Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 23

Hơn 9 giờ tối, tiết tự học cuối cùng sắp kết thúc.

Hạ Kỳ sửa lại những câu làm sai rồi lấy cuốn sách “Người bình thường” ra. Vừa xem được nửa trang thì Mai Tử ngồi cạnh cô đột nhiên ném sách “Bộp” một tiếng.

“Cái quỷ gì vậy chứ...”

Cô nàng thấp giọng oán thầm, nghe có vẻ rất tức giận.

Hạ Kỳ nhìn thoáng qua lớp trưởng đang đứng trên bục giảng, thấy đối phương không có ý muốn truy cứu chuyện này bèn cúi đầu xé một tờ giấy viết vài chữ rồi đưa cho cô nàng.

[Sao vậy?]

Cô gái bên cạnh nhận được tờ giấy, thở ra một hơi thật dài rồi cầm bút đáp lại:

[Một người bạn cũng thích Thần Đại đã nhắn tin cho mình, nói là Thần Đại bị bóc phốt... Mình cũng không biết tình hình thế nào nữa. Cậu ấy gửi tin nhắn từ chiều, nhưng mình chưa kịp xem di động... Hình như chuyện này khá nghiêm trọng.]

Hạ Kỳ nhìn tờ giấy trên tay, hơi ngơ ngác.

Doãn Hãn Thần bị bóc phốt?

Cho dù ảnh chụp của cậu chưa từng bị đăng lên mạng, nhưng cậu chỉ ngồi trong tiệm sách, bất cứ ai chú ý một chút cũng có thể bóc sạch chuyện về cậu mà?

Cậu ấy còn điều gì đáng để bóc phốt chứ?

Trừ phi...

Hạ Kỳ chợt ngẩn ra.

Doãn Hãn Thần gần như đã tiết lộ toàn bộ thông tin cá nhân của mình cho mọi người, tên của cậu, địa chỉ, cả dáng vẻ của cậu...

Chỉ có duy nhất một điều mà thiếu niên đã che giấu bấy lâu nay: Cậu mắc chứng khó đọc.

Thoáng cái, mặt mũi cô trắng bệch, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Không... Hạ Kỳ, mày phải bình tĩnh. Đừng nghĩ mọi chuyện tệ như vậy...

Có lẽ chuyện bị khui của Doãn Hãn Thần không phải là chuyện này...

Hoặc dù bị bóc phốt cũng không sao, đa số mọi người đâu biết đây là bệnh gì?

Nhưng đợi đến khi Mai Tử mượn di động của Dịch Thời, đăng nhập vào Wechat rồi mở tin nhắn bạn bè gửi đến, cả người cô hoàn toàn chết lặng.

Sự việc còn tệ hơn tưởng tượng...

Doãn Hãn Thần mắc chứng khó đọc, Doãn Hãn Thần là thiên tài vẽ tranh... Doãn Hãn Thần học tại một ngôi trường đặc biệt.

Mẹ cậu là giáo viên của ngôi trường đặc biệt này, ba cậu từng là giáo sư Mỹ thuật tại Đại học Hạ Môn, sau này vì con trai mắc chứng khó đọc nên cả nhà đã chuyển đến Hải Nam...

Những điều này luôn được thiếu niên cẩn thận che giấu... cả điều tốt và xấu đều bị phơi bày trên mạng.

Không còn giữ lại chút gì.

[Tức chết mất thôi, từ sáng nay biết chuyện này mình đã khóc suốt... Thảo nào anh ấy chưa từng đáp lại bình luận trong phòng livestream, lúc mình vừa rớt hố còn từng phàn nàn sao người này lại lạnh lùng như vậy...]

[Đúng đó, tức chết đi được! Thần Đại livestream lâu như vậy mà chưa từng nói đến chuyện này, chắc chắn anh ấy không muốn hé lời một câu. Kết quả lại bị tên chó này khui ra hết, CMN.]

[Video cut.]

[Mọi người xem đi, rõ ràng là khi camera lia qua Thần Đại đã né đi. Vậy mà tên chó đó vẫn cứ dí camera về trước, còn nói cái gì mà: Tóm được một anh đẹp trai cho các bạn.]

[Đệch... Một đống bình luận ở dưới đều nhắn, đẹp thì đẹp, nhưng tiếc là một người tàn tật. Nắm tay của tôi cứng rồi!]

Đang trong tiết tự học nên không thể bật video, nhưng có thể ghép lại sơ lược câu chuyện qua đoạn tin nhắn.

Một tên streamer đạo đức giả đến trường học đặc biệt làm từ thiện, để cho mọi người biết lòng tốt của mình, anh ta đã livestream toàn bộ quá trình.

Trong quá trình đó, anh ta tình cờ gặp Doãn Hãn Thần đang học ở trường.

Cô nhớ lúc đó chàng trai đã gõ đi gõ lại trên WeChat một lúc rồi mới chần chờ gửi một tin nhắn thoại, nói: Thực sự xin lỗi, mình mắc chứng khó đọc.

Hạ Kỳ cắn chặt môi, mắt đỏ bừng.

Mai Tử bỏ điện thoại vào cặp sách, vùi đầu vào cánh tay bật khóc thành tiếng.

Thoáng cái ánh mắt cả lớp đều tụ lại trên hàng ghế đầu tiên.

“Sao vậy?”

Dịch Thời từ phía sau kéo áo Hạ Kỳ, hỏi cô bằng giọng gió.

“Không có gì đâu...”

Hạ Kỳ quay đầu lại nói nhỏ.

Lúc này cô mới nhận ra giọng mình cũng đã hơi run rẩy.

-

Sau tiết tự học buổi tối, Mai Tử trả điện thoại cho Dịch Thời, nắm tay Hạ Kỳ chạy về ký túc xá.

“Nè, rốt cuộc mấy cậu sao vậy hả?”

Giọng Dịch Thời vang lên phía sau.

Chỉ kịp nghe thấy Nghê Nghê đáp lại một câu: “Mình sẽ bảo hai cậu ấy nhắn tin cho cậu sau.”

Tất cả âm thanh còn lại đều bị nhấn chìm trong đám đông ngày càng xa dần.

-

Sau khi trở về ký túc xá, Mai Tử lấy điện thoại thông minh của mình từ túi vải dưới gầm giường ra.

Lần này, cuối cùng họ cũng xem được toàn bộ video.

Trong video là một tên streamer ăn mặc thời thượng, một tay cầm gậy livestream cầm tay, một tay cầm chổi.

Anh ta công khai bước vào phòng tự học, ra vẻ rất quan tâm đến học sinh, nói nhỏ vào microphone: “Ở đây... Nghe nhân viên quản lý bên này nói bọn họ sẽ sắp xếp các chương trình học khác nhau cho học sinh, nhưng không đặt nặng môn học chính, chủ yếu là dạy kỹ năng giúp họ ổn định cuộc sống sau này. Bên đây chắc là phòng vẽ tranh...”

Sau đó, camera xoay ngược lại lướt qua toàn bộ lớp học.

Hạ Kỳ gần như ngay lập tức nhận ra. Doãn Hãn Thần đang ngồi giữa lớp học, say mê vẽ tranh.

Thiếu niên mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt, ngồi ngay ngắn trước bàn, cậu đang cầm bút màu bôi xóa trên cuốn tập vẽ của mình.

Ánh mặt trời chiếu vào người cậu, đẹp đẽ hệt như lần đầu họ gặp nhau.

Hiển nhiên những người trong phòng livestream cũng nhận ra điều này, họ đều la hét đòi nhắm camera vào anh trai nhỏ đang mải mê vẽ tranh kia.

Sau đó, Hạ Kỳ cứ vậy trơ mắt nhìn Doãn Hãn Thần xuất hiện giữa màn hình, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

“Nào, tóm riêng anh trai nhỏ này cho các bạn xem đấy. Tôi tốt với các bạn như vậy, các bạn không bày tỏ chút nào sao?”

Giọng nói của streamer vang lên từ di động.

Tiếp đó, quà tặng trôi đầy nửa màn hình.

“Cậu bạn này, hiện tại các cậu đang học tiết mỹ thuật à? Sao tôi không nhìn thấy giáo viên nhỉ? Tôi đang livestream, không sao chứ?”

Thiếu niên nghe được tiếng nói bèn ngẩng đầu, bất ngờ lộ rõ khuôn mặt trước camera.

Lúc đầu cậu ngơ ngác nhìn thoáng qua điện thoại, sau khi nhận ra, cậu lập tức che kín tranh vẽ trên tay.

“Xin lỗi, không tiện lắm.” Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên truyền đến từ loa: “Đây là trường học đặc biệt, anh đã được phép livestream chưa? Nếu chưa được phép thì xin hãy lập tức tắt livestream đi.”

Nhưng tên streamer này không trả lời trực tiếp mà chỉ cười qua loa cho xong: “Cậu bạn nhỏ này, sao lại quản nhiều như vậy? Đây đâu phải lần đầu tiên tôi làm từ thiện, dù sao cũng phải để cho người bên ngoài biết đến hiện trạng của những nơi đặc biệt này chứ, tôi chỉ giúp đỡ tuyên truyền thôi, cậu biết chưa?”

Anh ta nói rồi lại dịch chuyển camera sang bên trái.

Bảng tên của thiếu niên lập tức lộ rõ trước màn hình.

Trường trung học Trường Phong Tế Hải.

Lớp 2 khối 11: Doãn Hãn Thần.

“Được rồi được rồi, không quay là được. Tôi đã quay nhiều nhiều nơi như vậy, chỉ có cậu là lắm chuyện thôi. Này, đây là tranh của cậu à? Tranh khá đẹp đấy.”

Vì vậy, tên streamer vừa bảo sẽ không quay nữa lại gẩy gẩy mấy tấm thiệp nhỏ đã vẽ xong trên bàn.

Trong màn hình, bàn tay thiếu niên vội vàng lấy tấm thiệp về.

Nhưng không còn kịp nữa...

Bởi vì Hạ Kỳ đã nhìn thấy chữ “Thần” được viết trên mỗi tấm thiệp mà cô đã thấy vô số lần.

Hoặc có lẽ... Ngay từ thời điểm camera ngắm trúng bảng tên trên ngực cậu thì đã không kịp nữa rồi...

Mà streamer trong video vẫn còn đang lẩm bẩm bực tức: “... Không được quay tranh vẽ luôn chứ gì, được được được, tôi đi ngay đây. Thật là...”

“Hở? Các bạn hỏi vì sao không được quay à, chắc là do tự ti đấy. Hầy, dù sao cũng không phải đứa trẻ trưởng thành một cách bình thường, mọi người khoan dung một chút nhé.”

Video đột ngột kết thúc ở đây.

Khi video dừng lại ở đoạn cuối còn có thể nhìn thấy một loạt bình luận “Ha ha ha ha ha” và “Cậu Thanh nói đúng lắm”.

“Sao lại có người như thế chứ! Thần Đại nổi tiếng trong giới mà, sao có thể tự ti được? Cái tên họ Thanh này thật sự đến làm từ thiện hả? Ai đi làm từ thiện mà còn livestream? Anh ta làm từ thiện gì chứ? Sao mình không nhìn thấy gì hết vậy!”

Mai Tử tức giận đến nỗi mắt đỏ bừng.

Cô gái ngồi cạnh thở dồn dập một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng thốt ra hai chữ: “Dối trá.”

“Đúng đó, đúng là dối trá! Lấy danh nghĩa từ thiện để thu hút người xem, còn nói việc xâm phạm quyền riêng tư của người khác nghe như đúng rồi! Có giỏi thì quyên góp tất cả tiền lời từ việc livestream cho trường học đi. Không được, mình phải báo cáo cái tên họ Thanh gì đó! Quá ghê tởm!”

Mai Tử vừa nói vừa bắt đầu download phần mềm livestream đó về.

“Thao tác thế nào đây, cái thứ này... phải đăng ký trước à?”

“Tại sao không đăng ký thì không cho xem chứ, đồ rác rưởi!”

...

Lúc Mai Tử giằng co với di động của cô nàng, cô gái bên cạnh đã đứng dậy lấy chiếc di động cũ của mình từ trong ngăn tủ.

Sau đó đi ra ban công.

Cô tìm dãy số trên cùng trong các cuộc gọi gần đây rồi bấm vào nút gọi màu xanh mà không hề do dự.

“Tút... Tút...”

Sau bốn tiếng tút, một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ ống nghe: “Xin chào, số máy bạn đang gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Không có ai bắt máy...

Tóc mái cô gái rũ xuống, gần như che khuất đôi mắt đen nhánh của cô.

Doãn Hãn Thần đang làm gì nhỉ? Bây giờ...

Là 9 giờ 30 phút.

Có thể cậu đang tắm rửa?

Ngay sau đó di động rung lên, một tin nhắn hiện lên: [Sao cậu lại đột nhiên gọi điện vậy? Hôm nay mình không tiện nghe điện thoại lắm, cậu có thể nhắn tin cho mình, mình sẽ cố gắng xem kỹ ^_^]

Trên màn hình có rất nhiều chữ, thậm chí không hiện lên hết trong một trang.

Từ khi Doãn Hãn Thần nói với cô về việc cậu mắc chứng khó đọc, họ gần như chỉ liên lạc qua tin nhắn thoại hoặc là gọi điện trực tiếp. Cho dù có nhắn tin văn bản thì cũng rất ngắn gọn.

Vậy mà lần này cậu lại gửi nhiều như vậy...

Hạ Kỳ nhìn lời nhắn dịu dàng của chàng trai, siết chặt điện thoại hơn.

Cô khẽ cắn môi rồi bấm gọi số điện thoại của đối phương một lần nữa.

“Có chuyện gì vậy, bạn học Hạ?”

Sau ba hồi chuông, cuối cùng giọng nói dịu dàng của thiếu niên cũng truyền đến từ ống nghe, mơ hồ xen lẫn chút bất lực.

Hạ Kỳ nhất thời nghẹn lời... rất nhiều điều muốn nói đều bị nghẹn lại trong giọng nói không khác gì ngày thường của thiếu niên.

Cô gái không nói gì khiến cậu thiếu niên ở xa tận Tam Á cảm thấy tim mình thắt lại.

Bạn cùng phòng ở đối diện dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi cậu: [Ai gọi vậy? Thần, chuyện trên mạng của cậu định xử lý thế nào? Những người này phiền quá! Anh ta nên thấy may mắn vì hiệu trưởng vừa nhận được điện thoại tố cáo đã đuổi anh ta đi, nếu không mình đã dẫn theo A Việt lấy xẻng đánh anh ta rồi!]

Nhưng Doãn Hãn Thần chỉ lắc đầu, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng rồi gọi tên cô: “Hạ Kỳ? Có chuyện gì vậy?”

Bạn cùng phòng đọc theo môi cậu vài lần, đột nhiên nhảy dựng lên ra dấu: [Hạ... Kỳ? Thần, cậu vừa nói “Hạ Kỳ” đúng không? Là cô gái siêu siêu đẹp đó!]

Doãn Hãn Thần bất đắc dĩ, vừa định dùng tay ra hiệu bảo cậu ta đừng ồn ào nữa...

Cậu chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô gái trong điện thoại, hỏi cậu: “Doãn Hãn Thần, cậu có ổn không?”

Giống như bị thứ gì đó cào nhẹ một chút vậy...

Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Doãn Hãn Thần chính là bé mèo mềm mại xinh đẹp nhà mình.

Bình thường nó có vẻ xa cách và lạnh lùng, còn thích sai bảo người khác, nhưng mỗi lần cậu không vui hoặc tâm trạng không tốt nó sẽ luôn nhận ra đầu tiên.

Chân nhỏ mềm mại bám vào quần áo cậu, thở hổn hển bò lên trên. Thân mình nhỏ nhắn như sâu mèo cọ cọ vào lòng cậu rồi kêu meo meo khe khẽ.

Giọng của cô cũng như vậy... Vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.

“Mình nghe nói... mình có một người bạn trùng hợp là, ừm, trùng hợp là fan của cậu. Mình biết được từ cậu ấy... Cậu đừng nghe lời họ nói, cậu giỏi như vậy mà, còn lâu mới tự ti vì một xíu việc nhỏ này. Thậm chí cậu còn có cả trang Baidu riêng về bản thân mà.”

Cô gái nói chuyện rất gấp gáp, nhưng càng gấp lại càng lắp bắp, phải mất một lúc mới nói xong một câu.

Cô đang an ủi cậu.

Trường học sắp tắt đèn, mỗi ngày cô đều phải cố gắng phấn đấu cho việc thi đại học mà còn đi tìm hiểu toàn bộ chuyện của cậu, sau đó vừa tan học đã gọi điện cho cậu để an ủi...

“Nè, Doãn Hãn Thần? Cậu, cậu sao vậy...”

Giọng nói vội vàng của cô gái lại vang lên từ ống nghe.

Cậu nhìn ánh trăng tròn ngoài cửa sổ... chợt bật cười tự giễu.

“Hạ Kỳ, bọn họ nói không sai, mình rất tự ti.”

Đúng vậy, cậu rất tự ti.

Từ khi cậu có thể nhớ... khả năng đọc và viết của cậu đã kém hơn những người khác, lực chú ý cũng không bằng người ta, rõ là mỗi lần viết chữ cậu đều cảm thấy mình biết chữ đó, nhưng khi viết ra vẫn nhiều hơn một nét ngang, thiếu mất một nét phẩy, chỗ này có nét chấm không nhỉ... chỗ kia có phải thêm một nét cong không? Có cần nhấc bút lên một chút không, chỗ này chỉ có một nét sổ thôi à?

Cậu cảm thấy mình đã rất cố gắng để nhớ, lần này thật sự sẽ đúng.

Nhưng sau khi viết chính tả xong, cậu vẫn nghe thầy giáo nói: Doãn Hãn Thần, không đúng một chữ nào, rốt cuộc em về nhà có ôn tập đàng hoàng không vậy!

Có lẽ là từ khi đó, hạt giống tự ti đã gieo vào lòng cậu.

Ai cũng có thể, chỉ có mình không được...

Vì sao chứ...?

Cậu không ngừng tự hỏi bản thân mình.

Vì thế cậu càng cố gắng hơn nữa, chỉ mới học tiểu học mà đã dậy sớm, thầm ghi nhớ những gì thầy giáo đã dạy hôm qua.

Thậm chí cậu còn ghi nhớ trên đường đi học.

Nhưng dù cố gắng nhiều như vậy vẫn không đổi được kết quả tốt hơn...

Thầy giáo hỏi cậu: Doãn Hãn Thần, em lại không nghiêm túc ôn bài à? Mỗi ngày về nhà em chỉ biết chơi thôi đúng không?

Cậu nói: Đúng.

Ba mẹ cũng hỏi cậu: Thần Thần, sao con lại không thích học?

Cậu bảo: Bởi vì con không thích.

Vì vậy, cậu trở thành đứa trẻ kém cỏi trong lòng giáo viên và phụ huynh.

Thật ra lúc đó cậu cũng biết có lẽ mình không giống những bạn khác lắm...

[Mình có bệnh sao?]

[Đầu của mình không ổn lắm thì phải...]

[Có phải đầu óc mình thật sự có vấn đề không?]

Liệu ba mẹ có ghét bỏ mình không, thầy giáo có thể càng ghét mình hơn không...

Các bạn học có cười nhạo cậu không?

Càng sợ hãi, cậu càng muốn giấu kín, thẳng cho đến khi... tất cả bí mật của đứa trẻ ngây thơ này hoàn toàn bị lộ ra dưới sự chẩn đoán của bác sĩ.

“Đứa nhỏ nhà anh chị mắc chứng khó đọc. Không phải cậu bé không muốn học, cũng không phải không thích học mà là rất khó khăn khi học. Vậy nên anh chị đừng trách cậu bé.”

“Thật ra cậu bé đã rất cố gắng rồi, có đúng không? Cậu bạn nhỏ.”

Lúc đó bác sĩ đã nói thế.

Chỉ một câu, giống như đã giải tỏa tất cả sự tủi thân của cậu...

Cũng xác định được điều mà cậu luôn lo sợ từ trước đến nay.

“Hạ Kỳ... quả thực mình rất tự ti.”

Đứng dưới ánh trăng tròn, chàng trai ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời xanh sẫm, trầm giọng nói.

Cậu không hoàn hảo, cậu là một kẻ khiếm khuyết.

Vào buổi tối nay khi tất cả mọi người bất ngờ biết được bí mật của mình, Doãn Hãn Thần đã nói ra hai chữ luôn đè nặng trong lòng cho cô gái mà cậu chỉ vừa mới quen.

[Mình điên thật rồi...]

Cậu thầm nghĩ.

Nhưng lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment