Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 25

Tháng ba dần dần trôi qua, nhiệt độ không khí cứ giảm xuống rồi lại tăng lên, thoáng chốc đã đến tháng tư.

Vừa kết thúc kỳ thi tháng, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị ráo riết cho kỳ thi học kỳ.

Trong khoảng thời gian này, trường tổ chức đại hội thể thao thường niên.

Dù mới vào đầu tháng tư nhưng Nam Kinh đã vượt mốc 30 độ, nhiều học sinh đã mặc áo ngắn tay.

Thật khó để tưởng tượng rằng một tháng trước nơi này còn có một trận tuyết lớn.

“Đang tiến về phía trước là các vận động viên của lớp 3 khối 11, bọn họ đang sải bước đầy mạnh mẽ dưới ánh nắng xuân rực rỡ...”

Trên khán đài, giọng nói của học sinh làm công tác thuyết minh vang lên đầy hứng khởi, Hạ Kỳ ngồi trên bồn hoa nhỏ dưới khu dạy học, cầm di động lướt Wechat.

Sau khi Doãn Hãn Thần bị khui ra việc cậu mắc chứng khó đọc, các fan đã cùng nhau báo cáo phòng livestream của “Cậu Thanh”.

Không ngờ đối phương chỉ bị khóa tài khoản ba ngày.

Sau ba ngày, anh ta còn ngang ngược hơn trước. Vừa mở miệng đã chửi bới: “Quả nhiên fan não tàn thì chủ cũng não tàn, bố đây thích xem vẻ mấy cưng ghét bố nhưng lại không làm gì được đấy.”

Anh ta còn tự tuyên bố rằng sau này mình không gọi là “Cậu Thanh” nữa mà đổi thành “Bố Thanh”.

Không có một chút ăn năn nào, thậm chí còn trở nên quá quắt hơn.

Nhưng tất nhiên kẻ ác không chỉ làm một chuyện ác, chẳng bao lâu sau anh ta đã bị cư dân mạng vạch trần những lần livestream th* t*c và không đứng đắn trước đây, làm dậy sóng khắp mạng xã hội.

Kết quả cuối cùng là phòng livestream của anh ta bị cấm vĩnh viễn, nền tảng livestream cũng không còn dấu vết của người này.

Hiện tại, phòng livestream của Doãn Hãn Thần có một hàng chữ giải thích nhỏ: Streamer mắc chứng khó đọc, không thể trả lời bình luận kịp thời.

Cậu thiếu niên trước đây luôn cúi đầu trước bàn im lặng không nói lời nào, giờ đây thỉnh thoảng đã tương tác qua lại với fan trong phòng livestream.

Các fan thẳng thắn nói rằng họ cảm thấy hạnh phúc tăng vọt.

Hạ Kỳ đang xem một buổi phỏng vấn mà Doãn Hãn Thần được mời sau sự việc lần này.

Phóng viên: Em nghĩ gì về việc mình mắc chứng khó đọc?

Doãn Hãn Thần: Ở những giai đoạn khác nhau, quan điểm của em cũng khác. Khi còn nhỏ em luôn muốn trốn tránh vì sợ bị người khác biết, em luôn cảm thấy người khác sẽ cười nhạo em. Thật ra em cứ mãi trốn tránh cho đến khi chuyện về buổi livestream đó xảy ra.

Phóng viên: Ừm, chị hiểu. Ai cũng sợ bị chê cười khi họ không giống với những người khác. Em nói rằng em luôn trốn tránh trước khi chuyện livestream xảy ra, vậy chị có thể hiểu là bây giờ em đã học được cách đối mặt rồi không?

Doãn Hãn Thần: Xem như vậy ạ, những quyết định mà mình không thể tự đưa ra, luôn cần ai đó thay mình quyết định.

Phóng viên: Đúng vậy, giống như đại bàng con học bay, đại bàng lớn sẽ bẻ gãy cánh của nó rồi đuổi ra khỏi tổ, nó phải trải qua cả một quá trình đúng chứ... Vậy em có thấy biết ơn những gì đã xảy ra lần này không? Dù sao chuyện này cũng đã giúp em thoát khỏi xiềng xích trói buộc mình.

Doãn Hãn Thần: Đối với việc phải trải qua một quá trình, em cảm thấy đúng... mà cũng không hẳn là đúng. Mỗi người đều có quyền lựa chọn số phận của riêng mình, việc bị ép buộc phải lựa chọn luôn có nguy cơ dẫn đến những hậu quả không mong muốn, nhưng một khi đã đưa ra lựa chọn thì đương sự chỉ có thể bị động gánh chịu. Nếu có thể, em vẫn muốn được tự đưa ra lựa chọn hơn. Vậy nên đối với em, đây không phải một chuyện đáng để biết ơn. Dù sao thì, những con đại bàng con bị đẩy ra khỏi tổ nhưng không học được cách bay cuối cùng đều rơi xuống đáy vực mà chết. Chúng ta không thể chỉ nhìn mỗi sức mạnh mà sự rèn giũa mang lại, còn phải thấy được những nguy hiểm và cái giá phải trả đằng sau. Lỡ như em không trở nên mạnh mẽ thì sao?

Phóng viên: Đúng vậy... Không sai. Em nói đúng, quả thực những việc xấu không nên được xem là chuyện tốt chỉ vì nó có kết quả tốt. Vậy thì bạn học Doãn, bây giờ em nghĩ gì về chứng khó đọc? Có suy nghĩ nào mới không?

Doãn Hãn Thần: Vâng... em đang cố gắng thích nghi, thử phớt lờ những lời phán xét về mình trên mạng. Hiện tại mọi người đừng lo lắng, tâm lý của em vẫn ổn. Có người nói rằng em đã rất tốt, rất giỏi, bảo em đừng buồn. Em rất biết ơn cậu ấy.

Vốn dĩ Hạ Kỳ cứ cau mày khi xem... Qua vài lời của chàng trai, cô có thể nhìn ra chuyện này đã gây tổn thương rất lớn cho cậu.

Nhưng khi xem đến đoạn cuối cùng này, khóe môi cô lại vô thức cong lên.

Doãn Hãn Thần đang cảm ơn cô.

Vào đêm tuyết rơi đó, dù mọi lời an ủi đều có vẻ vụng về nhưng chúng lại giúp được cậu.

Tốt quá...

-

Đang mải mê suy nghĩ, bỗng một bóng người đến ngồi cạnh cô.

Hạ Kỳ quay đầu thì thấy Dịch Thời đang ngậm kẹo m*t.

“Xem gì mà cười vui vậy? Đừng nói là lén lút lướt Tiktok nhé?”

Đột nhiên bị bắt gặp, mặt cô gái lập tức nóng lên.

Cô vội vàng bỏ điện thoại vào túi, lắc đầu: “Không có, mình đang xem tin phỏng vấn.”

Dịch Thời nhìn cô từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ “Cậu nghĩ mình có tin không”, nói: “Ồ...”

Hạ Kỳ:...

Thoáng chốc mặt càng nóng hơn.

Cô mất tự nhiên vuốt lại tóc mái, hỏi: “Chẳng phải hôm nay cậu có môn thi đấu sao, không khởi động mà chạy qua bên đây làm gì?”

Chàng trai cắn viên kẹo “rộp” một tiếng, bắt chéo hai chân ngồi xuống: “Đây là đặc quyền thầy chủ nhiệm cho mình vì không học theo kịp đó. Không cần phải chuẩn bị cho hội thể thao, chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi tháng và thi đại học. Tuyệt vời chưa.”

“Kỳ thi tháng lần này thế nào, có tự tin kéo hạng về không?”

Dịch Thời dứt khoát dựa vào lan can, thở dài: “Sau khi có thành tích, thầy chủ nhiệm đã tìm mình, cậu đoán xem xếp hạng lần này của mình thế nào.”

Cô gái không khỏi nhíu mày: “Lần trước cậu xếp hạng 10 của lớp... Chắc không thể nào tệ hơn đâu nhỉ?”

“Đúng vậy, còn tệ hơn lần trước nữa. Đúng thứ 10 trong lớp, xếp hạng cả khối vẫn chưa công bố nhưng chắc chắn là tụt hạng nhiều hơn... Cậu không biết chuyến đi đến văn phòng hôm qua của mình đáng sợ thế nào đâu, ba mẹ của mình đều đến cả, mặt ba mình căng như dây đàn vậy, chậc chậc chậc.”

Hạng 10 của lớp...

Tuy có vẻ chỉ tụt 5 hạng, nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng lớp 1 lớp 2 bọn họ vốn là lớp trọng điểm, top 5 khối cạnh tranh rất sát sao, về cơ bản chỉ xoay quanh hai lớp này. Nhưng ngoài top 5 thì sẽ có 10 lớp khác cùng giành hạng.

Xếp hạng lớp càng giảm thì xếp hạng khối càng thấp.

Từ tháng hai đến tháng tư, hai tháng đã trôi qua, gần hết một nửa học kỳ, muốn bù lại thật sự rất khó.

Dịch Thời còn phải chuẩn bị cho kỳ thi khác, cộng thêm áp lực từ kỳ thi đại học...

Chỉ nghĩ thôi mà Hạ Kỳ đã cảm thấy không thở nổi.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm qua mọi người có bàn bạc ra biện pháp gì không?”

Chàng trai ném que kẹo m*t đã ăn xong vào thùng rác bên cạnh một cách chính xác, sau đó lại lấy ra một cây kẹo khác từ trong túi.

“Cứ làm từng bước một thôi, lần trước ở văn phòng cậu cũng nghe thấy mà... Lớp IELTS đã tạm dừng, đợi nghỉ hè sẽ tập trung ôn lại. Bây giờ phải tập trung vào kỳ thi tốt nghiệp trước, hai tháng còn lại để ổn định thành tích trong trường, mình sẽ dùng hai cái này để nộp hồ sơ xin học.”

Hạ Kỳ gật đầu: “Nghe cũng ổn đó.”

Cô gái nói xong thì mím môi im lặng.

Khi ngẩng đầu, có máy bay ầm ầm bay qua.

Gió thổi bông hoa hải đường đang nở rộ rơi xuống đầu.

Cô không hề chú ý, chàng trai ngồi ở bên cạnh chợt quay đầu nhìn cô, mở miệng định nói rồi lại thôi...

Cuối cùng, cậu ta không nói một lời nào.

-

“Oa, hai người ở đây hóng gió à! Mình sắp bị nắng thiêu cháy rồi.”

Mai Tử chạy chậm về phía họ, trên tay còn xách theo một túi đồ.

Vừa lại đây, cô nàng vội lấy bình xịt chống nắng ra xịt lên mặt một lúc.

Dịch Thời vừa phẩy tay vừa ho khan một cách khoa trương: “Bà cố ơi! Cái thứ này có lực sát thương mạnh hơn khói bụi hả? Làm mình sặc chết mất.”

Cô nàng trợn trắng mắt: “Thôi đi, lúc nào mà chẳng hít khói bụi, mình có bảo cậu hít xịt chống nắng suốt ngày không?”

Dịch Thời lập tức giơ tay đầu hàng: “Được được, em sai rồi.”

Sau đó, cậu ta cung kính dịch qua bên cạnh: “Mời chị ngồi?”

Mai Tử cười hì hì ngồi xuống: “Vậy còn được.”

Sau đó cô nàng lấy gói túi bánh cookie từ trong túi ra đưa cho cô: “Lại ăn đi nè! Cậu muốn uống trà sữa không? Chúng ta đặt vài ly đi! Gần đây mình đang mê một tiệm trà sữa gấu trúc, rất muốn nếm thử.”

Hạ Kỳ bên lấy điện thoại ra, ghé lại gần để đặt món cùng cô nàng.

“Mình đã thích tiệm trà sữa này lâu lắm rồi, tất cả ly của tiệm này đều do họ tự vẽ, siêu xịn!”

Mai Tử vừa nói vừa lướt trang xuống.

Trên giao diện, ở mỗi hình ảnh của trà sữa đều được vẽ một chú gấu trúc nhỏ ngây thơ.

“Oa, mình muốn thử cái này, trà sữa nam việt quốc. Vị nam việt quất!”

Cô nàng nói rồi thêm luôn cốc trà sữa đó vào giỏ hàng.

“Kỳ Kỳ, cậu uống gì?”

Hạ Kỳ nhìn thực đơn rối cả mắt, muốn nói: Hay là chọn cái đầu tiên đi...

Trên giao diện chợt xuất hiện thêm một ngón tay không thuộc về hai người, chỉ vào giữa.

“Cái này đi, Hạ Kỳ Kỳ hợp với nó đấy.”

Mai Tử sửng sốt, “hử” một tiếng hỏi: “Heo trắng béo?”

Hạ Kỳ nhìn theo ngón tay Dịch Thời thì thấy hình ảnh ly trà sữa rất đáng yêu, bên cạnh viết năm chữ: Trà sữa heo trắng béo.

“... Dịch - Thời?”

Nói ai là heo hả? Nắm tay cứng lên rồi đó!

“Ê, bà cố ơi bà cố, bình tĩnh! Em không chú ý đến cái heo trắng béo, chỉ thấy vị kẹo sữa thôi! Chẳng phải chị thích kẹo sao?”

Mai Tử: “Ờm... Tuy là... đúng thật. Kỳ Kỳ cậu muốn nếm thử không?”

Hạ Kỳ:...

Mai Tử: “Nào nào, nếm thử đi, chắc chắn ngon lắm!”

Dịch Thời cũng hùa theo: “Uống đi uống đi, hai đứa mình không cười cậu đâu.”

Cô gái mất tự nhiên phất tóc, miễn cưỡng nói: “Vậy... Được rồi.”

“Vạn tuế, chốt đơn!”

“Nè, bà cố, mình thì sao? Không cho mình một ly à?”

“Ầy, cậu uống gì?”

“Vậy cho mình... Trà sữa Ceylon đi, nửa đường không đá. Tổng cộng bao nhiêu tiền, mình mời mọi người. Nghê Nghê có uống không?”

“Chiều nay Nghê Nghê có một trận đấu, cậu ấy không uống đâu. Tổng cộng 57 tệ, cảm ơn anh Thời của em!”

“Khách sáo rồi.”

-

Mai Tử nhanh chóng đặt hàng, trên đầu di động chợt hiện lên một tin nhắn:

[Từ cuộc trò chuyện nhóm: Trái tim/trái tim/Hội chị em trong hậu cung của Thần Đại: Thông báo... Bấm vào để xem thêm.]

Hạ Kỳ sửng sốt...

Hậu, cái gì hậu? Cái gì cung?

Mai Tử không hề chần chừ mà bấm vào ngay: “Ấy, nhóm fan của Thần Đại có thông báo mới! Để mình xem nào.”

[Các chị em! Ngàn năm mới có một lần, tui vừa nhận được tin tức chính xác đây, Đại Đại sẽ tham dự hoạt động ngày 1/5 ở Thượng Hải đó! Thời gian tham dự cụ thể là ngày 2 tháng 5, sẽ có buổi ký tặng tranh vẽ mới nhất! Link tuyên truyền: http: //]

[Đã thương lượng với ban tổ chức, Đại Đại sẽ nhận thư. Nhưng Đại Đại gặp khó khăn khi đọc chữ nên tốt nhất mọi người vẽ tranh nhé! Hầu hết mọi người trong nhóm đều là học sinh mỹ thuật nên hãy cố lên nha các chị em!]

Cô nàng cầm di động nhanh chóng gõ chữ vào nhóm: [Đã hiểu! Sẽ sắp xếp!]

Sau đó, quay đầu nhìn Hạ Kỳ.

Hai tay đan lại đặt dưới cằm, nháy mắt.

“Chị gái này, mình cùng đến Thượng Hải đi!”

Bình Luận (0)
Comment