Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 20

Giữa trưa, Hạ Kỳ bật video call, vừa nấu ăn vừa nói chuyện với Doãn Hãn Thần.

“Mướp cắt lát, để ý ngón tay. Chậm một chút, đừng vội.”

“Được...”

“Có ăn hành gừng tỏi không?”

“Ăn... Có cần phải băm nhỏ không?”

“Khỏi băm, mình nhìn sợ lắm, cậu cắt lát hành tỏi, gừng cắt sợi đi. Cắt chậm một chút...”

“... Được.”

Sau khi cắt xong toàn bộ, cô nhắm camera vào thớt gỗ cho cậu xem.

Nhận được một câu “Không tệ.”

“Đập trứng vào thành bát rồi đổ vào... Ừm đúng rồi, đập hai quả. Cho mình xem muỗng cà phê nhà cậu, dùng ngón tay so kích thước... Bỏ nửa muỗng cà phê muối.”

“Tiếp theo khuấy đều.”

“Bật máy hút mùi lên.”

“Bật bếp làm nóng chảo, đưa chảo lên mình xem... Được rồi, đổ dầu vào.”

“Cầm chặt cái xẻng, cho hành gừng tỏi vào đảo đều.”

...

Tiếng dầu xèo xèo vang lên trong bếp hòa với âm thanh ù ù của máy hút mùi.

Chẳng bao lâu, mùi hương đã tràn ngập trong căn bếp nhỏ.

Hạ Kỳ làm từng bước một theo lời thiếu niên hướng dẫn trong tai nghe, đổ trứng gà vào, đảo đều, bỏ thêm mướp,.

Dùng muỗng thêm xì dầu, tương đen vào rồi bỏ thêm một trái ớt đỏ cắt nhỏ.

Không bao lâu sau, một dĩa trứng xào mướp được đặt lên bàn.

Cô gái bày đồ ăn lên bàn, nấu thêm một gói canh rau chân vịt, xới một chén cơm rồi giơ ngón tay làm dấu chữ V trước camera.

“Doãn Hãn Thần, mình làm xong rồi!”

Trong giọng nói chứa sự hưng phấn không giấu được.

Thiếu niên mím môi cười: “Ừ, giỏi quá, nếm thử xem hương vị thế nào đi.”

Hạ Kỳ gắp một đũa mướp hương bỏ vào miệng, mắt sáng rực lên, giơ ngón tay cái: “Ăn ngon lắm!”

“Cậu mau ăn đi. Mẹ mình cũng nấu cơm rồi, đang chờ mình về ăn.”

“Hở? Cậu về Đảo Tây à?”

“Đúng rồi, Bố Bố và A Quý phải ở lại cửa hàng thú cưng một đêm, ngày mai mình sẽ đón nó về nhà.”

Đang nói chuyện, cô nghe thấy một tiếng còi tàu thật dài từ tai nghe truyền đến.

Có người nói: “Phải lên thuyền rồi, lại đây xếp hàng đi.”

Hình ảnh trong di động chợt thay đổi...

Bất ngờ không kịp trở tay, một vùng biển xanh thẳm rơi vào tầm mắt cô.

“Mình phải lên thuyền rồi, cậu ăn cơm đi nhé, cần gì thì cứ hỏi mình.” Thiếu niên nói.

Hạ Kỳ nhìn con thuyền càng lúc càng gần, nhẹ nhàng chớp mắt nói: “Doãn Hãn Thần, có phải sống ở gần biển rất vui không?”

“Thật ra, cho dù là phong cảnh gì, xem nhiều cũng sẽ quen. Chủ yếu là cuộc sống ở Đảo Tây khá nhàn nhã, nhịp sống của mọi người đều chậm hơn, dễ khiến người ta tĩnh tâm.”

“Ồ, mấy ngày mình ở Đảo Tây cũng thấy rất thoải mái... Nếu có thể ở mãi thì tốt rồi.”

“Vậy khi nào rảnh lại đến Đảo Tây chơi. Nhà bạn cùng lớp mình có kinh doanh homestay, có thể bảo cậu ấy tính giá hữu nghị cho. Mình đã nói rằng sẽ dẫn cậu đạp xe quanh đảo mà, mình sẽ bù lại.”

“Được đó, đến lúc đó Bố Bố cũng sinh mèo con rồi, mình sẽ trộm bắt cóc một con về, ha ha.”

“Bắt cóc gì chứ, đến lúc đó mình sẽ đưa cậu một con.”

...

Hai người lại bất tri bất giác trò chuyện một lúc lâu, đợi đến khi Doãn Hãn Thần đã xuống thuyền về Đảo Tây, Hạ Kỳ mới cúp điện thoại.

Buổi chiều cô tiếp tục học bài.

Trong lúc đó, Doãn Hãn Thần mở livestream, còn chia sẻ link cho cô.

Cô vào xem livestream trong khi làm đề thi thử tốt nghiệp các năm trước.

Kỳ thi tỉnh năm nay diễn ra vào tháng tư, tính ra chỉ còn hơn một tháng nữa.

Mặc dù hội thi toàn quốc được đánh giá theo bậc ABCDE, sẽ không hiển thị điểm cụ thể. Hạ Kỳ có nền tảng vững chắc nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ được điểm A, nhưng hội thi toàn quốc là chuyện quan trọng, quyết định việc sau này cô có thể vào xét tuyển đợt 1 hay không nên cô không dám xem nhẹ.

Sau khi làm xong một đề thi, cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên vẫn đang nghiêm túc vẽ tranh trên màn hình.

Nghe thấy tiếng sóng biển như có như không trong phòng livestream...

Cô gái nâng má, thở một hơi thật dài.

“Tốt quá đi...”

Sẽ tốt biết bao nếu học tập mà không có áp lực thi cử...

Đang lầm bầm, nhóm bạn thân vốn yên tĩnh cả ngày chợt hiện lên một tin nhắn ở trên cùng di động.

[Mai Mai Tử: Cục cưng Kỳ Kỳ, cậu đang làm gì đấy?]

Chậc, cái giọng điệu này...

Hạ Kỳ rùng mình, gõ chữ trả lời: [Vừa làm xong một bộ đề thi thật, đang nghỉ ngơi. Có chuyện gì thì cậu nói thẳng đi, đừng dùng giọng điệu này.]

[Mai Mai Tử: Cậu vừa nói như vậy, hình như mình không còn chuyện gì nữa rồi.]

Hạ Kỳ:???

[Nghê Nghê Tử: @Mai Mai Tử, sao lại không có chuyện gì được? Ờm... Kỳ Kỳ, cậu đừng buồn về chuyện Dịch Thời phải ra nước ngoài nhé. Sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại mà... Vả lại hiện nay Internet phát triển như vậy, nếu thật sự muốn liên lạc thì cũng rất dễ dàng.]

[Mai Mai Tử: Đúng đó đúng đó, thật ra mình muốn nói là cậu đừng buồn vì anh Thời phải ra nước ngoài rồi trì hoãn việc học... Sắp thi rồi, không ảnh hưởng đến trạng thái của cậu chứ?]

Hai người kẻ xướng người hoạ, nói toàn những lời khó hiểu.

Hạ Kỳ càng ngơ ngác hơn.

[Kỳ Kỳ Tử: Hai cậu nói gì vậy? Chẳng phải Dịch Thời cũng học ở đây đến khi thi đại học giống bọn mình sao?]

[Kỳ Kỳ Tử: Cậu ấy ra nước ngoài sao lại ảnh hưởng đến trạng thái của mình?]

[Kỳ Kỳ Tử: Cậu ấy nói với hai cậu chuyện mình muốn đề thi IELTS à? Mình chỉ muốn xem thử độ khó thế nào thôi, không phải muốn thi cái này đâu. Yên tâm đi, tất nhiên mình biết thi đại học quan trọng hơn.]

Hạ Kỳ ném xuống ba tin nhắn, nhóm bạn thân rơi vào im lặng.

Thẳng đến khi đồng hồ Pomodoro của cô thông báo hết giờ nghỉ, hai người này vẫn không nói thêm bất cứ câu nào.

[Kỳ Kỳ Tử: Mình chặn tin nhắn đi học đây, một giờ sau gặp lại.]

[Mai Mai Tử: ... @Nghê Nghê Tử, không biết nên thương Dịch Thời hay là nên mắng cậu ta nữa...]

[Nghê Nghê Tử: ... @Mai Mai Tử, mình cảm thấy không cần phải lo lắng... Thế giới của những học sinh giỏi, người bình thường như chúng ta sao có thể hiểu được. Không chừng mạch não của hai người này giống nhau, cuối cùng người bị thương chỉ có ba tên đầu đất là cậu, mình và Trần Chí Trạch.]

[Kỳ Kỳ Tử:???]

[Mai Mai Tử: Thần thiếp xin lui đi học bài ạ.]

[Nghê Nghê Tử: Thần thiếp xin lui đi học bài ạ.]

Hạ Kỳ:...

Xì, không thể hiểu được.

-

5 giờ chiều, ánh sáng trong phòng dần tối đi. Ánh nắng chiếu lên bàn sách chứa chút sắc cam nhạt nhòa.

Cô gái nằm trên bàn sách, bài thi đã viết đến những câu cuối cùng.

Trên màn hình di động, chàng trai cũng đã gần hoàn thành bức tranh, cậu đang ký tên và viết ngày tháng vào góc dưới bên phải của tranh.

“Tắt livestream nhé.”

Giọng nói dịu dàng của chàng trai truyền đến từ di động.

Hạ Kỳ ngẩng đầu, thấy chàng trai đang đang vẫy tay trước camera.

Phần bình luận phía dưới liên tục hiện lên từng dòng “tạm biệt”.

Sau đó, giao diện livestream tối lại.

Cô chuyển sang giao diện Wechat, quả nhiên thấy người ở đầu bên kia gửi một tin nhắn thoại: “Xong rồi thì gọi mình.”

Hạ Kỳ nhìn bài thi còn thừa một câu, rồi xem thời gian... sắp 5 giờ 15 rồi.

Cô trực tiếp khép bài thi lại, gửi tin nhắn cho cậu: “Doãn Hãn Thần, mình xong rồi.”

Ngay sau đó, chàng trai lập tức gọi video đến.

Mấy món lúc trưa chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, biết đại khái các bước làm là được.

Buổi tối Doãn Hãn Thần chọn giúp cô ba món.

Cà chua xào trứng, nấm xào thịt và đậu Hà Lan xào.

Kèm cơm trắng và canh trứng rong biển.

Ba mẹ tan làm lúc 6 giờ rưỡi, 7 giờ về đến nhà, cô có một tiếng rưỡi để chuẩn bị.

Đầu tiên là đong gạo nấu cơm.

Sau đó đun sôi nước để lát nữa lột vỏ cà chua.

Món cần cắt hạt lựu thì cắt hạt lựu, cần thái lát thì thái lát. Cô làm từng bước rõ ràng theo phương pháp Doãn Hãn Thần dạy.

Một bữa ăn gồm ba mặn một canh đã làm xong, thời gian hoàn thành vừa đúng lúc.

Khi ba mẹ vào cửa, cô đã cúp cuộc gọi với Doãn Hãn Thần, vừa bày xong thức ăn lên bàn.

Đang định vào bếp lấy đũa.

“Oa, thơm quá đi... Là ai nấu cho chúng ta thế nhỉ?”

Hạ Kỳ đang ở trong bếp thì nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của mẹ, gọi với vào trong: “Chị cả...? Mẹ...? Là ai đến vậy nhỉ?”

Cô cười cầm một bó đũa đi ra: “Không có ai đến cả, là con làm đấy. Ba mẹ thấy sao, trông không tệ lắm đúng không?”

“Con làm à?”

Ba mẹ đồng thanh hỏi, vẻ mặt không thể tin được.

Mẹ nói: “Hễ là người học tập tốt thì sẽ không quá giỏi trong việc nấu cơm. Con gái, con học giỏi như vậy sao có thể nấu cơm thơm thế này trong lần đầu được? Không phải mẹ không tin con, mà là mẹ không tin mình có thể sinh ra một cô con gái toàn năng như vậy.”

Ba đi theo sau mẹ, nghiêm túc gật đầu: “Mẹ con nói đúng lắm.”

Phản ứng của ba mẹ thật sự rất thú vị, Hạ Kỳ suýt nữa phá lên cười nhưng vẫn cố gắng nhịn lại.

Sau đó, cô ra vẻ tức giận bấm vào cửa sổ trò chuyện Wechat với Doãn Hãn Thần, giả vờ ấm ức: “Thầy Doãn, vất vả lắm mình mới nấu được một bàn thức ăn dưới sự hướng dẫn của cậu nhưng ba mẹ lại không tin, cứ nói mình đang lừa họ. Mau chứng minh cho mình đi.”

Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu đã nhận được câu trả lời.

Hạ Kỳ bấm vào loa ngoài, nghe thấy giọng nói chứa ý cười của thiếu niên: “Chào cô chú ạ, cháu là Doãn Hãn Thần. Món ăn là do cháu chọn giúp Hạ Kỳ, được làm theo hướng dẫn của cháu, tốn gần hai tiếng đấy ạ. Cậu ấy nói nhân dịp Tết muốn cho mọi người một bất ngờ.”

Nghe đến câu cuối, mắt mẹ đã đỏ hoa.

Hạ Kỳ lắc lắc di động, cười cong mắt: “Lần này hai người đã tin chưa? Mau nếm thử đi, không ăn sẽ nguội mất đấy.”

Nói xong, cô giúp hai người chuẩn bị ghế ngồi.

“Ôi chao, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, đáng lẽ nên nấu ít bánh trôi... Chắc Doãn Hãn Thần sợ con không nấu được nên không bảo con làm.”

Thấy hai người đều ngẩn ngơ, cô gõ đũa thúc giục: “Ba mẹ mau ăn đi mà, đừng nói là hai người sợ con nấu không ngon nên không dám nếm thử nhé? Con làm đúng theo lời Doãn Hãn Thần nói, buổi trưa đã làm một lần rồi, ba mẹ yên tâm đi không có độc đâu.”

Mẹ lập tức cầm đũa lên, gắp một đũa thức ăn to bỏ vào miệng.

Vừa nhai vừa giơ ngón tay cái: “Ăn ngon quá, Kỳ Kỳ của chúng ta đúng là một thiên tài nhỏ toàn năng.”

Hốc mắt cứ ngân ngấn lệ.

-

Buổi tối, Hạ Kỳ thu dọn phòng bếp rồi trở về phòng giải bài toán cuối cùng.

Cô kiểm tra đáp án, xem lại phần giải thích các câu sai, cả buổi tối cứ trôi qua như vậy.

Trước khi đi ngủ, cô bật đèn đọc sách ở đầu giường, ôm Kindle tiếp tục xem cuốn “Biên niên sử Narnia” mà mình chưa đọc xong.

Nhưng hôm nay Hạ Kỳ lại cực kỳ mất tập trung.

Trước mắt cô cứ hiện lên cảnh tượng tối nay, mắt mẹ đỏ hoe kể từ lúc ngồi vào bàn ăn, còn ba thì cứ liên tục gắp từng đũa thức ăn cho vào miệng.

Kindle trong tay cô gái không biết đã đổi thành di động từ lúc nào.

Màn hình điện thoại vô thức hiện lên cửa sổ trò chuyện với Doãn Hãn Thần.

[Hừm, hẳn là mình nên nghiêm túc cảm ơn cậu ấy…]

Nghĩ như vậy, cô bèn gọi cho cậu.

Lần này, bên kia đổ chuông một lúc lâu mới bắt máy.

“Hửm? Sao lại gọi mình vào lúc này?” Thiếu niên nhẹ giọng nói, giọng điệu vẫn dịu dàng dễ nghe như mọi khi.

Hạ Kỳ chợt nhận ra đây là cuộc gọi thứ tư trong ngày của họ.

“Có phải mình... đang làm phiền cậu không?”

Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu có ai gọi cho mình bốn lần một ngày, mỗi lần lại mất một khoảng thời gian không ngắn...

Ngay cả Hạ Kỳ cũng sẽ thấy cực kỳ mất kiên nhẫn, thậm chí trực tiếp chặn tin nhắn của đối phương.

Nhưng dường như Doãn Hãn Thần vẫn luôn rất kiên nhẫn và dịu dàng. Họ đã gọi điện bốn lần mà giọng điệu khi nói chuyện của cậu vẫn không hề thay đổi.

“Không quấy rầy. Cậu nghĩ gì thế, mình không phải là người bận rộn mà.”

Cô gái v**t v* vành tai, nhẹ giọng nói: “Hôm nay gọi cho cậu hơi nhiều, mình sợ cậu sẽ thấy phiền...”

“Cuộc gọi đầu tiên là mình gọi cho cậu, nhất quyết muốn cho cậu xem Bố Bố tắm rửa. Là mình mặt dày nhất quyết phải dạy cậu nấu ăn, là mình muốn cậu nấu một lần vào buổi trưa và thêm một lần vào buổi tối. Nếu suy nghĩ cẩn thận thì ba cuộc gọi này đều là mình gọi cho cậu, là mình làm phiền cậu. Cậu không thấy mình phiền là mình vui rồi.”

Chàng trai nhẹ nhàng giải thích, đổi trắng thay đen từng câu một.

Cô gái trợn mắt há hốc mồm: “Cậu... ờm, được rồi, mình biết cậu không thấy mình phiền...”

“Đúng chứ? Vậy có chuyện gì mà cậu lại gọi cho mình trễ như này?”

“Ừm, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là mình cảm thấy... hôm nay ba mẹ rất vui vẻ nên muốn cảm ơn cậu... Đây là lần đầu mình thấy ba mẹ như vậy... Tóm lại, tất cả đều là công lao của cậu, cảm ơn cậu.”

“Trước đó ở Đảo Tây, cậu dẫn ba mẹ mình đi xem pháo hoa trên bãi biển, họ đã rất vui vẻ... cảm ơn cậu.”

Cô gái nói năng lộn xộn, ngón tay nhẹ nhàng gẩy chiếc nơ bướm trên áo ngủ.

Rõ ràng trong lòng cô rất biết ơn, nhưng khi lời nói thốt ra khỏi miệng thì chỉ có thể vụng về lặp đi lặp lại ba chữ “Cảm ơn cậu”.

“Thật ra đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Cậu không cần... không cần phải để tâm như vậy.”

“Ừm, mình biết... nhưng mà... có lẽ chuyện này rất đơn giản với cậu, nhưng mình thật sự rất biết ơn. Giống như... ừm, giống như một triệu phú, trong nhà ông ấy có tài sản hàng trăm tỷ, ông ấy thuận tay cầm mấy nghìn đồng để cứu giúp mình... Mình đâu thể không biết ơn người ta vì mấy nghìn đồng chẳng đáng là gì với tỷ phú chứ...”

“Doãn Hãn Thần, cảm ơn cậu.” Cô nói: “Nếu cậu không chỉ bảo mình nên làm gì thì chắc mình đã làm hỏng mọi chuyện rồi, có thể ba mẹ vẫn sẽ cảm động... Nhưng hẳn là một kiểu khác... Cho nên, Doãn Hãn Thần, mình vẫn phải cảm ơn cậu.”

Cô gái không giỏi nói chuyện, mỗi lần mở lời đều phải giải thích một lúc lâu...

Giống như những dòng chữ mà cô viết lên đề thi lúc ở tiệm sách Đảo Tây.

Vừa nghiêm túc, lại bướng bỉnh.

Thiếu niên đứng bên cửa sổ, đầu ngón tay chạm vào ngọn hải đăng trên mặt kính.

Mái tóc vừa gội xong còn nhỏ nước lên áo ngủ vì chưa kịp lau khô.

Khóe môi cậu nhẹ nhàng cong lên, nói: “Được... Mình biết rồi. Chỉ một lúc như vậy thôi, cậu có đếm được bản thân mình đã nói bao nhiêu lần cảm ơn chưa? Cậu mà nói nữa là mình không đỡ nổi đâu.”

“Mình chỉ... không ngờ ba mẹ sẽ vui như vậy. Mẹ đã... khóc. Thật ra mình chỉ làm việc mà hàng ngày họ đã làm cho mình thôi... Mình nghĩ đây là điều nên làm.”

“Đúng thế... Sau này cậu có thể làm nhiều hơn một chút để họ quen với việc này. Giống như chúng ta đã quen với việc được ba mẹ chăm sóc vậy.”

“Ừm, được...”

Giọng nói trong điện thoại mềm mại.

Thậm chí còn rất ngoan ngoãn.

Đôi mắt chàng trai hiện lên nét cười dịu dàng.

“Vậy thì, Doãn Hãn Thần, sau này mình cũng sẽ đối xử với cậu tốt hơn một chút.”

“Ừm, trước khi mình quen với việc cậu luôn giúp mình... mình sẽ đối xử với cậu tốt hơn.”

Giọng nói của cô gái truyền đến từ tai nghe.

Thiếu niên cong mắt, nhỏ giọng đáp lại: “Được, sau này chúng ta sẽ từ từ quen với nhau. Ừm, giống như giữa ba mẹ và chúng ta vậy.”

Quen việc đối xử tốt với nhau hơn, rồi tốt hơn nữa...

Chứ không phải để những rung động ban đầu biến thành sự thờ ơ hiển nhiên sau này.

Bình Luận (0)
Comment