Ngày 14 tháng giêng âm lịch, Hạ Kỳ và các bạn được nghỉ, nhưng vì là ngày làm việc nên ba mẹ cô đều đi làm, chỉ còn một mình cô ở nhà.
Ý định ban đầu của ba mẹ cô là để cô đến nhà bà nội hoặc bà ngoại trong hai ngày này nhưng lại bị Hạ Kỳ từ chối.
Cô định học bài ở nhà vào ngày 14 tháng giêng, chờ đến tết Nguyên Tiêu 15 tháng giêng sẽ về nhà bà nội sum họp, ăn cơm.
Buổi sáng ba mẹ chỉ nướng bánh mì đơn giản, chiên thêm trứng gà, cắt chút dưa leo ngâm chua rồi vội vã đi làm.
Lúc Hạ Kỳ ăn sáng xong chỉ mới 8 giờ, làm thêm hai bộ đề cũng mới đến 10 giờ.
Cô gái nhỏ vươn vai, pha cho mình một ly trà trái cây cấp tốc rồi cầm di động lướt vòng bạn bè.
Trần Chí Trạch đăng một bộ bài poker, kèm caption: [Ba mẹ không có ở nhà, một người cô đơn, tình yêu nồng nhiệt với Ném Trứng*, đến đây thuê phòng cũng được, ô cửa sổ ngọt ngào.]
(*) Ném trứng: là một trò chơi bài theo kiểu đổ bài có nguồn gốc từ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Trò chơi bốn người, ngồi đối diện nhau theo cặp, sử dụng hai bộ bài quốc tế tiêu chuẩn (bao gồm cả Joker) với tổng cộng 108 lá bài.
Dịch Thời nhắn ở dưới: [Lại định bỏ bài tập à?]
Cô xem một lát thì thấy thầy chủ nhiệm cũng bình luận: [Lại định bỏ bài tập à?]
Hạ Kỳ ngơ ngác, vừa load lại trang thì phát hiện bài đăng trước đó đã nhanh chóng biến mất.
Một tin nhắn hiện lên trong nhóm nhỏ tên “Lục Nhân Hành”:
[Mai Tử là nhà nghệ thuật: Chụp hình.jpg, mau tới xem ngốc xít này.]
[Gọi anh Thời đi: Tên ngu xuẩn Trần Chí Trạch này, đăng bài cũng không biết chặn thầy chủ nhiệm lại.]
[A Trạch: Lúc đó tui sợ gần chết.jpg]
[A Trạch: Ném Trứng ba người thiếu một, anh Thời có chơi không?]
Dịch Thời trực tiếp chụp ảnh đề thi gửi vào nhóm.
Hạ Kỳ nhìn qua thì thấy toàn là đề Tiếng Anh, hình như là đề reading, chữ chi chít, có vẻ khá khó.
[Gọi anh Thời đi: Anh mày đang ôn thi IELTS rồi. Ông già nhà anh muốn cho anh đi du học, đang phiền đây.]
[A Trạch: Hả? Đi du học? Chuyện khi nào thế, sao đột nhiên lại muốn đi du học?]
[Gọi anh Thời đi: Vừa được quyết định vào tết năm nay.]
Gia cảnh của Dịch Thời rất tốt, Hạ Kỳ vẫn luôn biết điều này, nhưng...
Trường trung học số 1 Lăng Sơn rất nổi tiếng, hầu hết các học sinh luôn học tập chăm chỉ cho kỳ thi đại học.
Những học sinh muốn đi du học đa phần đều học trường trung học quốc tế.
Nghe nói các trường trung học quốc dạy theo chương trình quốc tế, sử dụng hệ thống dạy học của nước ngoài, học sinh được đào tạo để đi du học ngay từ đầu.
[Hạ Kỳ: Bây giờ mới quyết định đi du học có phải hơi muộn không? Đám bên trung học quốc tế đã học được một kỳ rưỡi rồi. Có phải còn phải thi SAT này nọ không? Có theo kịp được không?]
Không ngờ Dịch Thời lại trực tiếp gửi tin nhắn riêng cho cô:
Dịch Thời: [Kịp, mình vẫn sẽ đi theo hệ thống thi đại học của chúng ta, nộp điểm thi tốt nghiệp và điểm học bạ để đăng ký trường. Sau khi thi đại học xong thì nộp thành tích thi đại học.]
Dịch Thời: [Bây giờ chỉ cần chuẩn bị thêm IELTS so với trường phổ thông thôi.]
Hạ Kỳ: [Vậy sao... vậy có phải áp lực thi đại học sẽ giảm bớt không?]
Dịch Thời: [Ừ, thi vào trường top sẽ bớt áp lực hơn. Ba mình đã tham khảo ý kiến của vài người, họ nói nên hơn điểm chuẩn thi đại học khoảng 80-100 điểm là ổn. Nếu không thể hơn 80 thì chọn trường xếp hạng thấp hơn một chút, trên điểm sàn 50 là tối thiểu.]
Hạ Kỳ: [Cậu vẫn tham gia thi đại học à? Mình còn tưởng rằng bớt đi một đối thủ cạnh tranh sẽ giúp mình thăng hạng chứ.]
Hạ Kỳ: [Ngươi khiến trẫm thất vọng ghê.jpg]
Dịch Thời: [exm? Đội quân thi đại học đã là mấy chục vạn người rồi, ngài thiếu thần thì có sao đâu chứ? Nếu thi tệ thật thì thần sẽ tụt xuống vài bậc ngay mà không nói một lời.]
Trong số top 3 người đứng đầu của lớp học, Dịch Thời và Hạ Kỳ cạnh tranh vị trí 1, 2 hàng năm. Lần này là Hạ Kỳ, lần tới chắc chắn là Dịch Thời, dù sét đánh cũng không thay đổi.
Vì vậy chủ nhiệm lớp còn trêu chọc: Có phải hai đứa từng lén thương lượng sẽ thay phiên ngồi vị trí hạng nhất không?
Hạ Kỳ: [Trẫm duyệt vô số người, chỉ có miệng ngươi là ngọt nhất.jpg]
Hạ Kỳ: [Thôi không nói nữa, cậu học đi nhé. Khi nào rảnh cho mình xem thử tài liệu học IELTS, để mình cảm nhận một chút.]
Dịch Thời: [Tuân lệnh, tuần sau mang đề thi thật cho cậu.]
-
Sau khi trò chuyện với Dịch Thời, Hạ Kỳ cầm di động tìm công thức nấu ăn.
Hôm nay ba mẹ đi làm, cô ở nhà rảnh rỗi nên nghĩ chi bằng nấu cho họ một bữa cơm.
Dù sao thì nguyên liệu nấu ăn, gia vị gì đó đều có thể trực tiếp đặt hàng trên app.
Cô xem lướt qua trang web, gì mà thịt xối mỡ, sườn heo chua ngọt, đậu hũ chiên...
Trông có vẻ đều là những món khó làm.
Lần đầu thử nấu cơm, Hạ Kỳ vẫn tự hiểu lấy mình, cô suy nghĩ, đánh thêm chữ “Người mới bắt đầu” vào sau hai chữ “công thức”.
Đang tìm thì mấy tin nhắn hiện lên trên màn hình:
[Doãn Hãn Thần: Tin nhắn thoại]
[Doãn Hãn Thần: Hình ảnh]
Cô bấm vào thì thấy một tấm ảnh chụp mèo con bị ướt nửa người.
Giọng của thiếu niên phát ra từ loa: “Lại xem cảnh mèo xinh đẹp tắm rửa này.”
Trong ảnh, bé mèo con bị ướt một nửa lông trên người trừ phần đầu, đang mở to mắt nhìn về phía camera, ánh mắt vừa tủi thân vừa oán trách.
Hạ Kỳ cười “phụt” một tiếng: “Con sen này, boss nhà cậu đang ra lệnh cho cậu hộ giá đấy, cậu không giúp thì thôi, còn chụp ảnh cho nó nữa à? Lớn mật.”
Đầu bên kia lại gửi đến một tin nhắn thoại: “Muốn xem video không? Dẫn cậu đi xem một đám mèo con tắm rửa.”
Hạ Kỳ:...
Xem mèo tắm rửa? Còn xem một đám nữa? Sao nghe có vẻ hơi b**n th** thế nhỉ?
Nhưng ... Ai sẽ từ chối mèo con chứ?
Huống chi còn là một đám nữa.
Cô trực tiếp gọi video không chút do dự.
Thế là chàng trai đeo tai nghe xuất hiện trên màn hình.
Ngay sau đó, camera xoay một vòng rồi nhắm vào Bố Bố đang tắm gội.
Bé mèo Ragdoll vừa rồi chỉ ướt một nửa, bây giờ đã ướt cả đầu, trong đôi mắt to đầy sự nghi hoặc.
Nhân viên đang xoa sữa tắm cho nó, bọt trắng mịn phủ khắp người.
“Meo... Meo meo... Meo...” Mèo con nhỏ giọng kêu.
“Đừng quay đừng quay, xấu hổ quá!” Nhân viên vừa xoa sữa tắm trên người nó vừa ở bên cạnh lồng tiếng.
Hạ Kỳ cười phì: “Cậu dẫn Bố Bố đến cửa hàng thú cưng tắm rửa à? Có vẻ em ấy không muốn lắm đâu.”
“Hôm nay chủ yếu là hẹn phối giống, tắm rửa chỉ là thuận tiện thôi.” Thiếu niên vừa nói vừa nhắm camera vào một chú mèo Ragdoll trên sô pha: “Là bé này này, tên là A Quý. Đợi Bố Bố tắm rửa xong sẽ đến lượt em ấy.”
Chủ của A Quý cũng là một chàng trai, cậu ấy chẳng chút ngại ngùng đối diện với camera, cười nói: “Đúng đấy, tắm rửa sạch sẽ rồi mới động phòng sinh mèo con được.”
Vừa nói xong, cô bèn nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên đầu A Quý.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* đầu chú mèo.
Giọng nói của thiếu niên truyền vào tai cô: “Sau này Bố Bố của chúng ta là mèo có chồng rồi nhé, đối xử tốt với Bố Bố của chúng ta một chút, nếu không anh sẽ đánh nhóc đấy.”
Hạ Kỳ bị cậu chọc cười lớn: “Cậu bạn này, cậu nói muốn đánh em ấy trước mặt chủ nhân người ta, thế này có thích hợp không?”
Doãn Hãn Thần: “Đối xử không tốt với vợ mình thì đương nhiên phải bị đánh.”
Chủ của A Quý cũng chọc bé mèo: “Đúng rồi đó, Tiểu Quý Tử, đối xử tốt với vợ mình một chút nghe chưa? Nếu không đến lúc đó ba không thể bảo vệ con được đâu.”
Nhân viên: “Đồng chí bố vợ ở bên kia ơi, bây giờ đừng gấp gáp giáo dục con rể, con gái nhà cậu tắm xong rồi này, lại đây đón bé đi. Tiếp theo, chú rể đến đây nào.”
Hạ Kỳ bật cười.
-
Bé mèo con ướt nhẹp được bỏ vào lồng sấy, mở to mắt nhìn ra ngoài, gần như viết mấy chữ “nhỏ yếu, bất lực” lên mặt.
Hạ Kỳ cầm microphone trên tai nghe, cười: “Trông em ấy đáng thương quá đi, giống như đang bị cậu bỏ rơi vậy.”
Chàng trai duỗi đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính, giọng dịu dàng dỗ dành: “Chẳng phải trước đây đã dùng rồi sao, em sợ gì chứ, hử? Anh ở ngoài này cùng em mà, anh không đi đâu cả.”
Mèo con nhìn ngón tay cậu trai, vươn móng vuốt hồng hồng của mình đập vào mặt kính.
Sau đó nũng nịu kêu “Meo” một tiếng, ánh mắt càng ấm ức hơn.
“Rồi rồi, sẽ ra nhanh thôi, chờ em ra rồi anh sẽ cho em ăn cá khô nhé.”
An ủi một lúc lâu, đợi đến khi bé mèo con trong lồng sấy không còn tủi thân nữa mà yên lặng cuộn mình nằm xuống, lúc này chàng trai mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sau đó, cậu xoay camera về mặt trước.
Hạ Kỳ bất ngờ nhìn thấy thiếu niên mà cô không gặp hơn mười ngày trên màn hình.
Hôm nay Doãn Hãn Thần vẫn mặc một chiếc áo phông dài tay màu trắng gạo, sợi tai nghe cùng màu buông lỏng lẻo trước ngực.
Ngay cả khi đứng trước camera không rõ nét, trông cậu vẫn đẹp như thế.
“Hai ngày này cậu có kế hoạch gì không? Mình gọi điện thoại có trì hoãn việc học của cậu không?”
Hạ Kỳ lắc đầu: “Không phiền đâu, hôm nay mình không có kế hoạch gì cả, tối qua đã làm xong bài tập thầy giao rồi. Vừa nãy mình đang xem công thức nấu ăn, hiếm khi ba mẹ đi làm mà mình lại được nghỉ nên muốn nấu một bữa cơm cho họ.”
“Được đó. Cậu định làm gì?”
Nói đến món ăn định nấu, cô gái buồn rầu nhíu mày: “Mình cũng không biết nữa... mình vừa tìm thử, toàn là mấy món như thịt thăn chua ngọt, nghe có vẻ rất khó, lần đầu tiên nấu ăn chắc chắn không làm được...”
“Lần đầu tiên à... Hay là thử làm trứng xào cà chua, rau xào đi? Ví dụ như mướp, dưa leo, rau xanh, các bước xào những món này khá đơn giản. Hoặc khoai tây xào ớt xanh? Cũng không khó lắm. Mình có thể hướng dẫn cậu từ xa.”
Đột nhiên nghe thấy Doãn Hãn Thần bảo có thể hướng dẫn, hai mắt Hạ Kỳ mở to: “Cậu... còn biết nấu ăn à?”
“Mình biết nấu vài món cơm nhà đơn giản... Sao hả, cho rằng mình không bao giờ động tay vào việc bếp núc à?”
Cô gái trả lời một cách đương nhiên: “Trông cậu không giống vậy sao?”
Đáp lại cô là tiếng cười ngắn của chàng trai.
“Cậu định nấu cơm tối cho ba mẹ à? Vậy buổi trưa thử tự làm trước đi, đến tối sẽ thuần thục hơn một chút.”
Hạ Kỳ suy nghĩ, gật đầu đồng ý: “Được đó.”
“Cậu muốn ăn món gì? Lên cửa hàng bán đồ tươi trên mạng nhìn thử đi, để mình xem có thể nấu được không.”
Hạ Kỳ sửng sốt một lúc mới nhận ra ý của thiếu niên là: Nhìn xem cô thích ăn món gì và xem cô có thể tự nấu hay không.
Cô chỉ vào camera và lên án ngay lập tức: “Bạn Doãn Hãn Thần, câu có sự mơ hồ về ý nghĩa là một lỗi ngữ pháp, sẽ bị trừ điểm trong bài thi ngữ văn cậu biết không?”
Trong khoảnh khắc ngơ ngẩn vừa nãy, cô còn tưởng rằng người này định tự tay vào bếp nấu cơm cho cô. Thậm chí cô còn tự hỏi đến tính khả thi của việc giao cơm từ Hải Nam đến Nam Kinh...
Nhưng chàng trai trên màn hình chỉ chậm chạp chớp mắt, có vẻ không hiểu gì lại rất bối rối.
“Gì cơ? Mình không học giỏi môn ngữ văn lắm.”
Hạ Kỳ:...
“A ha ha, để mình xem trưa nay ăn gì.”
Xấu hổ tới mức không thể xấu hổ hơn được nữa!
-
Hạ Kỳ làm theo hướng dẫn của Doãn Hãn Thần, trước tiên kiểm tra thực phẩm còn lại trong tủ lạnh, sau đó chụp ảnh bàn đựng gia vị trong phòng bếp rồi gửi cho cậu để xác định các loại gia vị.
Sau khi quyết định món ăn sẽ làm, cô mua một ít rau củ và hành, gừng, gia vị theo hướng dẫn của cậu.
“Được rồi, đã đặt hàng.”
Hạ Kỳ nhìn giao diện hoàn tất thanh toán, như trút được gánh nặng.
Cô vừa ngẩng đầu lên chợt thấy nửa gương mặt to đùng của mình trong cửa sổ trò chuyện.
Hình ảnh từ camera trước vốn đã méo mó nghiêng ngả, cô còn ở gần như vậy ... ngay cả nốt ruồi nhỏ trên khóe môi cũng rõ mồn một.
Bấy giờ cô nàng thẳng tính Hạ Kỳ Kỳ mới muộn màng nhận ra, mặt cứng đờ.
Trời ạ...
Cô đã dùng nửa gương mặt méo mó này nói chuyện video với Doãn Hãn Thần sao?
[Cứu...!]
Cô vội đặt camera ra xa, đặt ngay ngắn rồi giả bộ không có chuyện gì xảy ra, dùng ngón tay chỉnh lại tóc.
“À thì... nửa tiếng nữa mới giao đồ đến, chắc là khoảng 12 giờ, mình học bài chút đã...”
Hạ Kỳ cầm di động, ngồi ngay ngắn nói.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy nhân viên bên chỗ Doãn Hãn Thần nói: “Đèn lồng sấy tắt chưa? Anh đẹp trai đừng di chuyển, để tôi bảo Tiểu Nhạc dẫn con gái nhà anh đi sấy khô.”
Chàng trai nghiêng đầu đáp lại “Được” rồi quay đầu nhìn cô.
“Vậy cậu học trước đi, xong nhớ gọi video cho mình.”
“Ừm, được.”
Cả hai người đã nói tạm biệt nhưng vẫn chưa cúp máy.
Những cuộc gọi trước kia của hai người luôn kết thúc bằng câu “Mình cúp nhé” của Doãn Hãn Thần. Lần này Hạ Kỳ cũng đợi câu đó theo thói quen.
Nhưng chàng trai lại chậm chạp không nói gì.
“Ừm, Doãn Hãn Thần, mình cúp trước nhé?”
Hạ Kỳ hỏi thử.
Thiếu niên cong khóe môi, cười nhẹ: “Thật ra cậu không cần phải ngồi ngay ngắn như vậy.”
Cô gái bị chọc trúng tâm tư, ánh mắt bối rối cụp xuống.
Qua một lúc lâu, cô mới khẽ nói: “Không ngồi thẳng thì hơi xấu...”
Thiếu niên ở đối diện đưa ngón tay về phía camera.
Hạ Kỳ nghe thấy di động phát ra hai tiếng “cộp cộp”.
Thiếu niên nói: “Mất tự nhiên với mình làm gì chứ? Không phải mình chưa từng gặp cậu, cũng không phải mình không biết cậu trông thế nào.”
Sau đó, tiếng của nhân viên cửa hàng thú cưng từ tai nghe truyền đến: “Đến đây nào, ôm công chúa nhỏ của chúng ta đi sấy lông thôi. Sen ơi, đi theo nào.”
Thiếu niên vội vàng nói một câu với điện thoại: “12 giờ gặp lại.”
Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Cô gái ngồi trên bàn sách chậm chạp chớp mắt.
Cô chợt nhận ra: Hai tiếng “cộp cộp” vừa nãy hình như là... ngón tay Doãn Hãn Thần gõ lên màn hình?
Mà hình ảnh đang hiện lên trên điện thoại của Doãn Hãn Thần, chắc hẳn là hình cô...