Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 14

Hơn 10 giờ tối, Hạ Kỳ ngồi dựa trên giường, cầm Kindle* đọc.

(*) Kindle: hay còn gọi là sách điện tử, là một thiết bị công nghệ có hình dáng tương tự như máy tính bảng. Với Kindle, người dùng có thể tải về hàng ngàn cuốn sách từ cửa hàng sách điện tử của Amazon mà không cần kết nối Internet.

Cô đã mua sách điện tử “Biên niên sử Narnia”, chuẩn bị tiếp tục đọc từ vị trí đã xem lần trước trên Đảo Tây.

Bên ngoài, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.

Nhà cô ở tầng 15, tầm nhìn rộng rãi. Đưa mắt nhìn ra xa, bồn hoa gần đó đã chất một tầng tuyết dày.

Ba bật lò sưởi ấm áp, trên cửa sổ lúc này đã xuất hiện một lớp sương mù nhẹ.

Khi cô nhìn ra ngoài cũng thấy được sương mù mông lung.

“Kỳ Kỳ.”

Tiếng mẹ gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

Cộ lập tức nhảy xuống giường, ra mở cửa cho mẹ.

“Có chuyện gì sao mẹ?”

“Không có gì, mẹ chỉ muốn nói với con là mẹ và ba sắp đi ngủ rồi, con cũng đừng thức khuya quá. Con có thể sắp xếp nhiệm vụ học tập ít hơn một chút, hôm nay đi đường cả ngày chắc cũng rất mệt rồi, nghỉ ngơi sớm thôi, phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi nhé.”

Cô gái mỉm cười: “Con biết rồi mẹ, con chỉ xem tiểu thuyết thôi, thấy buồn ngủ thì sẽ đi ngủ ngay. Ba mẹ cũng mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến nhà ông bà nữa.”

Mẹ nhéo mặt cô: “Chúc bảo bối ngủ ngon.”

“Chúc mẹ ngủ ngon.”

-

Hạ Kỳ rửa mặt xong, nhẹ tay nhẹ chân về phòng của mình.

Cô mở đèn đọc sách ở đầu giường ra, chui vào ổ chăn ấm áp, định đọc Kindle một lúc nữa rồi đi ngủ.

Ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại đang sạc pin trên đầu giường, cô suy nghĩ rồi mở nó ra xem.

Giữa màn hình hiện lên một thông báo tin nhắn màu xanh.

[Doãn Hãn Thần: Về nhà chưa? Trước đó...]

Tin nhắn chỉ hiện ra một nửa, phần còn lại bị ẩn sau dấu ba chấm.

Tay Hạ Kỳ cử động nhanh hơn não, lúc cô phản ứng lại, hộp thoại trò chuyện với Doãn Hãn Thần đã hiện lên trên màn hình.

[Doãn Hãn Thần: Về nhà chưa? Trước đó mình nhắn Wechat mà sao lại không để ý đến mình... Vì không thể viết thư nên khiến cậu tức giận sao?]

Cô chợt nhớ ra, trước đó Doãn Hãn Thần có gửi tin nhắn bảo cô báo bình an sau khi hạ cánh.

Mà cô vẫn luôn không yên lòng từ lúc lên máy bay nên đã quên béng chuyện này.

Cô vội gõ chữ vào khung thoại:

[Không có, mình không tức giận.]

[Thực xin lỗi, mình quên báo bình an với cậu...]

Trên cùng hộp thoại lại hiển thị “Đang nhập” một lúc lâu, cuối cùng cậu gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc;

[Bố Bố tức giận khoanh tay.jpg]

Bé mèo trắng trẻo mập mạp, hai tay cuộn ở trước ngực, trên đầu vẽ một dấu thập to tướng.

Trông vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.

Hạ Kỳ không nhịn được cười “Phụt” một tiếng, cô lướt chọn sticker trong gói biểu tượng cảm xúc một lúc rồi gửi cho cậu:

[Mèo con duỗi tay sờ đầu.jpg]

[Đừng giận đừng giận, mình thật sự không cố ý đâu.][emoji cười toe toét]

Đối diện lại “Đang nhập” một hồi, nhịn rất lâu mới gửi đến một tin nhắn thoại: “Vậy sau này cậu có thể gửi tin nhắn thoại cho mình được không, mình gõ và đọc chữ hơi tốn sức.”

Cách Internet cũng có thể tưởng tượng ra cảnh thiếu niên đang cố hết sức phân biệt các chữ.

Cô nhớ đến hai ngày trước, vì đối phương trả lời tin nhắn chậm nên cô nghĩ rằng cậu không để ý đến mình... Hạ Kỳ bỗng cảm thấy hơi chua xót.

[Thì ra mỗi lần cậu ấy trả lời tin nhắn của mình đều vất vả như vậy...]

Cô gái bấm vào microphone, nhẹ giọng hỏi: “Doãn Hãn Thần, bây giờ cậu có tiện không? Hay là chúng ta gọi điện thoại nhé.”

Vừa gửi tin nhắn đi, trên màn hình đã hiện cuộc gọi đến từ chàng trai.

Hạ Kỳ chui vào trong chăn, thấp thỏm bấm nút bắt máy.

Giọng nói quen thuộc của chàng trai lập tức vang lên trong tai nghe: “Hạ Kỳ.”

“Ừm.” Cô nhỏ giọng trả lời.

Ngón tay nhẹ nhàng xoay dây tai nghe, cô hỏi: “Doãn Hãn Thần, cậu đang làm gì vậy?”

“Mình vừa tắm xong, định nghe sách một lúc rồi đi ngủ.”

“Mình cũng vậy, mình vừa đọc "Biên niên sử Narnia", hơi buồn ngủ rồi.”

Từ tai nghe truyền đến tiếng cười khẽ của thiếu niên: “Lần trước ở tiệm sách, cậu cũng đọc đến nỗi buồn ngủ.”

Nghĩ đến lần trước ở tiệm sách, cô ôm mèo con nhà người ta ngủ ngon lành trên ghế lười, mặt Hạ Kỳ ửng hồng, nhỏ giọng phản bác: “Đó là bởi vì trên thuyền thoải mái quá...”

Lúc đó sóng biển hơi mạnh nên thân thuyền lắc qua lắc lại, khá giống ghế bập bênh.

Cô được đong đưa qua lại rồi cứ vậy ngủ thiếp đi.

“À đúng rồi, Nam Kinh có tuyết rơi.”

Hạ Kỳ chợt nói.

Rồi cô tìm trong album tấm ảnh tuyết mà mình thuận tay chụp khi vừa về đến nhà.

Gửi vào khung chat với Doãn Hãn Thần.

“Cậu xem này.”

Giọng nói hơi hâm mộ của thiếu niên vang lên từ tai nghe: “Tuyệt quá, hình như mình chưa nhìn thấy tuyết bao giờ.”

“Ừm, thật ra Nam Kinh không thường có tuyết, nhưng mỗi lần có tuyết luôn rất đẹp. Kiểu gì ngày mai trên mấy trang mạng công cộng cũng sẽ có video tuyết rơi, đến lúc đó mình sẽ gửi cho cậu.”

“Được.”

-

Hạ Kỳ cho rằng cô và Doãn Hãn Thần đột nhiên gọi điện trò chuyện với nhau ít nhiều sẽ có đôi chút xấu hổ, nhưng khi họ trò chuyện, cô nhận ra mình có rất nhiều điều muốn nói với cậu.

Thời tiết trở lạnh khi vừa hạ cánh, tuyết bất ngờ rơi trên đường đi.

Chú mèo cam mập ở cửa khu nhà, cả cây xúc xích mình đã đút cho nó...

Trò chuyện mãi đến 11 giờ.

Hạ Kỳ dựa vào đầu giường, xoa đôi mắt hơi nặng trĩu, nói: “Doãn Hãn Thần, hình như mình buồn ngủ rồi...”

Giọng đã nhiễm lên chút mơ màng.

Doãn Hãn Thần đứng cạnh cửa sổ nhìn mặt biển nhấp nhô bên ngoài, chỉnh lại tai nghe rồi nói: “Vậy cậu tắt đèn đi ngủ trước đi? Ngày mai chúng ta lại trò chuyện tiếp.”

“Ừm... Được... Ngày mai mình còn phải đi thăm họ hàng, không có thời gian đọc sách, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.”

Lời than phiền mềm mại của cô gái vang lên từ tai nghe.

Con ngươi đen nhánh của thiếu niên hiện lên ý cười nhẹ nhàng: “Cậu là người đầu tiên cảm thấy thăm người thân mệt hơn học tập mà mình từng thấy.”

“Ồ... Vậy sao...?”

Cô gái hỏi.

“Đúng - vậy - đó. Mau đi ngủ đi, mình cúp đây... Nhớ tắt đèn nhé.” Doãn Hãn Thần nói rồi cũng tắt đèn trong phòng ngủ của mình.

“Doãn Hãn Thần...”

Trong bóng tối, cô gái chợt gọi tên cậu.

Cậu “Ừ” một tiếng theo phản xạ rồi hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao cả...”

Giọng cô gái hơi mềm mại lại xen lẫn chút mơ màng.

Doãn Hãn Thần không khỏi đặt nắm tay lên môi, nhẹ nhàng cười: “Vậy mình cúp nhé? Hử?”

“... Được.”

...

Ban đêm, sóng biển ở Đảo Tây vẫn giống như trước.

Chàng trai lại mở bức ảnh trên Wechat ra xem.

Trên ảnh chụp, những bông tuyết bay lả tả dần rơi xuống đất.

Dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, cỏ cây mang một màu trắng loang lổ.

Cậu cụp mắt suy nghĩ rồi chậm rãi gõ một dòng chữ trên màn hình di động.

Doãn Hãn Thần: [Nếu cậu không ngại thì có thể gửi địa chỉ cho mình, tuy không thể viết thư, nhưng mình có thể gửi tranh cho cậu.]

Bình Luận (0)
Comment