịu dàng hỏi bên tai: “Sao vậy bảo bối, con có tâm sự à?”

Cô gái cụp mắt xuống, lắc đầu: “Không có gì đâu mẹ.”

“Nếu có chuyện gì nhất định phải nói với mẹ nhé. Đừng tưởng rằng mẹ không hiểu được, mẹ cũng từng trải qua độ tuổi của con, mẹ sẽ cố gắng hiểu con.”

“Dạ... Cảm ơn mẹ ạ. Con có thể tự giải quyết được, mẹ đừng lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.”

...

-

Lúc xuống máy bay, thời tiết ở Nam Kinh cũng không tốt lắm.

Rất lạnh, nhiệt độ rất thấp.

Trời có mưa nhỏ khi vừa ra khỏi khoang máy bay, nhưng khi đi vào ga sân bay thì mưa nhỏ đã biến thành những bông tuyết mịn.

“Nào, Kỳ Kỳ và ba mặc áo lông vũ vào đi.”

Mẹ lấy quần áo ấm từ rương hành lý ra đưa cho hai ba con mỗi người một bộ.

Sau đó mẹ lại tự khoác cho mình một bộ áo bông dày.

Hạ Kỳ đã mở nguồn điện thoại, tin nhắn lần lượt hiện lên, di động không ngừng rung.

Cô vội vàng nhắn một câu “Đã hạ cánh, về nhà nói tiếp” rồi chặn thông báo tin nhắn.

Cả nhà xách hành lý đi bắt tàu điện ngầm về nhà.

Khi về đến nhà thì bên ngoài đã tối hẳn vì trời đầy mây.

Dưới ánh đèn cao cao, những bông tuyết tung bay ngày càng nhiều...

Tuyết rơi dày đặc.

Trước hàng hiên, chú mèo hoang đang nằm trong chiếc ổ nhỏ tạm bợ, kêu một tiếng “meo” nhỏ.

Hạ Kỳ lấy một cây xúc xích ra khỏi túi, dùng răng cắn mở một đầu rồi đặt vào ổ của nó.

Chú mèo cam xinh đẹp tiến đến ngửi vài cái rồi ăn ngấu nghiến.

Mẹ chụp ảnh chú mèo con rồi quay đầu hỏi Hạ Kỳ: “Bảo bối cũng đói bụng rồi đúng không? Đi thôi, về nhà để ba nấu mì cho hai mẹ con chúng ta. Dì con bảo đã nhét đầy thức ăn vào tủ lạnh nhà chúng ta rồi, về đến nhà là nấu được ngay.”

Hạ Kỳ gật đầu nói: “Dạ.”

Rồi ấn mở cửa thang máy.

-

Sau khi về đến nhà, hai mẹ con lần lượt đi tắm, ba đã bưng mì sợi ra chỉ đợi hai người tới ăn.

Ngôi nhà vắng vẻ mấy ngày nay bỗng có thêm hương khói lửa nồng đậm.

Hạ Kỳ ăn một chén mì nhỏ, uống thêm một chén canh lớn, cả cơ thể trở nên thoải mái hơn nhiều.

Sau bữa ăn, mẹ cô vào bếp rửa chén trước, Hạ Kỳ không có chuyện gì để làm nên quay về phòng mình.

Cô mở Wechat ra mới phát hiện Mai Tử và Nghê Nghê đã tag cô mấy lần.

Ở trên cùng còn hiện ra một hàng chữ nhỏ: [Hai thành viên của nhóm đang trong cuộc gọi thoại, bấm tham gia...]

Hạ Kỳ chần chờ một chút rồi bấm vào.

“Bạn học Nghê Nghê, thái độ này của cậu rất không đúng nhé, đã nói là sẽ cùng nhau làm chó cùi bắp, vậy mà cậu lại lén lút cố gắng! Cậu xem cậu như vậy mà được hả? Cậu để bạn thân của mình ở chỗ nào? Bạn Nghê Nghê Tử?”

“Cút đi, ai muốn làm chó cùi bắp với cậu chứ? Cho hỏi một học sinh mỹ thuật như cậu có thể so với mình sao! Mình vốn là một nữ sinh phổ thông không có sở trường gì, tại sao lại phải nằm yên với cậu chứ!”

“Oa - oa - oa! Ai vậy ta? Kỳ Kỳ Tử của chúng ta đã về rồi!”

“Kỳ Kỳ ăn cơm chưa?”

Hạ Kỳ mím môi nói: “Ăn rồi.”

Giọng hơi buồn bã.

Sau đó, cô không nói thêm gì nữa.

“Kỳ Kỳ? Cậu sao vậy?” Mai Tử nhận ra cảm xúc của cô không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi.

Hạ Kỳ bấm vào ảnh đại diện của Doãn Hãn Thần, lướt qua tin nhắn thoại trên cùng, nhìn thấy tin nhắn văn bản cuối cùng cô gửi trước khi bay.

[Doãn Hãn Thần, sau khi mình về Nam Kinh thì chúng ta viết thư nhé.]

Cô gái chớp mắt, bấm giữ dòng tin nhắn màu xanh thật lâu...

Đầu ngón tay cô nấn ná trên nút xóa một lúc rồi lại bỏ cuộc...

Chuyển về giao diện trò chuyện của ba người.

“Mai Tử, mình biết vì sao Doãn Hãn Thần không trả lời bình luận và không cảm ơn quà tặng khi livestream rồi.” Cô hít một hơi thật sâu, nói.

“Hở?” Mặt Mai Tử ngơ ngác: “Không phải vì anh ấy lạnh lùng à? Có nguyên nhân khác sao?”

Hạ Kỳ lắc đầu: “Không phải, có nguyên nhân, nhưng đây là chuyện riêng tư của cậu ấy nên mình không thể nói. Tóm lại là có nguyên nhân.”

“À... Vậy, vậy được rồi. Nếu anh ấy không muốn nói ra thì chắc chắn cũng không muốn để người khác biết, vậy tốt nhất cậu đừng nói.”

“Ừm.”

...

Sau đó lại là một khoảng im lặng thật dài.

Cuối cùng Mai Tử vẫn không nhịn được hỏi cô: “Kỳ Kỳ, rốt cuộc cậu sao vậy?”

Thật ra Hạ Kỳ biết mình bị gì...

Nói trắng ra là: Trước đó cô cứ cảm thấy mình rất đặc biệt trong lòng Doãn Hãn Thần, nhưng đột nhiên lại biết mình chỉ là một người khách qua đường bình thường ở chỗ của đối phương, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Cô giống như đứa trẻ gặp được món đồ chơi thú vị ở sân chơi, sau khi chơi vài lần đã hiển nhiên cho rằng đó là đồ chơi của mình.

Vì vậy đến lúc phải trả lại mới cảm thấy khó mà chấp nhận được.

“Cảm giác như đang thất tình vậy, nhưng lại cảm thấy bản thân thật trẻ con...”

Sau khi kể ngắn gọn câu chuyện, cô buồn bã kết luận

“À... Nhưng quả thực anh ấy đối xử với cậu rất đặc biệt mà. Nhiều khách hàng tới lui tiệm sách như vậy nhưng mình chưa từng thấy anh ấy vẽ tranh cho ai. Thật đó... không tin thì để mình đi lục lại Weibo của anh ấy cho cậu xem.” Mai Tử vội vàng nói.

“Khụ... Hai chị gái ơi, em có thể xem vào một câu không?”

Giọng nói của Nghê Nghê đột nhiên vang lên từ trong tai nghe: “Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ... đặc biệt hay không đặc biệt, hai cậu rối rắm chuyện này làm gì chứ? Hạ Kỳ, cậu cũng không phải thật sự bị thất tình, bận tâm mình đặc biệt với người ta hay không làm gì, sao nào, cậu định nuôi cá à?”

Hạ Kỳ: “... Ờm, cậu, sao cậu biết mình không thật sự thất tình!”

Nghê Nghê: “Hello, chị em, cậu hỏi nghiêm túc đấy à? Vậy mình hỏi cậu một câu nhé, chỉ một câu thôi. Doãn Hãn Thần và học tập, cái nào quan trọng hơn? Nếu thôi nhé, nếu hôm nay cậu còn một bộ đề chưa làm, Doãn Hãn Thần rủ cậu ra ngoài chơi. Nói đi, cậu chọn đề thi hay chọn Doãn Hãn Thần.”

Hạ Kỳ...

Cô cúi đầu nghiêm túc tự hỏi một lúc lâu, rồi... cô hỏi: “Không thể đợi mình làm xong rồi đi ra ngoài chơi sau sao?”

Trong nhóm lập tức hiện lên hai tin nhắn mới:

[Nghê Nghê Tử:...]

[Nghê Nghê Tử: @Mai Mai Tử, chị em, đến cậu đấy.]

Người đối diện đã vỗ tay “bốp bốp”: “Tuyệt quá.”

Nghê Nghê: “Được rồi, bỏ cuộc đi chị em, cậu chưa từng yêu. Cậu cũng không thích người ta.”

Mai Tử lập tức nói tiếp: “Thật ra yêu cũng không sao cả, dù sao nữ theo đuổi nam như cách tầng sa mà, cậu cứ theo đuổi đi.”

Hạ Kỳ:...

Cô thẳng tay cúp máy luôn.

Thật là!

Hai người đó phiền muốn chết!

Bình Luận (0)
Comment