Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 18

Ngày 11 tháng 2, thứ sáu.

9 giờ 50 phút, thầy giảng xong đề cuối cùng, khép sách giáo khoa lại nói: “Tan học.”

Nhạc dạo đầu cho bài tập bảo vệ mắt vang lên từ chiếc loa phát thanh trong phòng học.

Hạ Kỳ cất sách vở vào ngăn bàn, nghe thấy Mai Tử ở bàn bên cạnh phàn nàn: “Hầy, vốn dĩ hôm nay được nghỉ, kết quả chúng ta còn phải học thêm hai ngày, vất vả quá đi.”

“Mới học có hai ngày, có gì vất vả chứ. Tuần này học thêm hai ngày, tuần sau sẽ bớt được hai ngày.”

Nghê Nghê ngồi bên xen vào.

Động tác viết chữ của Hạ Kỳ chợt khựng lại...

Hôm nay là thứ sáu, lẽ ra sẽ được nghỉ... Buổi tối là có thể về nhà liên lạc với Doãn Hãn Thần.

Nhưng vì Tết Nguyên Tiêu nên nhà trường đã dời lịch nghỉ, phải đợi đến tới chủ nhật mới có thể về nhà.

Mà vì ngày đầu tiên khai giảng cô quá bận nên đã quên mất việc phải nói chuyện này với Doãn Hãn Thần.

Trời ạ!

Nếu không phải đang trong lớp học và bị nhiều người nhìn thì Hạ Kỳ chỉ muốn ôm đầu mình một cái.

Lúc này, cô thật sự cho Doãn Hãn Thần leo cây rồi.

Bởi vì bình thường khi đi học cô không có thói quen mang di động cũ, thông thường sẽ để điện thoại trong phòng ngủ. Cho dù bây giờ cô có muốn liên lạc với Doãn Hãn Thần để thông báo với cậu một tiếng thì cũng không có cách nào.

Cô còn làm người ta phải đẩy nhanh tốc độ làm quà cho mình...

[Hạ Kỳ, nhìn xem mày đã làm gì này...]

Cô gái đưa tay lên ôm trán, thở dài thật sâu.

“Hở? Hạ Kỳ, cậu sao đấy?”

Mai Tử nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

Cô gái mấp máy môi định nói chuyện, nhưng khúc nhạc dạo trong loa đã kết thúc, tiếng nói vang lên: “Bài tập bảo vệ mắt sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Phần đầu tiên là xoa bóp huyệt Toản Trúc.”

Lớp trưởng ngồi trên bục giảng lên tiếng nhắc nhở: “Những bạn chưa sửa sang xong thì tranh thủ thời gian đi, tám chuyện cũng chú ý một chút, nhìn từ trên đây có thể thấy rõ đấy, bộ kiểm tra kỷ luật sắp đến rồi.”

Hạ Kỳ chỉ kịp nói một câu: “Lát nữa nói sau.”

Rồi nhắm mắt lại ngay.

Loa phát thanh trong phòng học đọc từng mệnh lệnh: “Phần hai, ấn huyệt Tình Minh. Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám...”

Cô gái vẫn luôn lơ đãng.

Cuối cùng cũng kết thúc phần cuối, một tiếng thở dài thật mạnh vang lên trong lớp: “Xong rồi xong rồi, nếu ngày nào cũng phải làm trò này thì sớm muộn gì ngón chân tao cũng có thể đào được cả căn hộ ba phòng một phòng khách.”

Sau đó là tiếng cười phá lên.

“Kỳ Kỳ, cậu sao vậy?”

Mai Tử quay đầu lại hỏi cô.

Hạ Kỳ lắc đầu: “Không, mình đột nhiên quên mất một chuyện thôi... Đúng rồi, cậu có mang di động không?”

“Mình không mang... mình lười mang theo điện thoại cũ trường phát, lúc bình thường cũng chẳng dùng để làm gì cả. Sao thế, cậu muốn dùng di động à? Đám Mộ Viễn chắc có smartphone đấy.”

Mộ Viễn là trùm sò của một đám hay gây chuyện trong lớp, nghe nói buổi tối cậu ta còn trèo tường ra ngoài chơi...

Có lần cậu ta trốn ra ngoài trùng hợp bị thầy giám thị, bị thông báo phê bình trước toàn trường.

Hạ Kỳ quay đầu nhìn ra phía sau, thấy nam sinh đang uể oải nằm bò lên bàn, hình như đang ngủ.

Cô yên lặng quay đầu lại: “Thôi vậy.”

“Gấp lắm à? Hay là cậu hỏi Trần Chí Trạch thử xem? Chẳng qua cậu đừng thấy bình thường cậu ta cà lơ phất phơ, thật ra gan nhỏ lắm, cậu ta không dám làm mấy chuyện trường học không cho phép đâu.”

Vừa dứt lời, Mai Tử đã bị hàng phía sau đá một phát: “Nói ai nhát gan đó, Lộ Xuân Mai. Tôi nghe được hết rồi nhá.”

Nhà nghệ thuật vĩ đại - bạn học Lộ Xuân Mai lập tức đỏ mặt.

Bị chọc tức.

“Trần Chí Trạch, cậu thử gọi tên đầy đủ của tôi lần nữa xem!”

“Sao vậy, Lộ Xuân Mai không phải tên cậu à? Thầy có thể kêu, tôi không thể kêu sao? Lộ Xuân Mai, Xuân Mai, Xuân Mai, Xuân Mai!”

...

Đang ồn ào, một giọng lạnh lùng vang lên sau lưng Hạ Kỳ: “Trẻ con.”

Sau đó, tay áo đang buông thõng bên hông của cô bị ai đó chọc vào.

Cô cúi đầu thì thấy một bàn tay từ hàng phía sau vươn ra dưới gầm bàn, trong tay còn cầm một cái smartphone.

“Khụ, cậu lấy dùng đi, đừng để bị phát hiện nhé.”

Hạ Kỳ vội vàng cầm lấy điện thoại, dùng hai tay che lại rồi để nó vào hộc bàn.

Cô xoay nửa người lại, nói cảm ơn với người ta.

Mai Tử cũng chú ý đến, cô nàng vừa che chắn giúp cô vừa giơ ngón tay cái với nam sinh hàng sau: “Đúng là anh Thời của em, không giống tên nào đó, ngày nào cũng ra vẻ rồi lại bị vả mặt, chẳng được tích sự gì cả.”

Dịch Thời khinh thường liếc sang người bên cạnh: “Bớt so sánh tôi với tên thiểu năng này, cảm ơn.”

-

Hạ Kỳ lấy sổ ghi chú trong cặp ra, nhập số di động của Doãn Hãn Thần vào, ngón tay nhanh chóng soạn tin nhắn:

[Doãn Hãn Thần, ngày nghỉ của tụi mình đổi thành ngày 13 và 14, mình phải chờ đến tối ngày 12 mới có thể về nhà. Đây là điện thoại mình mượn bạn cùng lớp, cậu không cần phải trả lời tin nhắn. - Hạ Kỳ]

Sau đó ấn gửi.

Vừa định xóa dấu vết tin nhắn đã gửi, Mai Tử ngồi bên cạnh bỗng thúc cùi chỏ vào người cô.

“Kỳ Kỳ, thầy chủ nhiệm đến kìa.”

Cô sợ đến mức vội vã nhét điện thoại vào tận sâu trong hộc bàn.

Cô lục lọi lung tung trong cặp sách, ra vẻ mình đang tìm đồ.

Ngay sau đó, bàn của cô bị gõ nhẹ một cái.

Cô ngẩng đầu, là thầy chủ nhiệm lớp, trong tay thầy đang cầm một phong thư lớn: “Có một phong thư bảo đảm* gửi cho em, từ một tiệm sách ở Hải Nam, phòng thường trực nhờ thầy chuyển đến đây.”

(*) Loại thư này cần xác nhận mới có thể nhận được thư.

Nói xong, thầy đặt thư lên bàn của cô rồi rời đi.

Hạ Kỳ ngơ ngác cầm lấy, nhìn thấy trên phong thư có một hàng chữ ngay ngắn:

Người nhận: Hạ Kỳ, lớp 1 khối 11, trường trung học số 1 Lăng Sơn, tỉnh Giang Tô, thành phố Nam Kinh.

Trên phong thư được in hình một bé mèo con vẽ tay, dưới góc bên phải là địa chỉ của tiệm sách Đảo Tây.

Vừa nhìn đã biết là phong thư đặc biệt của tiệm sách.

Thấy bốn chữ “Tiệm sách Đảo Tây”, Mai Tử ở bên cạnh bèn nhảy dựng lên.

“Đảo Tây, Đảo Tây a a a! Thần Đại gửi thư cho cậu sao? Mau mở ra xem đi!”

Trong đầu Hạ Kỳ chợt vang lên lời chàng trai đã nói với cô qua điện thoại vào hôm mùng sáu đầu năm: “Chuẩn bị quà tặng phải có thời gian, cho mình nợ trước nhé.”

Thì ra...cậu muốn gửi quà cho cô à?

Dịch Thời ở bàn sau thò đầu đến, nói: “Tiệm sách gửi đồ cho cậu à? Cậu mua gì đấy?”

Sau đó, cậu ta nói nhỏ bằng giọng gió: “Dùng di động xong rồi nhớ trả mình nhé.”

Hạ Kỳ vội vàng lấy điện thoại trong hộc bàn ra, lặng lẽ đưa cho cậu ta từ dưới gầm bàn: “Dùng xong rồi, mình gửi một tin nhắn, lát nữa cậu xóa nó đi nhé.”

“Được.”

Cậu ta nói, len lén cầm điện thoại về.

“Vừa nãy mình sợ hú hồn, còn tưởng rằng thầy chủ nhiệm có thiên lý nhãn.”

Dịch Thời vẫn chưa hoàn hồn, vỗ ngực mấy cái.

Hạ Kỳ cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy cô cũng hoảng sợ, còn tưởng mình phải đến văn phòng chịu phê bình.

Chỉ có Mai Tử vẫn luôn hưng phấn từ lúc nãy đến giờ, cô nàng nhìn chằm chằm phong thư bảo đảm, đôi mắt hư thể chứa đầy ánh sao.

“Tổ tông, hai vị tổ tông! Đừng nói nhiều nữa, mau mở thư ra đi! Bạn học Hạ Kỳ Kỳ, bạn Hạ học siêu giỏi! Đứng bắt mình phải quỳ xuống cầu xin cậu nhá!”

Trần Chí Trạch từ phía sau thò đầu ra: “Là cái gì đấy? Gửi cho cậu ấy mà cậu kích động làm gì?”

Bị Mai Tử tát một phát: “Liên quan cái rắm gì đến cậu, tên ngốc.”

Hạ Kỳ cẩn thận mở phong thư ra.

Lúc này cô mới nhận ra bên trong là một túi vải dài chừng 20cm.

Kẻ ô trắng đen, đơn giản mà trang nhã.

Cô gái cẩn thận lấy đồ trong túi ra, lần này rõ ràng là một phong bì thủ công: Hoa mai vẽ trên giấy Tuyên Thành theo phong cách cổ điển, chỉ vài nét mực đơn giản đã khắc họa ra được một chú hươu sao nửa nằm.

Mặt sau của phong bì được dán lại bằng sáp đỏ, phía trên con dấu bằng sáp là một con cá voi nhảy ra khỏi mặt nước.

“Cái này... phải mở thế nào đây? Trực tiếp xé à?”

Hạ Kỳ mím môi, ngón tay vuốt hoa văn trên con dấu, rề rà không dám ra tay.

“Mở được mở được, để mình!”

Mai Tử cầm dao rọc giấy, mở từng chút dọc theo mép phong bì đã bịt kín.

Phong bì vừa mở, bên trong lộ ra những bức vẽ bằng chì màu xinh đẹp và tinh tế.

Tấm thiệp to bằng bưu thiếp, được vẽ tầm năm tấm. Mỗi tấm đều được bọc riêng bằng một lớp plastic mỏng, sau bao ngày đi đường xa nhưng màu sắc vẫn tươi sáng và đẹp như trước.

“Tấm này vẽ Hạ Kỳ đúng không?”

Dịch Thời nhoài nửa người từ hàng sau ra, ngón tay chỉ vào một tấm trong đó.

Là tấm thứ ba.

Ánh mặt trời chiếu vào bãi cỏ xanh phủ đầy tuyết, cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc một chiếc áo lông vũ dày ngồi trên ghế dài trong công viên.

Lúc đó cô đang cầm ly cà phê vừa mua, yên lặng nhâm nhi thưởng thức.

Phía sau là hoa mai nở rộ khắp núi.

Đúng là tấm hình Mai Tử đã chụp lén cô vào ngày mùng sáu, khi nhóm Hạ Kỳ cùng lên núi Hoa Mai.

Dưới góc phải của tranh vẫn là một chữ “Thần” xinh đẹp.

Ngày: 06/02/2022

Doãn Hãn Thần tự tay vẽ...

Ngay trong đêm cô đăng ảnh vào vòng bạn bè, cậu nhìn ảnh chụp cô rồi vẽ lại từng nét bút một.

Hạ Kỳ lại xem mấy bức vẽ khác, vậy mà có ba tấm được vẽ vào ngày 6 tháng 2, chỉ có hai tấm đề ngày 7 tháng 2.

Mà phong thư bảo đảm đó...

Phong thư được ấn dấu bưu điện vào ngày 7 tháng 2.

“Bây giờ thường mất bao lâu mới nhận được thư bảo đảm?”

Hạ Kỳ quay đầu hỏi Mai Tử và Nghê Nghê, đôi mắt hơi đỏ lên.

“Để mình tra thử... từ Hải Nam đến Nam Kinh à? Mất từ 3 đến 5 ngày... Hình như là vậy.”

Từ 3 đến 5 ngày...

Từ ngày 7 đến ngày 11, không hơn không kém, vừa đúng năm ngày.

Doãn Hãn Thần... đã tranh thủ thời gian gửi thư đến đây để cô có thể nhận được quà sớm hơn.

[Bốn năm ngày là gấp lắm rồi. Chẳng lẽ bạn học nào đó muốn mình thức cả đêm để làm quà cho cậu ấy à?]

Lời chàng trai đã nói trong điện thoại lúc đó lại vang lên trong đầu cô...

Giọng điệu khi ấy nhẹ nhàng biết bao.

Nhưng thực sự là đã rất gấp rút, đúng không...

Để cô có thể nhận được món quà khi ở trường.

“Trời ạ, chúng ta chụp hình vào mùng sáu đầu năm, đêm đó anh ấy đã vẽ ba tấm liên tiếp, cho dù vẽ một tấm hai tiếng thì cũng mất đến tận sáu tiếng... Hức hức hức, làm sao đây, mình muốn khóc quá! Anh ấy tốt quá đi...”

Mai Tử chạm vào hoa mai trên bức vẽ, khoa trương hít mũi.

“Anh ấy còn vẽ hình các cậu cầm túi phúc bắn tim nữa, oa oa oa... Tưởng tượng đến việc anh ấy vẽ từ ảnh mình chụp là đã thấy hạnh phúc rồi!”

Vừa nói xong, cô nàng chợt nghe thấy một tiếng hít mũi khác.

Quay đầu lại thì thấy cô bạn mình chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống...

Giống như thấy quỷ.

“Ôi trời! Cậu cảm động đến nỗi khóc luôn hả, Hạ Kỳ Kỳ!”

“Giấy giấy giấy khăn giấy! Nghê Nghê, khăn khăn khăn, khăn giấy!”

“Đừng đừng đừng đừng khóc, mẹ ơi... Đúng là sống lâu rồi thứ gì cũng thấy, tuy mình biết là rất cảm động, nhưng ... Đừng khóc, xin cậu đấy! Đáng sợ quá!”

Nam sinh ngồi hàng sau nhanh tay lấy ra một gói khăn giấy lớn đặt vào tay Hạ Kỳ: “Không phải chứ, các cậu sao đấy?”

Hạ Kỳ hít hít mũi, rút mấy tờ, nhỏ giọng nói cảm ơn với cậu ta.

Nhưng cô không nói thêm bất cứ điều gì khác cả.

Đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào ngay khi chuông vừa dứt.

Dịch Thời lùi về chỗ ngồi của mình, nhỏ giọng nói với cô: “Mình để sau lưng cậu, cần khăn giấy thì tự lấy nhé.”

Cô gái gật đầu: “Ừm, được rồi.”

-

Buổi tối, mọi người tự học trong phòng học.

Đèn huỳnh quang chiếu lên bức tường trắng đã ố vàng, điều hòa phả ra làn gió ấm, cánh quạt n xuống đều đặn.

Hạ Kỳ ngồi bên cạnh cửa sổ, trời tạnh ráo, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy mặt trăng tròn bên ngoài.

Cô đã làm xong đề luyện tập hôm nay, đang ôm quyển “Người bình thường” lật xem từng trang.

Dịch Thời ở hàng sau khẽ "phụt" một tiếng, gõ nhẹ lên lưng cô.

Hạ Kỳ cúi đầu, thấy cậu ta đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ dưới gầm bàn.

- Sao rồi, ổn chưa?

Hạ Kỳ cầm bút viết vào mảnh giấy: “Không sao... Cảm ơn khăn giấy lúc sáng nhé.”

- Chuyện nhỏ. Cậu xem sách gì đấy?

- “Người bình thường”, của một tác giả người Ireland.

- À à, mình có nghe rồi nhưng chưa đọc. Khi nào đọc xong thì cho mình mượn được không? Mình vừa bắt đầu đọc“Thời đại suy tàn”, đến lúc đó đổi sách nhé?

- Được thôi.

...

-

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Hạ Kỳ thu dọn đồ đạc trên bàn, suy nghĩ một chút rồi về phòng ngủ mà không mang theo gì cả.

Sau khi về phòng ngủ, cô xuống tầng một tắm một lát, đến 9 giờ 50 đã thu dọn xong xuôi, cầm điện thoại ra ban công nhỏ của ký túc xá.

Cô do dự, soạn trước một tin nhắn:

[Cậu rảnh không, Doãn Hãn Thần...]

[Có thời gian gọi điện thoại không...?]

Soạn tới soạn lui, cuối cùng cô chọn xóa tất cả.

Cô trực tiếp bấm vào tên của Doãn Hãn Thần trong danh bạ rồi gọi đi.

Ống nghe vang lên vài tiếng bíp dài, sau đó cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói quen thuộc của chàng trai truyền đến qua điện thoại: “Alo, xin chào.”

Ngón tay cô gái vò mạnh gấu quần, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

Không ai nói gì trong di động một lúc...

Đối phương dường như cảm giác được gì đó, ngập ngừng gọi tên cô: “Hạ Kỳ...?”

Lúc này Hạ Kỳ mới thả lỏng cổ họng, nhỏ giọng đáp lại: “Ừ... Là mình đây.”

“Sao mình bắt máy rồi mà cậu không nói gì cả? Nhận được quà chưa?”

“Nhận được rồi...” Hạ Kỳ nhẹ nhàng nói, cô suy nghĩ, lại nói thêm một câu: “Thực xin lỗi...”

“Sao thế? Chắc không phải cậu vừa nhận được đã làm hỏng rồi chứ? Vậy cậu giỏi thật đấy.”

Giọng điệu của thiếu niên nhẹ nhàng, giống như cậu chẳng mấy bận tâm.

Hạ Kỳ chợt cảm thấy chóp mũi chua xót, cô nhẹ nhàng hít mũi.

Người ở đầu bên kia có lẽ đã nghe thấy tiếng động bên cô, giọng nói cũng bắt đầu hoảng loạn: “Làm sao vậy, thật sự làm hỏng rồi à? Hỏng thì hỏng, chỉ là mấy bức vẽ thôi mà. Chờ mình vẽ cái mới rồi lại gửi cho cậu, cậu đừng khóc.”

Cô gái hít một hơi thật sâu, dùng đầu ngón tay lau khóe mắt vài cái rồi mới nghẹn ngào gọi: “Doãn Hãn Thần...”

“Ừ, mình đây, rốt cuộc cậu sao vậy... Hạ Kỳ?”

“Thật... thật ra từ hôm khai giảng mình đã biết đến chủ nhật trường mới cho nghỉ, nhưng... hôm đó mình bận quá nên quên nói cho cậu. Thực sự xin lỗi, Doãn Hãn Thần... Nếu mình nói cho cậu sớm một chút thì cậu không cần phải vẽ tranh gấp như vậy, có thể gửi lại đây trễ mấy ngày... Thực sự xin lỗi.”

“Thực sự xin lỗi, Doãn Hãn Thần, thực sự xin lỗi cậu...”

Cô nói, giọng điệu pha lẫn chút nghẹn ngào.

Thiếu niên ở đầu bên kia im lặng một lúc.

Ngón tay cô gái cầm di động chặt đến nỗi phát đau.

“Doãn Hãn Thần?”

Cô nhẹ nhàng gọi cậu.

Cô nghe thấy một tiếng thở dài bất lực từ ống nghe: “Thì ra là vì việc này à... Hạ Tiểu Kỳ, cậu hơi ngốc ngốc rồi đấy? Ngày cậu khai giảng chẳng phải là ngày 9 sao? Đồ của mình được gửi đi từ ngày 7, cho dù cậu có báo cho mình vào ngày 9 thì có gì khác biệt chứ?”

Cô gái vốn sắp rơi nước mắt đột nhiên dừng khụt khịt.

Sửng sốt một hồi lâu, cô mới lắp bắp nói: “Đúng... đúng nhỉ.”

“Cho nên cậu khóc nhè vì chuyện này à? Bạn Hạ Tiểu Kỳ?”

Lúc này cô gái mới muộn màng nhận ra, cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể moi một cái lỗ trên rèm cửa: “Làm, làm gì có... mình chỉ cảm thấy rất có lỗi với cậu... nên mới khó chịu thôi.”

“Được rồi, do lỗi của mình hết, đừng khóc. Mình còn chưa hỏi cậu nữa, cậu có thích quà không?”

“Thích...”

Giọng nói chứa ý cười của thiếu niên từ ống nghe truyền vào tai cô: “Thích thì tốt. Dạo này cậu bận học lắm à, muốn trò chuyện thêm một lát không? Hay là chờ cậu được nghỉ rồi nói tiếp?”

Hạ Kỳ nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 10 phút, chỉ còn 20 phút nữa sẽ tắt đèn.

“Tụi mình sắp tắt đèn rồi.”

Cô nhỏ giọng nói.

“Vậy mau đi ngủ đi, nhớ dùng nước lạnh rửa mặt nhé, không là mai mắt sẽ sưng lên đấy.”

“Được... Mình biết rồi.”

“Vậy, cậu ngủ ngon nhé?”

“Ừm... Ngủ ngon.”

Bình Luận (0)
Comment