Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 15

Tuyết rơi liên tục suốt hai ngày ở Nam Kinh.

Trong thời gian này, Hạ Kỳ và Doãn Hãn Thần vẫn duy trì những cuộc trò chuyện riêng đứt quãng.

Hộp thoại của hai người đều là những cuộc gọi kéo dài mấy chục phút.

Ngoại trừ địa chỉ liên hệ hai ngày trước thì hai người không hề gửi bất kỳ tin nhắn văn bản nào.

-

Mùng sáu Tết, cuối cùng tuyết cũng ngừng.

Hạ Kỳ hẹn hai người bạn thân lên núi Hoa Mai ngắm hoa và tuyết.

“Hai cậu đến sớm một chút, cố gắng đến lúc 8 giờ nhé, trễ hơn là tuyết tan hết đấy. Mình sẽ đến lúc 6 giờ rưỡi, khiêng camera của ba mình qua xem có thể chụp vài tấm ảnh mặt trời mọc không. Hai cậu nhớ mặc đẹp một chút, lúc mình chụp hoa sẽ tiện thể chụp vài tấm cho hai cậu.”

Nhà nghệ thuật vĩ đại Mai Tử đã nói vậy trong cuộc gọi thoại tối qua.

Lúc đó Nghê Nghê còn dội nước lã vào người cô nàng: “Chị gái, ngày mai mặt trời có mọc hay không, mọc lúc nào cũng chưa chắc nữa, thế mà đã kéo bọn em dậy rồi à?”

Bây giờ, tám giờ sáng, Hạ Kỳ đang đứng trước cổng núi Hoa Mai.

Thời tiết không tệ.

Mặt trời vừa ló dạng chưa được bao lâu, ánh nắng chiếu nghiêng xuống mặt hồ trước cổng núi.

Khu du lịch không có nhiều người, trên chiếc cầu đá rộng rãi vô cùng yên tĩnh.

Hạ Kỳ đứng trên cầu, nhắn tin vào nhóm bạn thân:

[Kỳ Kỳ Tử: Nghê Nghê, cậu đến đâu rồi? Mình ở cổng số 3. @Nghê Nghê Tử]

Hai tin nhắn trả lời lập tức hiện lên trong nhóm:

[Nghê Nghê Tử: Mình đang đến Tử Cấm Thành nhà Minh, còn một trạm nữa, sắp đến rồi!]

[Nghê Nghê Tử: Chúng ta đến sớm quá, tàu điện ngầm vắng đến mức rộng cả mét! Mai Tử muốn chụp mặt trời mọc nên đã tự đi vào rồi, vì sao hai chúng ta cũng phải đến sớm như vậy?]

Hạ Kỳ còn chưa trả lời, Mai Tử trước gửi tin nhắn thoại càu nhàu trước:

“Please, bảo cậu đến lúc 8 giờ là muộn lắm rồi đó! Cậu có muốn ngắm tuyết không!”

[Hoa mai lúc bình minh.jpg]

“Đẹp không? Muốn ngắm không? Muốn ngắm thì đừng nói nhiều nữa!”

[Nghê Nghê Tử:...]

[Nghê Nghê Tử: Chị ơi em sai rồi. Ngoan ngoãn quỳ.jpg]

Hạ Kỳ cười nói một câu: “Mình chờ cậu ở cửa số 3.”

Rồi cất di động.

-

Nhiệt độ ở Nam Kinh hôm nay là âm ba độ, rất lạnh, khi thở ra còn có thể thấy một lớp sương mỏng.

Hạ Kỳ choàng một chiếc áo lông vũ thật dày, nhưng đứng lâu vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cô không khỏi dậm chân một cái, kéo mũ chặt hơn.

8 giờ 15 phút, Nghê Nghê đeo cặp sách thong dong đến muộn.

Cô ấy cũng mặc dày cộm, đứng trên con đường lát gỗ phía xa vẫy tay với cô.

Sau đó, cô ấy nhanh chóng chạy về phía Hạ Kỳ.

“Oa, hoa mai nở nhiều quá! Đi thôi, mau vào thôi. Mình vừa thấy Mai Tử nói cậu ấy đang chụp hoa mai vàng trong Lăng Minh Hiếu, sau đó sẽ xuất phát đến thung lũng Hoa Mai gặp chúng ta ngay.”

Hạ Kỳ gật đầu, lấy tấm vé đã mua ngày hôm qua ra rồi quét mã QR để vào cửa.

Hai người đi dọc theo con đường lát đá xanh hướng về phía thung lũng Hoa Mai.

Giờ đã cuối đông, hoa mai còn chưa nở rộ nhưng những chùm hoa đỏ hồng đã che kín hai bên.

Dõi mắt nhìn về nơi xa là một vùng mây mù bao phủ từng cụm.

Ba người gặp nhau ở lối vào thung lũng, Mai Tử mặc cả cây đỏ chói, vác theo một túi đựng camera cực lớn.

Thấy họ đến, cô nàng hưng phấn chạy về phía hai người.

“Cuối cùng cũng đến rồi! Mình đã chụp rất nhiều ảnh đó! Bây giờ tuyết còn chưa tan đâu, đẹp cực kỳ! Mau mau, vào trong thôi!”

Nói rồi cô nàng kéo tay hai người đi vào trong thung lũng.

Đi được một nửa, cô nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Hạ Kỳ: “Mình suýt quên mất, Kỳ Kỳ yêu dấu, túi phúc của mình đâu?”

Nghe cô nàng hỏi, Hạ Kỳ ngơ ngác nói: “Trong cặp sách, mình định đưa cho hai cậu lúc ăn trưa. Cậu muốn lấy ngay bây giờ à? Nó ở túi ngoài bên hông đấy.”

Nói rồi cô lấy ra hai chiếc túi phúc nhỏ từ trong cặp, đưa cho hai cô bạn thân mỗi người một cái.

Hai mắt Mai Tử sáng lên: “Oa! Đẹp quá đi!”

Thậm chí cô nàng còn đưa túi phúc lên mặt cọ cọ: “Cảm ơn Kỳ Kỳ Tử đã vượt ngàn dặm xa xôi mang quà của Thần Đại về cho mình, hức hức hức... Nó đẹp quá đi! Đẹp hơn ảnh chụp một vạn lần!”

Túi phúc được tiệm sách thiết kế riêng, túi màu đỏ, có hoa văn chìm hình mây cát tường trên mặt vải.

Ở giữa túi được thêu một chú mèo con màu vàng. Dưới bàn chân phải của nó có bốn chữ “Tiệm sách Đảo Tây” được thêu theo chiều dọc bằng chữ triện, khi cầm trên tay cảm giác đậm chất Trung Hoa.

Mở ra, trong túi là một tấm thiệp có hình mèo con do Doãn Hãn Thần tự tay vẽ.

“Oa oa oa, đẹp quá!”

Mai Tử cảm thán một lúc rồi mới kéo Nghê Nghê cùng đi chụp ảnh.

-

Ảnh là do Hạ Kỳ chụp, cô chụp liên tục ba tấm rồi thuận tay gửi vào nhóm bạn thân.

Cô suy nghĩ một lát rồi gửi cho Doãn Hãn Thần một tấm.

Trên ảnh chụp, Nghê Nghê và Mai Tử đang cầm túi phúc và thiệp, ngón trỏ của hai người ghép thành hình một trái tim nhỏ.

Cảnh phía sau là hoa mai hồng nhạt đội tuyết, những cánh hoa như ngọc được điêu khắc từ băng.

Cô vừa gửi ảnh chụp qua đã nhận được hồi đáp ngay: “Đây là... hoa mai à?”

Hạ Kỳ bấm vào microphone nói: “Ừ, núi Hoa Mai ở Nam Kinh, nằm bên trong LĂng Minh Hiếu.”

Nói xong, dường như cô nghe thấy Mai Tử đang nói gì với cô.

Cô ngơ ngác quay đầu lại: “Gì cơ?”

Mai Tử vội vàng mỉm cười: “Không có gì, chỉ nói cậu chỉnh tiêu điểm không đúng lắm, thật đó! Nào, lại thêm một tấm nữa đi! Các bạn mình ơi!”

Hạ Kỳ nghi ngờ: “Thật à?”

Cô nàng liên tục gật đầu: “Thật đó thật đó.”

Hạ Kỳ:...

Cô không nói gì, trực tiếp bật loa ngoài đoạn thoại vừa gửi đi.

“Ừ, núi Hoa Mai ở Nam Kinh, nằm bên trong Lăng Minh Hiếu... Gì cơ?”

Âm thanh nền: “Mẹ của tôi ơi, Hạ Kỳ Kỳ cái đồ gái thẳng sắt thép này, chụp cái quỷ gì thế không biết, chỉnh tiêu điểm đi đâu vậy trời!”

Ha.

Điều còn tuyệt vọng hơn là ngay sau khi cô nghe xong tin nhắn thoại này, trên màn hình lại xuất hiện một tin nhắn thoại khác.

Cô bấm vào, giọng nói của thiếu niên vang lên: “Chỉnh tiêu điểm vào thùng rác đối diện hoa mai... Không sao cả, không phải lỗi của cậu, là do bạn cậu không chọn đúng vị trí.”

Nghe có vẻ như cậu đang cố nhịn cười gửi tin nhắn vậy.

Hạ Kỳ phóng to hình mới phát hiện:

Cả tấm ảnh đều, ừm, thiệp đã mờ, hoa mai còn mờ hơn, ngay cả chạc cây cũng mờ nốt...

Chỉ có thùng rác lọt vào một nửa màn hình cách đó không xa, bốn chữ “Các loại rác khác” là vô cùng rõ ràng.

Hạ Kỳ:...???

Chết - mất...!

Tình huống quê muốn chết gì đây chứ?

Cô gái xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng hết lên.

[Bình tĩnh nào, Hạ Kỳ Kỳ. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Doãn Hãn Thần từng thấy nhiều rồi chắc chắn sẽ không cười nhạo mày đâu.]

[Mới là lạ! Muốn khóc quá...]

Cô hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng lên án đối phương: “Cậu vừa cười đúng không? Có phải cậu đang cười nhạo mình không?”

Đối phương cũng trả lời rất nhanh: “Khụ - khụ khụ... Đương nhiên là không rồi.”

Đúng là “lạy ông tôi ở bụi này”.

Hai người đứng cạnh cô cười như điên.

Hạ Kỳ trực tiếp đưa điện thoại đến trước mặt hai người kia: “Cậu không cười à? Cậu nghe thử tiếng cười giống hai con ngỗng này đi nè.”

Mai Tử: “Đúng đó, đúng là cậu không cười, cậu chỉ nín lại thôi, ha ha ha ha ha!”

Nghê Nghê cứ cười mãi: “Ha ha ha ha ha... Hức! Ha ha ha ha ha...”

Hạ Kỳ vô cảm gửi giọng cười của hai kẻ ngốc này qua.

Sau đó, cô lên án: “Doãn Hãn Thần, cậu đã bị lộ rồi biết không?”

Ngay sau đó, hộp thoại hiện lên hai dòng chữ nhỏ:

[Doãn Hãn Thần đã thu hồi một tin nhắn]

[Doãn Hãn Thần đã thu hồi một tin nhắn]

Doãn Hãn Thần: “Chụp đẹp quá.”

Hạ Kỳ:...

Hello, xem cô là đồ thiểu năng trí tuệ à?

Cô thuận tay gửi biểu tượng cảm xúc “Bố Bố tức giận khoanh tay” rồi cất điện thoại vào túi.

Hừ!

-

Mai Tử đứng bên cạnh đã choáng váng.

Thẳng đến khi Hạ Kỳ cất điện thoại, cô nàng mới hoàn hồn lại, kích động dậm chân.

“A a a! Cậu vừa nói chuyện với ai? Cậu gửi tin nhắn cho ai? Là anh ấy hả, có phải anh ấy không, có phải anh ấy không a a a!”

Cô nàng vừa nói vừa túm tay áo cô lắc qua lại.

Hạ Kỳ thờ ơ: “Đúng vậy, tiếng cười như ngỗng kêu của cậu đã được gửi cho Doãn Hãn Thần, có vui không?”

Mai Tử:...

Cô nàng bắt đầu thút thít mếu máo: “Đúng, đúng là một cô gái tàn nhẫn mà, Hạ Kỳ Kỳ. Hức - hức - hức! Ấn tượng đầu tiên về mình trong lòng Thần Đại là một đứa điên rồ thế này ư?”

Hạ Kỳ khoanh tay cười lạnh lùng: “Ồ, lúc mình gửi tin nhắn thoại, không biết ai đã nói mình là gái thẳng sắt thép.”

Mai Tử lập tức đổi sang vẻ mặt ngơ ngác: “... Ủa? Vừa xảy ra chuyện gì vậy, chẳng phải chúng ta đang chụp ảnh sao? Sao tự nhiên mình mất ý thức luôn nhỉ. Chụp thế nào nào rồi các bạn?”

...

Cuối cùng, Hạ Kỳ và Nghê Nghê cầm túi phúc tạo hình trái tim, Mai Tử nhận trách nhiệm chụp ảnh, mới chụp được một bức ảnh ra hồn.

Ba người cứ đi rồi dừng trong núi Hoa Mai...

Họ đi lên đại điện của Lăng Minh Hiếu, lần lượt chụp ảnh dưới hoa mai vàng và bức tường đỏ.

Đi ngang qua quán cà phê duy nhất trong khu, mỗi người gọi một ly latte hoa mai.

Cuối cùng họ đi vào vườn hươu, mua một chậu cà rốt thật lớn rồi xếp hàng cho hươu ăn.

“Nào, hai người đẹp nhìn vào camera đi! Hươu con của chúng ta ngoan thật đấy, xin hỏi bạn học Hạ Kỳ, bạn đang cho em ấy ăn gì vậy? Ủa, sao ở trên còn có chữ viết?”

Mai Tử cầm di động quay video cho hai cô.

Hạ Kỳ phối hợp ngoắc ngón tay với cô nàng, lộ ra nụ cười nham hiểm: “Bé yêu, lại đây xem nè.”

Sau đó, camera của điện thoại nhắm thẳng vào củ cà rốt, trên đó là một dòng chữ nhỏ được Hạ Kỳ viết bằng bút mực đen: Doãn Hãn Thần.

Sợ nam chính xem không hiểu, cô còn cố ý đọc từng chữ một: “Doãn - Hãn - Thần.”

Mai Tử: “... Tuyệt!”

Tiếng “rộp rộp” vang lên, củ cà rốt bị chú hươu con cắn một miếng thật to.

Ba cô gái vây quanh hươu con, cười đến nỗi không dừng lại được.

...

-

Vì vậy, vào buổi tối ở Đảo Tây...

Doãn Hãn Thần vừa ăn xong đã nhận được rất nhiều ảnh chụp hoa mai, cộng thêm một video ngắn 30 giây.

Trong video, cô gái nhỏ môi hồng răng trắng đeo khăn quàng cổ kẻ ô màu trắng gạo, nửa ngồi xổm bên cạnh chú hươu con ngoan ngoãn, trong tay cầm một củ cà rốt.

Trong đôi mắt long lanh của cô hiện lên chút gian xảo, ngoắc ngón tay nói với cậu: “Bé yêu, lại đây xem nè.”

Sau đó, qua tai nghe, cậu nghe thấy cô gái đọc từng chữ một trong tên mình: “Doãn Hãn Thần.”

Khác với bình thường cô gái luôn gọi lướt tên cậu, trong video, cô phát âm rõ ràng từng chữ một.

Giống như một cô giáo nhỏ để lộ ra dáng vẻ bướng bỉnh.

Dưới video còn có một tin nhắn thoại, nói: “Mình không cho hươu con ăn củ cà rốt đã viết chữ, sợ không tốt cho nó. Nhà của Nghê Nghê có nuôi thỏ con, cậu ấy nói sẽ mang về gọt rồi cho thỏ ăn.”

Cuối cùng cuộc đối thoại kết thúc bằng hai tấm ảnh tuyên truyền công ích “Bảo vệ động vật, bắt đầu từ tôi” và “Ngăn chặn lãng phí”.

Đầu ngón tay thiếu niên lướt qua hai tấm hình công ích đầy nghiêm túc kia...

Cậu phóng to nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được cong khóe môi.

Sau đó, cậu chọn một sticker mèo từ bộ sưu tập rồi gửi qua.

Tiếp đó, điện thoại đang ở xa ngàn dặm của Hạ Kỳ hiện lên mấy tin nhắn:

Doãn Hãn Thần: [Xoa đầu Bố Bố.jpg]

Doãn Hãn Thần: “10 giờ tối nay nhớ nhắn tin cho mình, mình có đồ muốn tặng cậu.”

Doãn Hãn Thần: [Một phần thưởng nhỏ, chỉ những em bé ngoan hiểu chuyện mới có.]

Bên cạnh bàn sách, cô gái nhỏ đang lật sách dưới ánh đèn bàn chợt khựng lại...

Mặt cô thoáng cái nóng bừng cả lên.

[Cái - người - này!]

[Nói, nói ai là em bé ... vậy hả!]

Bình Luận (0)
Comment