Cậu ấy nói rằng mình tự ti...
Hạ Kỳ thoáng sửng sốt.
“Doãn Hãn Thần, cậu... cậu đừng vậy mà, cậu tốt như vậy, không có gì phải tự ti cả...”
“Cậu vẽ rất đẹp, trên mạng có rất nhiều người thích cậu, bạn của mình nói rằng cậu siêu giỏi... Hơn nữa tính cách cậu cũng tốt, vừa cẩn thận vừa tốt bụng...”
Cô gái liệt kê từng ưu điểm của cậu, từ vẽ tranh đến tính cách rồi đến ngoại hình, khen hết tất cả mọi thứ có thể khen.
Cuối cùng cô cầm di động, thật cẩn thận tổng kết: “Doãn Hãn Thần, cậu đừng tự ti.”
Cô nói với di động một mình một lúc lâu, chàng trai ở đầu bên kia cứ im lặng lắng nghe mà không phản ứng chút nào.
Nếu không phải thời gian cuộc trò chuyện vẫn đang hiển thị tiếp tục, Hạ Kỳ còn nghi ngờ có phải đối phương đã cúp máy rồi không.
“Doãn Hãn Thần, cậu có nghe không?”
Sau khi không có ai đáp lại, cô gái do dự hỏi.
“Ừm, mình đây.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Cảm ơn lời an ủi của cậu, mình thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Giọng nói của chàng trai vang lên qua điện thoại, nghe không khác gì ngày thường.
Sau đó lại là một khoảng im lặng kéo dài.
Hạ Kỳ biết cậu vẫn chưa cảm thấy ổn hơn, nhưng cô cũng hiểu rằng cậu không muốn nói thêm gì nữa.
Dường như thốt ra một câu “Quả thật mình rất tự ti” từ sâu thẳm trái tim đã hao hết toàn bộ dũng khí rồi... bảo cậu nói nhiều hơn thì một chữ cũng không thể thốt ra.
Đêm cuối đông, tuyết bên ngoài vẫn đang rơi.
Từ ban công của ký túc xá có thể nhìn thấy sân thể dục rộng lớn bên ngoài.
Con đường chạy bằng nhựa đỏ vừa được quét sạch lại phủ đầy tuyết trắng.
Cô gái cầm di động bằng một tay, im lặng đứng đó.
Đã qua một lúc nhưng không ai nói gì nữa.
Qua cánh cửa giữa phòng ngủ và ban công, giọng Mai Tử vang lên:
“Hạ Kỳ, cậu đứng ở ban công nửa tiếng rồi, có lạnh không? Mình và Nghê Nghê đi rửa mặt đây, cậu vào phòng gọi đi!”
“Nhanh chút nha, mười lăm phút nữa sẽ tắt đèn đó!”
Chiếc điện thoại cũ kỹ thu hết mọi âm thanh xung quanh không sót chút nào.
Thông qua mạng điện thoại, truyền toàn bộ đến thiếu niên ở hải đảo bên kia.
“Cậu gọi điện thoại ở bên ngoài à? Về phòng đi. Gần đây Nam Kinh đang hạ nhiệt độ đúng không? Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Nghe thấy giọng nói của thiếu niên, Hạ Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nam Kinh lại có tuyết rơi... cực kỳ nhiều, tiếc là mình dùng điện thoại cũ nên không chụp ảnh được.”
“Không sao đâu, lần trước đã chụp rất nhiều rồi. À, lần trước Bố Bố phối giống thành công rồi đó, hiện giờ trong bụng đã có mèo con.”
“Hử, đã phối giống được rồi sao?”
“Đúng vậy... chủ nhân của A Quý còn đưa thêm một con mèo cái khác đến, tháng sau sẽ tiếp tục phối giống. Lần sau gặp lại Bố Bố, có lẽ A Quý còn phải suy nghĩ đây là cô vợ thứ mấy của nó. Tên phụ tình vô lương tâm, tội nghiệp Bố Bố của chúng ta phải một mình sinh bé con.”
Hạ Kỳ vừa đóng cửa ban công xong thì nghe thấy thiếu niên nhỏ giọng phàn nàn, cô không khỏi bật cười: “Thôi đi, rõ ràng là cậu muốn cho Bố Bố sinh bé con. Người phụ lòng thật sự phải là cậu mới đúng nhỉ?”
“Nói bừa, mình vẫn luôn ở bên cạnh nó mà, sao lại thành kẻ phụ lòng chứ? Rõ ràng mình là “kẻ đổ vỏ” của A Quý.”
Phì...
“Kẻ đổ vỏ” cũng đúng.
“Cậu bạn này, cậu nói bản thân cậu như vậy có thích hợp không?”
Nhưng đối phương lại không thèm nghe, còn tiếp tục nói: “Mình phải chăm sóc cho Bố Bố thật tốt, hy vọng nó sinh ra một bé mèo đực, đợi bé mèo đực lớn lên thì lại dẫn ra ngoài phối giống để kiếm tiền cho mình.”
Thiếu niên dùng giọng nói trong trẻo nói chuyện phối giống này nọ khiến cô gái đỏ ửng cả mặt.
“... Doãn - Hãn - Thần!”
“Hửm?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Giọng nói chứa ý cười của thiếu niên vang lên.
Cô gái chôn sâu mặt vào lòng bàn tay...
“Đừng nói nữa...”
-
Thời gian trôi qua từng chút một, chỉ còn mười phút nữa là tắt đèn.
Hạ Kỳ biết rằng mình nên cúp điện thoại đi rửa mặt... nếu trì hoãn nữa e là chỉ kịp lau mặt qua loa thôi.
Nếu chỉ có năm phút thì chắc là cũng... được mà nhỉ?
Đang do dự, thiếu niên ở đầu bên kia đã lên tiếng trước: “Cậu nên đi rửa mặt rồi đó bạn Tiểu Hạ.”
“À, được rồi...”
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, cửa chợt bị đá văng.
Hạ Kỳ chưa kịp phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra thì cơ thể đã bị ấn ngồi lên giường.
“Đây đây! Cứu binh đến rồi đây! Hạ Kỳ Kỳ, mình đến hầu hạ cậu rửa chân nè!”
Mai Tử trực tiếp đặt một chậu nước xuống dưới chân Hạ Kỳ, sau đó bắt đầu cởi vớ cho cô.
Hạ Kỳ:!!!
“Hai cậu... ừm...”
Ặc, lại bị Nghê Nghê cầm khăn ướt nóng lau mặt.
Nghê Nghê: “Không sao đâu không sao đâu, cậu tiếp tục gọi điện thoại đi ha, mình lau mặt cho nè!”
Nói xong, cô ấy bóp sữa rửa mặt rồi bôi lên mặt cô.
Hạ Kỳ: ???
“Hai cậu... nè!”
Nghê Nghê: “Suỵt, suỵt, nhắm mắt lại đi, nếu không sữa rửa mặt sẽ bắn vào mắt đó. Nghe lời nào, nhanh lên, không là không kịp đau.”
Mai Tử cũng hùa theo: “Đúng vậy, xem chị em tốt với cậu biết bao, cậu đã từng thấy bạn thân nào rửa chân cho người ta chưa!”
Hạ Kỳ:...
Cô biết sắp không kịp nữa, cũng biết hai người này thật sự tốt với mình!
Nhưng... Nhưng mà!
Chiếc điện thoại cũ của cô thu âm rất tốt, có thể thu mọi âm thanh xung quanh.
Bây giờ người ở đầu bên kia điện thoại đã cười đến nỗi sắp có cơ bụng luôn rồi!
Đúng là vừa xấu hổ vừa bực mà.
-
Đợi hai cô bạn thân mạnh bạo rửa sạch chân và mặt cho cô, sau đó lấy nước súc miệng đếm để cô súc đi súc lại mấy lần...
Hạ Kỳ nhìn xem thời gian, chỉ vừa trôi qua năm phút.
Mà hai cô bạn thân đã trực tiếp tắt đèn lăn vào ổ chăn, lặng lẽ ẩn công danh.
Giọng nói mạnh mẽ đầy nội lực của dì ký túc xá từ bên ngoài truyền đến: “Còn năm phút nữa! Bạn nào đang rửa mặt thì tranh thủ thời gian đi! Trong vòng năm phút nữa sẽ tắt toàn bộ đèn trong ký túc xá!”
Vì vậy, hành lang náo loạn hẳn lên.
Cô gái chớp mắt trong bóng tối, nghe thấy tiếng cười còn chưa dứt trong di động bèn nhỏ giọng cảnh cáo: “Doãn - Hãn - Thần! Cậu đừng cười nữa!”
Ngay cả lỗ tai cũng nóng bừng.
“Khụ, được được, mình không cười.”
Nói xong, cậu lại cười phì một tiếng.
“Cậu lại cười nữa là mình cúp máy đấy.”
Nghê Nghê ở giường bên cạnh giơ bốn ngón tay: “Chị gái à, còn bốn phút đấy.”
Lúc này chàng trai trong điện thoại mới nghiêm túc hơn: “Được được, không ồn ào nữa. Sắp đến giờ rồi đúng không?”
“Ừm, chuông tắt đèn sẽ vang lên ngay.”
“Vậy... ở bên cạnh mình một lúc nữa nhé, được không?”
“Ừm.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Thời gian cứ tích tắc trôi qua...
Ba phút, hai phút, một phút...
Chuông tắt đèn đúng giờ vang lên ngoài hành lang.
Hạ Kỳ nghe thấy thiếu niên trong di động nhẹ nhàng nói một tiếng “Cảm ơn” và “Ngủ ngon”.
Sau đó, cuộc gọi kết thúc.