Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 22

Tháng hai thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã vào tháng ba.

Thời tiết mấy ngày nay ấm hơn, suýt chạm ngưỡng 20 độ, hôm qua còn có thể mặc áo mỏng chạy tới lui trên sân thể dục mà hôm nay nhiệt độ lại đột ngột giảm mạnh.

Chỉ sau một đêm, Nam Kinh lại có tuyết rơi.

Còn là trời tuyết bay lả tả, thậm chí có thể chơi đắp người tuyết và ném tuyết.

Bên ngoài trời rét như cắt, trong lớp được bật máy sưởi rất ấm.

Giờ giải lao lúc 10 giờ sáng, chủ nhiệm lớp cầm một tờ giấy A4 dán lên bảng thông báo ở cửa ra vào.

“Thành tích thi tháng đã có, tự đến xem đi.”

Nói xong, thầy quét mắt nhìn cả lớp, cuối cùng dừng ở chỗ nhóm Hạ Kỳ vài giây.

Nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người ra cửa.

Ngay lập tức, cả lớp ào lên bu quanh.

Trường trung học số 1 Lăng Sơn có bài kiểm tra hàng tháng, xếp hạng toàn trường và công bố thành tích trước cả lớp.

Trường học làm vậy nhằm nắm bắt tình trạng học tập của học sinh theo từng giai đoạn, cũng để cho học sinh duy trì sự căng thẳng, không thả lỏng lười biếng.

Nhóm Hạ Kỳ có tổng cộng sáu người bao trọn bàn trước và bàn sau, lần nào Trần Chí Trạch cũng là người xông pha chiến đấu, chen vào tận bên trong để chép lại thành tích.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Hạ Kỳ cảm thấy mình thi khá tốt trong kỳ thi tháng lần này, hầu hết các câu hỏi cô đều làm được.

Cô có thể dự đoán được điểm đại khái của mỗi môn, phát huy rất ổn định.

Nhưng trước khi rời đi, chủ nhiệm lớp liếc nhìn bọn họ làm cô hơi lo lắng...

Chẳng lẽ cô thi không tốt sao...?

Cô gái ngồi bên cửa sổ không khỏi lo lắng siết chặt hai tay thành nắm đấm.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Trần Chí Trạch đã chen ra khỏi đám đông, trong tay còn cầm theo giấy bút.

Chàng trai vốn luôn hoạt bát cởi mở lúc này lại đặc biệt im lặng.

Cậu ta không nói một câu nào trong suốt cả đường trở về.

“Sao vậy, Trần Chí Trạch?” Mai Tử lo lắng túm tay áo cậu ta.

Trần Chí Trạch lắc đầu, chia giấy thành hai nửa rồi đặt lên bàn bọn họ: “Đây là của bàn các cậu.”

Sau đó, cậu ta lặng lẽ trở về chỗ ngồi ở hàng sau, thấp giọng nói: “Anh Thời ... của bàn chúng ta nè.”

“Gì vậy chứ... Sao còn chia thành hai tờ? Chẳng phải bình thường toàn chép chung một tờ à?”

Mai Tử nhỏ giọng nói.

Hạ Kỳ thò lại xem phiếu điểm.

Trần Chí Trạch viết chữ như chó bò vậy, trên giấy viết:

Hạ Kỳ

Xếp hạng trong lớp: 1; Xếp hạng toàn trường: 2; Tổng điểm các môn chính: 622.

Điểm các môn: Toán học 148; Tiếng Anh 142; Ngữ văn 135; Hóa học 100; Vật lý 97;

Ba môn phụ: Xếp hạng A toàn bộ.

“Mình tụt 3 hạng trong lớp, hầy, lên lên xuống xuống là chuyện bình thường mà. Nghê Nghê, cậu giỏi đấy, lên 5 hạng trong lớp, xếp hạng toàn trường còn tăng hơn 50, xịn!”

Mai Tử chỉ vào phiếu điểm, cười hì hì bình luận.

Ngón tay vừa chỉ vào tên Hạ Kỳ, chuẩn bị thổi phồng...

Một tiếng “Mịa...” trầm thấp từ phía sau truyền đến.

Ba cô gái đồng thời sửng sốt.

Lúc này họ mới nhận ra, từ lúc nãy bầu không khí của đám con trai luôn ồn ào ở hàng sau lại vô cùng nặng nề .

Ba người cậu nhìn mình mình nhìn cậu... Cuối cùng, Mai Tử lấy một cuốn vở ra bắt đầu viết: [Anh Thời sao vậy? Thi không tốt à?]

Nghê Nghê cũng cầm bút viết lên đó: [Mình cảm giác là vậy... Liệu có phải không bảo vệ được vị trí thứ 2, rớt xuống thứ 3 rồi?]

Sau đó, hai người đồng loạt nhìn Hạ Kỳ.

Hạ Kỳ mím môi, lắc đầu.

Trực giác mách bảo cô rằng Dịch Thời không phải chỉ đơn giản là rớt xuống hạng 3... Phản ứng của Trần Chí Trạch quá kỳ quái.

Hơn nữa, dựa theo hiểu biết của Hạ Kỳ với Dịch Thời, nếu chỉ rớt xuống hạng 3 thì cái tên ngang ngược này có khả năng sẽ khiêu khích hạng 2 như “gặp lại vào lần thi sau” hơn là đột nhiên nói th* t*c.

-

Ba người chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì chuông vào học đã vang lên.

Giáo viên Tiếng Anh dẫm trên đôi giày cao gót đỏ bước vào cửa, trên tay cầm bài thi tháng vừa làm tuần trước.

Cô cười gọi đại diện môn Tiếng Anh: “Thúc Giai, gọi vài bạn lên phát bài thi đi.”

Cô gái ngồi ở bên cạnh lối đi nhỏ lập tức đứng lên nhận bài thi.

“Lần này lớp chúng ta thi Tiếng Anh rất tốt, điểm trung bình đứng nhất toàn khối, vô cùng đáng khen! Đặc biệt có hai bạn nhất định phải được tuyên dương! Bạn Hạ Kỳ, Tiếng Anh 142 điểm, đứng thứ 2 toàn khối! Dịch Thời, Tiếng Anh 145 điểm, đứng nhất toàn khối. Hai em đã dùng thực lực bản thân để nâng cao điểm của cả lớp! Lên đây nhận bài thi của mình đi.”

Hạ Kỳ và Dịch Thời đều ngồi bên trong nên không tiện đi ra ngoài.

Vì vậy, hai người để cho Nghê Nghê và Dương Tử ở bên cạnh lối đi nhỏ lần lượt đi lên.

Bị cô giáo chọc ghẹo: “Không hổ là nhân vật đứng đầu trong lớp, mỗi người đều có một trợ lý riêng.”

Hạ Kỳ vô thức xoay đầu nhìn thoáng qua thì phát hiện nam sinh luôn nổi bật trong lớp vẫn cứ cúi đầu... Nghe thấy lời khen ngợi của cô giáo cũng chẳng có tí vui vẻ nào.

Cô suy nghĩ, xé một tờ giấy ghi chú truyền xuống bàn Dịch Thời.

[Cậu sao vậy? Thành tích thi tháng lần này tệ lắm sao?]

Sau lưng vang lên tiếng mở mảnh giấy...

Rồi tiếp đó, tay áo của bàn tay đang rũ dưới bàn bị túm lấy.

[Bài thi tháng lần này chỉ có Tiếng Anh là chấp nhận được, những môn còn lại thảm không nỡ nhìn. Lần này mình thật sự "toang" rồi. Sầu ghê... IELTS hại cả đấy.]

Bên trong mảnh giấy còn bọc một tờ phiếu điểm.

Dịch Thời:

Xếp hạng trong lớp: 5; Xếp hạng toàn trường: 11; Tổng điểm các môn chính: 593.

Điểm các môn: Toán học 137; Tiếng Anh 145; Ngữ văn 130; Hóa học 92; Vật lý 89;

Ba môn phụ: Xếp hạng A toàn bộ.

Kỳ thi lần trước là kỳ thi cuối kỳ, Hạ Kỳ xếp thứ 2 trong lớp, lúc đó Dịch Thời đứng nhất với tổng điểm xuất sắc 630.

Tuy 593 điểm có vẻ cũng không tệ, nhưng so với bài thi cuối kỳ thì cậu ta đã tụt tận 36 điểm.

Phải biết rằng mục tiêu của Dịch Thời là hơn điểm trúng tuyển nguyện vọng 1 80 điểm trong kỳ thi đại học.

Nếu xem thế này thì 36 điểm đúng là trí mạng.

Trên bục giảng, cô giáo đã bắt đầu giảng đề: “It was not until... Các em, câu hỏi này kiểm tra gì đây? Có phải là mãi cho đến khi gì đó không, chúng ta đã từng nghe giảng mẫu câu này chưa? Có phải là mẫu câu not until that không?”

Hạ Kỳ chớp mắt, lặng lẽ cất mảnh giấy trong tay áo vào hộc bàn.

-

Tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, chuông vào lớp đã reo nhưng chỗ ngồi của Dịch Thời vẫn trống không.

Trần Chí Trạch nhỏ giọng lải nhải: “Xong rồi xong rồi, chắc chắn anh Thời bị gọi tới văn phòng rồi... Xếp hạng giảm nhiều như vậy, nhất định sẽ bị gọi đến nói chuyện.”

Sau đó, cậu ta lại đây kéo áo Hạ Kỳ: “Hạ Kỳ, chị ơi, hôm nay chị có đến văn phòng hỏi bài không? Chị đi một chuyến đi, xem anh Thời có ở đó không.”

Cậu bạn có rất ít cảm giác tồn tại ngồi bên cạnh lối đi nhỏ đẩy mắt kính trên mũi, lắc đầu: “Hẳn là anh Thời không muốn ai thấy mình bị dạy dỗ đâu...”

Mai Tử gật đầu đồng tình: “Dương Tử nói đúng lắm.”

Nghê Nghê cũng quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Lúc này tốt nhất đừng đi qua gây thêm phiền phức cho anh Thời... Cho dù thầy chủ nhiệm có dạy dỗ thì cũng sẽ không trì hoãn việc học đâu, lát nữa anh ấy sẽ về thôi.”

Lớp trưởng ngồi trên bục giảng gõ nhẹ lên bàn giáo viên: “Khụ khụ, mấy người ở hàng trước đấy, đã vào học rồi, đừng nói chuyện nữa.”

Bốn người lập tức im lặng, nằm bò lên bàn, lấy đề thi hôm nay ra nghiêm túc làm bài.

Trong lúc nhất thời, lớp học chỉ còn lại tiếng lật sách.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, sắc trời càng lúc càng tối.

Ai đó lên tiếng: “Đằng trước ơi, phiền cậu bật đèn lên với.”

Người bạn cùng lớp đến gần cửa ấn vào mấy công tắc, ánh đèn chớp nháy vài cái rồi sáng lên, ánh sáng rọi lên tường trắng đến chói mắt.

Cô gái ngồi bên cửa sổ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.

Ghế trượt trên mặt đất phát ra tiếng “két” chói tai...

Sau đó, cô ôm một chồng đề thi lên bục giảng trong ánh nhìn chăm chú của cả lớp.

“Lớp trưởng, mình ra ngoài một chút, đến văn phòng tìm giáo viên.”

Cô nhẹ giọng nói, trực tiếp lấy bút ký tên mình vào lịch trực trong giờ tự học.

Tên họ: Hạ Kỳ; Nguyên nhân ra ngoài trong giờ tự học: Văn phòng.

Sau khi ký tên xong, cô lập tức bước ra khỏi lớp.

Dương Chí Trạch ở hàng sau vươn cánh tay đến hàng trước, giơ ngón cái lên: “Không hổ danh là chị Kỳ của cậu, ghê thật đấy... Cả lớp này ngoài anh Thời ra thì chỉ có chị ấy là ngông nghênh thế thôi.”

Lớp trưởng trên bục giảng dùng bút đầu gõ bàn: “Dương Chí Trạch, nói nữa thì ghi tên cậu nhé.”

Cậu ta lập tức chắp tay trước ngực, nhận sai: “Đừng mà, lớp trưởng! Tui câm miệng đây.”

...

-

Ý định đến văn phòng của Hạ Kỳ không phải đột ngột nảy ra, cô thật sự đã gom lại bài tập của hai ngày nay, định đến văn phòng để hỏi giáo viên.

Chủ yếu là hai môn Vật lý và Toán học.

Giáo viên Vật lý ở phòng 304, giáo viên Toán học ở phòng 302.

Ánh mắt cô gái dừng lại trên số phòng một lúc, cuối cùng gõ cửa phòng 302.

“Vào đi.”

Cô đẩy cửa phòng làm việc ra.

Vừa bước vào cô đã nhìn thấy Dịch Thời đang ngồi bên cạnh chủ nhiệm lớp.

Khác với sự nổi bật ngày thường, chàng trai đang cúi đầu... Trước mặt đặt ly nước dùng một lần.

“Thầy đã liên lạc với phụ huynh em rồi, chuyện này còn tùy thuộc vào em nữa, có đúng không.”

“Dạ, đúng vậy.”

“Dù sao trước mắt cứ tập trung chuẩn bị thi tốt nghiệp đã, đói với em kỳ thi này còn quan trọng hơn cả kỳ thi hàng tháng... Đương nhiên, nếu em có nhu cầu gì, thầy và nhà trường sẽ hết sức phối hợp.”

“Dạ, em hiểu. Làm phiền thầy rồi ạ.”

Hai người trò chuyện xong, chàng trai đứng dậy.

Thấy Hạ Kỳ đến đây, mắt cậu ta thoáng hiện lên chút kinh ngạc.

Rồi cậu ta chào hỏi cô: “Tìm thầy hỏi bài à?”

Hạ Kỳ gật đầu: “Ừm.”

Sau đó, hai người đi lướt qua nhau.

-

Hạ Kỳ không hỏi nhiều lắm, khoảng mười lăm phút sau cô bước ra khỏi phòng.

Không ngờ, ở đối diện cửa cô nhìn thấy chàng trai lẽ ra đã trở về lớp lại nhoài người trên lan can, nhìn xuống bồn hoa nhỏ bên dưới.

“Cậu không về lớp à?”

Chàng trai quay đầu lại, trong miệng còn ngậm một cây kẹo m*t.

Một mình cậu ta ăn thì thôi đi, lúc quay lại còn lấy ra một cây khác từ trong túi đưa cho cô.

Cảnh tượng này thực sự hơi trẻ con, Hạ Kỳ không khỏi bật cười: “Cậu làm gì thế?”

Dịch Thời chép miệng, cắn thật mạnh một cái rồi nhai rốp rốp: “Thấy đắng trong lòng đó.”

“Chuyện thành tích à? Chỉ một kỳ thi tháng thôi mà, cậu sẽ bù lại nhanh thôi.”

“Kém cậu hơn 20 điểm... Mình vô dụng rồi.”

Hạ Kỳ bóc kẹo m*t bỏ vào miệng: “Cậu muốn nghĩ như vậy thì mình cũng hết cách.”

Dịch Thời giơ tay chọc vào vai cô: “Cô bạn cùng lớp này, bạn cậu đang ở dưới đáy cuộc đời đấy, cậu lại trực tiếp nói mấy câu thoại của trai cặn bã như vậy có thích hợp không hả?”

“Đã ở dưới đáy đời người mà cậu còn rảnh rỗi ở đây à? Mau quay về cố gắng hơn đi.”

Chàng trai nhìn cô một lúc rồi cong môi bật cười: “Được, về về về, bây giờ về ngay đây.”

“Thế còn tạm được.”

Bình Luận (0)
Comment