Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 16

Buổi tối, Hạ Kỳ ngồi trước bàn lật từng trang trong sổ ghi lỗi sai, ôn lại kiến thức liên quan.

Thỉnh thoảng cô sẽ lật sách tra cứu một chút, những chỗ không nhớ rõ lắm thì sẽ viết vào một tấm card.

Đầu tiên là Toán, sau đó là Vật lý và Hóa học, cuối cùng là Tiếng Anh và Ngữ văn.

Trang giấy được lật phát ra tiếng “sột soạt”. Ngoài đi uống nước, cô gái vẫn luôn vẫn giữ tư thế tập trung, không di chuyển một chút nào.

9 giờ 40, cuối cùng cô cũng ôn tập hết những nội dung cần ôn.

Cô xâu tấm card đã viết vào dây kim loại, dùng bút marker viết một dòng “ngày 6 tháng 2” thật lớn lên đó, để dành để ôn tập và củng cố lại vào ngày mai.

Sau khi đã làm xong mọi việc, đúng 10 giờ, cô gửi cho Doãn Hán Thần một tin nhắn: [Mèo con ló đầu ra.jpg]

Cô suy nghĩ rồi gửi thêm một tin nhắn thoại: “Phần thưởng của mình đâu?”

Kết quả, bên kia cứ liên tục hiển thị “Đang nhập”.

Từ khi bọn họ bắt đầu gọi điện để trò chuyện, Doãn Hãn Thần đã rất lâu không trong trạng thái “Đang nhập” liên tục thế này.

Là... món quà như thế nào?

Bỗng nhiên Hạ Kỳ thấy hơi mong chờ.

Tranh vẽ? Hay là thứ gì khác...?

Nhưng cô đợi một lúc lâu, hộp thoại chỉ xuất hiện hai chữ:

Doãn Hãn Thần: [Lỡ hẹn.]

Cả người Hạ Kỳ toàn là: ???

Lỡ hẹn, lỡ hẹn...?

Cô gõ chữ “cạch cạch” trên màn hình: [Doãn Hãn Thần, điện thoại của cậu bị trộm à?]

Đây không giống lời người này có thể nói một chút?

Hơn nữa, sao cậu lại đột nhiên bắt đầu gõ chữ? Nhìn thế nào cũng thấy đáng nghi.

Ngay sau đó, một cuộc gọi hiện lên trên màn hình.

Nhưng chỉ reo một hồi rồi ngắt, sau đó cậu hỏi cô trong hộp thoại: “Có tiện không?”

Hạ Kỳ vô thức gọi lại ngay.

Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, cô có thể nghe rõ tiếng cười chưa kịp ngừng lại của chàng trai.

Cô gái mím chặt môi...

Sau đó, cô thở dài nặng nề một hơi, chất vấn: “... Doãn Hãn Thần, có phải cậu lại lén cười mình không?”

Đầu bên kia lập tức phản bác: “Đương nhiên là không.”

Mặt Hạ Kỳ lạnh tanh: “Ồ. Nhưng cậu nghẹn cười đến nỗi phát ra tiếng rung luôn rồi, cậu có biết không?”

“Xin lỗi xin lỗi, lần sau mình nhất định sẽ nghẹn tốt hơn một chút.”

Cậu vừa nói “lần sau nhất định” vừa cười “Phì” một tiếng.

Hạ Kỳ:...

“Doãn Hãn Thần! Lại cười nữa mình sẽ đánh cậu.”

Tuy chỉ uy h**p bằng miệng nhưng chàng trai vẫn nghe lời ngừng cười lại: “Khụ, không cười nữa. Sao cậu lại cảm thấy điện thoại của mình bị trộm? Cho dù bị trộm cũng sẽ không trả lời cậu là “lỡ hẹn” đâu. Tên trộm di động nào tốt bụng như vậy, còn trả lời tin nhắn thay nguyên chủ chứ?”

Hạ Kỳ...

Cô kéo mũ lên, úp cả người xuống bàn.

Giả vờ làm đà điểu.

Đúng lúc mẹ cô gõ cửa nhắc cô rửa mặt, cửa không đóng chặt nên “Kẽo kẹt” một tiếng đã mở ra...

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ: “Bảo bối! Sao con lại nằm lên bàn? Nếu buồn ngủ thì lên giường ngủ đi, sao còn đội mũ nữa, trong phòng lạnh quá đúng không, để mẹ bảo ba con tăng nhiệt độ hệ thống sưởi lên một chút nhé.”

Mẹ vội vàng nói xong lại hấp tấp lao ra ngoài.

Cách một cánh cửa cô cũng có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của ba mẹ:

“Ba con bé ơi, con gái lạnh, anh chỉnh nhiệt độ cao lên chút đi, hai ngày nay tuyết rơi lạnh lắm.”

“Hở? Anh đã tăng lên hai độ rồi... Tăng nữa là khô người đấy...”

...

Hạ Kỳ dẫm lên dép lê, yên lặng bước tới đóng cửa.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của chàng trai vang lên: “Mình không nghe thấy gì cả.”

Hạ Kỳ: “... Không cần thiết đâu.”

“Khụ, không ồn ào nữa. Mình không thật sự lỡ hẹn tặng quà với cậu đâu, thời gian hơi gấp nên mình chưa làm xong. Cho mình nợ trước, vài ngày nữa mình làm xong sẽ đưa cho cậu, cậu... kiên nhẫn chờ nhé?”

Hạ Kỳ chớp chớp mắt, lật cuốn lịch trên bàn.

Hôm nay là mùng sáu, lật thêm 3 trang nữa sẽ là ngày 9 tháng 2, bên trên viết hai chữ “Khai giảng” thật to bằng bút đỏ.

“Hạ Kỳ?”

Thiếu niên thấy cô không nói gì, nhẹ nhàng gọi tên cô.

“Ừm, mình đây... à, phải chờ bao lâu vậy? Mình sắp khai giảng rồi.”

“Mình sẽ đẩy nhanh tốc độ, có lẽ mất khoảng bốn năm ngày.”

Nghe thấy phải mất bốn năm ngày, Hạ Kỳ mất mát thở dài: “Ngày 9 mình phải đ học rồi...”

Doãn Hãn Thần: “Ồ.”

Hạ Kỳ: ???

“Chỉ “ồ” một cái thôi hả? Doãn Hãn Thần, cậu thay đổi rồi, trước kia cậu không như vậy!”

Rõ là lúc ở Đảo Tây đối xử tốt với cô như vậy, mua trà sữa cho cô, dẫn cô cùng chơi pháo hoa.

Thiếu niên ở Đảo Tây xa xôi không khỏi cong môi khi nghe được cô gái lên án.

Cách Internet cũng có thể tưởng tượng được vẻ tức giận của cô gái.

Nếu đang đứng trước mặt thì e là cô sẽ cầm tay áo đánh vào người cậu rồi.

Mặt đối mặt trách cứ.

Thiếu niên vuốt bé mèo trong lòng ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy đệm lót mềm mại của nó, dịu dàng nói: “Nếu không thì phải làm sao đây? Bốn năm ngày là gấp lắm rồi. Chẳng lẽ bạn học nào đó muốn mình thức cả đêm để làm quà cho cậu ấy à?”

Giọng nói hoảng loạn của cô gái lập tức vang lên từ tai nghe:

“Sao, sao lại thế được!”

“Cũng tại cậu tự nhiên thay đổi thời gian... Lúc đầu nói là 3 tiếng, giờ đột nhiên biến thành bốn năm ngày...”

Giọng càng lúc càng nhỏ, giống như đứa nhỏ làm sai đang cố gắng giải thích vậy.

Doãn Hãn Thần không khỏi cười nhẹ: “Chọc cậu thôi, sao mình có thể nghĩ về cậu như vậy...”

“Ngốc quá.”

Cô gái nhỏ giọng phản bác: “Mình không ngốc... mình rất thông minh.”

Cậu cong cong mắt, nghe lời đáp lại: “Đúng vậy, bạn học Hạ của chúng ta học siêu giỏi, cực thông minh mà.”

“Aida, cậu thật là! Không nói chuyện với cậu nữa, mình đi rửa mặt đây!”

Doãn Hãn Thần đứng dậy, đặt mèo con vào ổ ấm rồi nói: “Cậu đi đi, vài ngày nữa là nhận được quà.”

“Phải vài ngày nữa...”

“Ừ, ừ. Vài ngày nữa.”

“Doãn Hãn Thần, cậu có lệ quá, cậu đang nghi ngờ gì đúng không... Ủa, này? Cậu chờ chút, ngày 11 là cuối tuần, hình như mình lại được nghỉ nữa.”

Thiếu niên buồn cười, nhẹ nhàng gõ đầu bé mèo: “Cậu vừa nhận ra à, bạn học siêu thông minh.”

Sau đó, cậu nghe thấy một người một mèo cùng lúc kêu lên:

“Doãn - Hãn - Thần!”

“Meo... Meo?”

“Mình đánh dấu vào vở rồi đấy, ngày 6 tháng 2, Doãn Hãn Thần chế nhạo mình là người siêu thông minh! Cậu đợi lần gặp mặt sau của chúng ta đi!”

Cùng lúc đó, tiếng bút máy viết chữ vang lên.

Thiếu niên im lặng cong môi, lười nhác dựa vào cửa sổ, nói: “Sao cũng được, tùy cậu.”

“Cậu nghĩ rằng cả đời này chúng ta sẽ không gặp được nhau nữa à, mình nói cho cậu biết, không thể nào! Nơi cậu gần Hải Nam như vậy, mình đi một giây là đến ngay. Cậu chờ xem!”

Ngay sau đó, cô cúp điện thoại.

Ở giây cuối cùng, cậu loáng thoáng nghe thấy cô gái phát ra âm mũi “hừ” rất nhẹ.

Chàng trai nhìn màn hình di động đã cúp máy, dở khóc dở cười.

“Thật là...”

Bình Luận (0)
Comment