Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 17

Ngày 9 tháng 2, mùng chín tháng giêng âm lịch, lớp 11 và lớp 12 bắt đầu khai giảng.

Sau bữa trưa, ba mẹ Hạ Kỳ cùng nhau chở cô đến trường.

Ký túc xá hơn nửa tháng không có người, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi mốc.

Trong không khí còn có thể nhìn thấy rất nhiều bụi.

“Khụ khụ, đợi Mai Tử và Nghê Nghê đến rồi tụi con cùng dọn dẹp.”

Cô gái vừa quạt bụi gần mũi vừa kéo hành lý đi vào trong.

Ba đặt đệm chăn lên giường của cô, chiếc giường đã lâu không chất đồ phát ra một tiếng “cọt kẹt”.

“Trên giường cũng toàn là bụi, con lau giường mình trước đi, đợi các bạn đến thì cùng quét dọn những thứ khác.”

Hạ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con biết rồi ba. Một lát nữa con sẽ lau.”

Mẹ cô cũng dặn dò: “Nhớ lau bên trong tủ nữa, đợi tủ khô rồi hẵng để quần áo vào. Gói chống ẩm trong rương hành lý, con nhớ để vào tủ và gầm giường.”

Thấy bà sắp lải nhải một tràng dài, Hạ Kỳ vội đẩy bà ra bên ngoài: “Con biết rồi mà mẹ, đây cũng đâu phải lần đầu tiên khai giảng, con sẽ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Ba mẹ mau về đi, buổi chiều còn phải đi làm nữa mà. Con tự lo được.”

Mẹ bất đắc dĩ cười: “Được rồi được rồi, ba mẹ đi ngay đây. Con ở trường phải chăm sóc bản thân thật tốt, ba đã nạp tiền vào thẻ trường và thẻ điện của con rồi, mỗi ngày nhớ ăn đúng giờ, mẹ và ba sẽ đón con về nhà vào tối ngày 13.”

Hạ Kỳ sửng sốt: “Tụi con... được nghỉ vào tối ngày 13 ạ? Hôm đó không phải là chủ nhật sao?”

“Đúng vậy, nhà trường đã lấy ý kiến của các phụ huynh trước đó và đổi ngày nghỉ sang ngày 14, 15 để các con về nhà ăn Tết Nguyên Tiêu. Hai ngày trước đã thông báo trong nhóm Wechat rồi, có phải con lại không xem tin nhắn trong nhóm không?”

Hạ Kỳ im lặng... Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Mỗi lớp đều có một nhóm lớn, trong nhóm có phụ huynh và học sinh.

Nếu giáo viên có bất kỳ thông báo tạm thời nào cho phụ huynh đều sẽ gửi vào nhóm Wechat.

Quả thực cô đã thấy một thông báo được gửi vào nhóm... nhưng nó hơi dài, có danh sách đồ dùng, bài tập,... Cô chỉ đọc lướt qua những phần liên quan đến việc học và sinh hoạt, còn lại thì không để ý nhiều.

Không ngờ lại đúng lúc bỏ qua tin nhắn về ngày nghỉ.

Mẹ thấy cô không vui lắm, mỉm cười nhéo mặt cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, con thấy khó chịu vì đột nhiên biết mình phải học năm ngày à? Không giống phong cách của Kỳ Kỳ nhà chúng ta nhỉ. Hay là... ban đầu con có kế hoạch gì nhưng giờ bị đảo lộn rồi?”

Một câu hỏi vô tình lại chạm đúng vào điểm yếu.

Mặt cô gái ửng đỏ, vội vàng lui về sau một bước.

Sau đó, cô cúi đầu tránh ánh mắt mẹ, nhỏ giọng nói: “Không có...”

“Hử? Không có thật à? Sao mẹ lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy?”

Cả khuôn mặt Hạ Kỳ lập tức đỏ bừng.

Cô vội đẩy ba mẹ mình ra khỏi phòng: “Không có, thật sự không có! Ba mẹ mau về đi mà.”

Nói xong, cô hoảng loạn đóng cửa “Rầm” một tiếng.

Cách âm của ký túc xá không tốt, dù cách một cánh cửa nhưng cô vẫn có thể nghe rõ mọi thứ.

Giọng nói trêu ghẹo của mẹ vang lên từ bên ngoài:

“Em đoán chắc chắn con bé có chuyện gì đó.”

“Con bé còn không muốn cho chúng ta biết nữa, thôi thôi, tôn trọng sự riêng tư của con gái đi.”

...

Giọng nói dần dần xa theo tiếng bước chân rồi cuối cùng biến mất.

-

Xác định ba mẹ thật sự đã đi rồi, cô gái trốn sau cửa thở phào một hơi như vừa trút được gánh nặng.

Cô bước đến chỗ hành lý, lấy một cuốn sổ ghi chú nhỏ từ cặp sách của mình.

Cuốn sổ ghi chú màu đen, sau khi lật vài trang, mấy dòng chữ viết tay ngay ngắn hiện ra:

Doãn Hãn Thần, lớp 2 cấp ba, trường trung học Trường Phong Tế Hải, thành phố Tam Á, tỉnh Hải Nam.

Mã bưu chính: 57xx00

Di động: 18721xxxx00

Đây là địa chỉ Doãn Hãn Thần gửi cho cô vào hai ngày trước, cô đã chép nó lại.

Trường học không cho phép mang theo điện thoại di động nên trong tay cô chỉ có một chiếc điện thoại “cục gạch”, nó hoàn toàn không có chức năng gì khác ngoài gọi điện thoại và gửi tin nhắn.

Lúc đó cô thầm nghĩ: Lỡ như cô có việc cần liên lạc với Doãn Hãn Thần thì sao... nên đã ghi thông tin của của cậu vào sổ.

Hiện giờ, một tay Hạ Kỳ cầm sổ ghi chú, một tay nắm chặt chiếc điện thoại cũ, phân vân không thôi.

[Có nên nói với cậu ấy không...?]

Hừm, chắc là có...

Cô đã nói rằng mình sẽ nhận lại điện thoại vào tối ngày 11 và có thể liên lạc với nhau, nhưng bây giờ phải hoãn lại hai ngày, vậy xem như cô đã thất hứa rồi?

Nhưng, có khi nào... cậu ấy cũng không để ý đến chuyện này lắm?

Nhưng mà... vẫn còn món quà phải làm gấp nữa.

Nếu nói cho cậu ấy biết, có phải sẽ không cần làm gấp như vậy không...?

Đang rối rắm thì cửa mở ra. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Hai cô bạn thân đẩy hành lý bước vào: “Hạ Kỳ Kỳ! Các bé đáng yêu của cậu đến rồi nè!”

Phía sau hai người là bốn vị phụ huynh.

Hạ Kỳ vô thức cất đồ đang cầm, cười chào hỏi họ: “Chào cô chú ạ.”

-

Mấy phụ huynh dặn dò một hồi lâu, mãi đến gần hai giờ mới rời đi.

Ba cô gái nhìn nhau mấy lần rồi cười lớn.

“Đến đây nào các bạn yêu, dọn dẹp thôi!”

Mai Tử vén tay áo, khoe bắp tay không hề tồn tại của mình.

Thế là, lau tủ, lau đầu giường.

Quét rác, lau sàn, sửa sang lại hành lý.

Vất vả lắm mới phân loại đồ đạc xong, giường cũng được trải ga ngay ngắn, ba người chưa kịp nghỉ ngơi chút nào đã nhận được tin nhắn lớp trưởng gửi vào nhóm.

[Chen ngang chút: Thầy chủ nhiệm có lệnh, những bạn đến trường sớm phải đến lớp để hỗ trợ quét dọn, làm vệ sinh.]

Vì vậy ba người lại hấp tấp đến lớp học.

-

“Chúng ta có cần lau cửa sổ không?”

“Chắc là không cần đâu, chỉ có hai tiếng thôi, không đủ thời gian để lau cửa sổ. Chỉ cần quét sàn rồi dùng cây lau nhà lau một lần là được, mình thấy lớp bên cạnh cũng làm vậy.”

Mọi người thảo luận tốp ba tốp năm, chồng tất cả ghế của lớp lên bàn.

Cả hành lang toàn là tiếng “cộp cộp” của bàn ghế.

Hạ Kỳ cầm bình phun nước trên bục giảng, cẩn thận phun nước lên mặt đất.

Vừa phun được một nửa, bên kia đã có bạn học không chịu nổi bắt đầu quét luôn.

Ngay lập tức, bụi đất tung bay.

“Khụ khụ, Trần Chí Trạch! Mày quét sàn mạnh như thế làm gì, sặc muốn chết!”

Có người phàn nàn.

Cậu nam sinh quét sàn lười biếng đáp lại: “Sao chỉ có một cái bình phun nước thế, lớp trưởng, tiền của lớp còn thừa bao nhiêu, tao có thể tự mua bình phun không?”

Lớp trưởng đang cúi đầu quét sàn, ngẩng lên từ giữa các bàn: “Trần Chí Trạch, mày gấp cái gì? Khụ khụ, rảnh không có gì làm thì đến văn phòng chuyển sách đi.”

“Đừng đừng, tao không rảnh đâu. Tao còn chưa làm bài xong, chỉ muốn nhanh chóng quét xong rồi bỏ ghế xuống để làm bài. Hạ Kỳ, chắc chắn cậu làm bài xong rồi, lát nữa cho mình mượn tham khảo chút nhé.”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhắm thẳng bình nước về phía cậu ta, ấn “phụt” một tiếng, mặt lạnh lùng: “Không cho mượn.”

Nam sinh vội ôm đầu chạy chối chết.

“Ê, ê! Không cho thì không cho, đừng phun em chứ chị hai!”

“Chị hai, chị ơi, tổ tông! Em sai rồi!”

“Ha ha ha, Hạ Kỳ, phun tên đó đi!”

“Làm hay lắm!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

...

Mọi người ồn ào ầm ĩ đến 6 giờ của tiết tự học buổi tối.

Phát sách mới, mở họp lớp, nộp bài tập.

Chịu đựng mãi đến 9 giờ, tiếng chuông tan học vang lên.

Một đám người đứng lên chạy ùa về hướng ký túc xá.

“Chạy nhanh lên, chậm là không có nước ấm đâu!”

“Nè, giúp mình chiếm một chỗ rửa mặt nha!”

Giống như đang đánh giặc vậy.

10 giờ rưỡi, loa phát đúng giờ vang lên tiếng chuông báo tắt đèn.

Hạ Kỳ ôm túi chườm nóng đã rót đầy nước ấm chui vào ổ chăn lạnh băng.

Trong khoảnh khắc đèn bị tắt, cô cuộn người cọ vào túi chườm.

Ưm... cuối cùng cũng có thể ngủ.

Cô cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất gì đó.

Nhưng buồn ngủ quá đi.

Ưm, thôi kệ, để mai nghĩ vậy.

Bình Luận (0)
Comment