Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 26

Mai Tử hỏi cô có muốn đến Thượng Hải không... Hạ Kỳ giật mình.

Cũng không phải cô không muốn đi mà là không ngờ hai người ở trời nam biển bắc lại có thể gặp lại nhau sớm như vậy.

Mai Tử thấy cô không nói gì bèn ôm cánh tay cô lắc nhẹ:

“Đi đi mà, kỳ thi tốt nghiệp kết thúc vào tháng tư, đúng lúc 1-5 ra ngoài thư giãn một chút đúng không!”

“Học tập cũng cần phải kết hợp giữa vừa học vừa nghỉ ngơi, cậu không thể học mãi được, đầu óc sẽ cứng đơ đấy... cậu, mình và Nghê Nghê nữa, ba người ngủ cùng một phòng, chúng ta có thể chơi mạt chược, chơi Ném Trứng, đấu địa chủ! Chắc chắn sẽ siêu vui!”

Đang nói chuyện, điện thoại đang đặt trong túi của Hạ Kỳ rung lên.

Vừa lấy ra xem thì thấy giữa màn hình hiện lên một tin nhắn: [Doãn Hãn Thần: Có thông báo gì về ngày nghỉ 1-5 chưa, bình thường sẽ nghỉ mấy ngày?]

Vậy mà cậu cũng hỏi về ngày 1-5.

Mai Tử tinh mắt nhìn thấy, kích động kêu lên: “Anh ấy đang hỏi cậu 1-5 được nghỉ mấy ngày, chắc chắn là vì hoạt động ở Thượng Hải! Anh ấy muốn cậu đến Thượng Hải!”

Sau đó, một tin nhắn thoại được gửi đến, nói: “Ngày 1-5 mình sẽ tham gia hoạt động ở Thượng Hải, có lẽ sẽ rảnh khoảng một tuần. Mình xem thử chúng ta có trùng thời gian không, biết đâu lại có thể nhân tiện đến Nam Kinh một chuyến.”

Hạ Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Mai Tử ở bên cạnh vô tình nghe được bèn hít một hơi.

Cô gái nhỏ kích động la lên: “Đến Nam Kinh làm gì! Đi Thượng Hải đi! Là do Disney không thú vị sao? Hay là gà rán ở Quảng trường Nhân dân không ngon? Bến Thượng Hải không đẹp à? Đi dạo trên Đường Đông Nam Kinh không vui ư! Chúng ta đến Thượng Hải đi Hạ Kỳ Kỳ!”

Hạ Kỳ:...

Dịch Thời sợ tới mức không dám nói gì, qua một lúc sau cậu ta mới cẩn thận l**m môi, kéo cô nàng ngồi xuống: “Hay là... cậu bình tĩnh lại trước đi đã?”

Cô gái kéo tay áo bĩu môi, giả vờ đáng thương: “Hức, mình muốn đến Thượng Hải để gặp Thần Đại...”

Hạ Kỳ khó hiểu chớp mắt: “Nhưng Doãn Hán Thần đến Nam Kinh cậu cũng có thể gặp được mà.”

Mai Tử cười hì hì nói: “Không được, mình phải đến hoạt động đó để gặp anh ấy.”

Cô nàng hưng phấn vung vẩy hai tay: “Mình muốn cầm thư của mình và tranh anh ấy vẽ, xếp một hàng dài trước quầy để gặp anh ấy! Sau đó, mình sẽ xem anh ấy ký tên cho mình từng tấm một rồi quay vlog! Đến lúc đó mình sẽ đăng lên Weibo, lên trạm B và cả Tiểu Hồng Thư nữa, để mọi người xem anh ấy giỏi thế nào, hừ!”

Cô nàng nói rằng đây là lần đầu tiên Doãn Hãn Thần tham gia hoạt động cộng đồng, dù thế nào đi chăng nữa thì cô nàng sẽ nhất định đến đó.

Chỉ để góp thêm người cũng được, phô trương thanh thế cũng được, tóm lại, đây là hoạt động đầu tiên của thiếu niên sau khi bị người trên mạng mắng và chịu tủi thân nên cô nàng nhất định phải đến xem.

Mai Tử nói rồi mở group chat của fan cho họ xem: “Hiện giờ là lúc anh ấy cần được ủng hộ nhất, cậu xem đi nè, các chị em khác đều nghĩ như vậy.”

Quả nhiên mọi người trong nhóm “Hội chị em trong hậu cung của Thần Đại” đang sôi nổi thảo luận.

Thậm chí còn có vài người ở xa đang bàn bạc nên lập nhóm cùng đi thế nào.

Dù sao đây cũng là hoạt động liên quan đến mỹ thuật, trong nhóm toàn là học sinh mỹ thuật nên đa số phụ huynh sẽ đồng ý.

Nhìn tin nhắn liên tục hiện lên trong nhóm, Hạ Kỳ lại nhớ đến buổi tối hôm đó, Doãn Hãn Thần đã tâm sự với cô...

Cậu ấy nói: Quả thực mình rất tự ti.

Còn câu mà cô đã nhìn thấy trong buổi phỏng vấn vừa xem: Em đang cố gắng để thích nghi.

Thật ra trong một tháng quen nhau vừa qua, ngoại trừ buổi tối hôm đó bất ngờ mất khống chế thì cậu chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt trước mặt Hạ Kỳ

Cô còn tưởng rằng... cậu thật sự không sao cả.

Nhưng thật ra cậu đã rất khổ sở nhỉ...

Chỉ là cậu không nói ra mà thôi.

Dù sao thì ngay cả trong buổi tối khổ sở nhất, thiếu niên cũng chỉ nói một câu “Mình tự ti” và “Ở bên cạnh mình” qua điện thoại.

Những lời còn lại đều bị lặng lẽ giấu đi trong những câu bông đùa.

-

“Ê nè, hai cậu đang nói gì đấy, có thể giải thích cho mình chút không? Mình cảm giác mình như một tên ngốc vậy.”

Dịch Thời mạnh mẽ chen vào câu chuyện, Mai Tử bèn “phổ cập khoa học” cho cậu ta.

Cô nàng kể rằng Doãn Hãn Thần vẽ tranh giỏi thế nào, đã đạt được bao nhiêu giải thưởng khi vẫn còn trẻ. Nhưng cậu lại mắc chứng khó đọc, có người bảo cậu “tàn tật”, “thiểu năng”... đúng là không thể nghe nổi.

“Vãi... đám người trên mạng này bị thần kinh à? Chứng khó đọc... mình nhớ là rất nhiều thiên tài từng mắc... Không nói ai khác, Einstein cũng mắc phải chứng này mà?”

Hạ Kỳ ngẩn ra: “Gì cơ?”

Dịch Thời khom người, cách Mai Tử nhìn về phía cô: “Mình nói là Einstein mắc chứng khó đọc, trước đó mình đã đọc một cuốn tiểu sử về Einstein, nhớ rõ cuốn sách đó có nhắc tới chuyện này.”

Nói xong, cậu ta ấn nhẹ ngón tay trên màn hình một lúc rồi đưa cho cô.

“Cậu xem đi này, mình nhớ chính xác mà đúng không?”

Hạ Kỳ nhận lấy điện thoại thì thấy trang web viết: Chứng khó đọc, một chứng bệnh có thể bạn không biết nhưng rất nhiều thiên tài đều mắc phải.

Lời nói đầu: Có lẽ bạn đã từng nghe đến một bộ phim Ấn Độ tên là “Những ngôi sao trên Trái Đất” và có một chút hiểu biết về chứng bệnh này, nhưng bạn biết không, thật ra chứng bệnh này không hề hiếm gặp. Sau đây tôi sẽ kể tên vài người, bạn sẽ bất ngờ nhận ra rằng: Ồ, thì ra những người này đều từng mắc phải chứng khó đọc.

Sau đó, Hạ Kỳ nhìn thấy được vài cái tên quen thuộc:

Edison, Einstein, Da Vinci...

Từ các nhà khoa học hàng trăm năm trước đến các nhà văn cận đại, các ông trùm tài chính, thậm chí là các nhạc sĩ, nghệ thuật gia.

Một danh sách thật dài chiếm toàn bộ trang.

[Có lẽ Thượng Đế đã đóng một cánh cửa của họ, nhưng lại mở ra một khung cửa sổ xinh đẹp khác cho họ.

Người đẩy cửa ra ngoài, đắm mình trong thế giới rực rỡ, nỗ lực hết mình với hy vọng trước mắt có cảnh đẹp hơn. Mà người ở lại bên khung cửa sổ, dù luôn đứng yên tại chỗ nhưng lại có thể nhìn ngắm mọi thứ thật kỹ, từ đó suy nghĩ, khám phá, rồi đạt được thành tựu.

Đây chính là quà tặng mà Thượng Đế đã dành tặng cho những người mắc chứng khó đọc.]

Đọc đến đây, cô gái đang ngồi im chợt đứng dậy, sau đó cầm di động vội vàng chạy ra vườn hoa nhỏ phía sau khu dạy học.

Giọng Dịch Thời vang lên ở phía sau: “Nè, Hạ Kỳ, cậu chạy chậm một chút!”

“... Cậu ấy làm gì mà gấp gáp thế.”

“Chắc là đi gọi điện thoại cho Doãn Hãn Thần đó, ha ha! Tốt quá đi, Thần Đại mà biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất vui.”

...

-

Đây là lần đầu tiên Hạ Kỳ gấp gáp như vậy.

Thời tiết 30 độ mà cô vẫn mặc đồng phục xuân thu do trường học phát, khi chạy đến vườn hoa nhỏ, người cô đã toát đầy mồ hôi.

Cô không thèm lau mà vội bấm mở hộp thoại Wechat.

“Doãn Hãn Thần, hiện tại cậu có thời gian không? Mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô lại đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc.

Cô đâu biết Doãn Hãn Thần có thời gian rảnh hay không, có thể nghe điện thoại hay không mà đã chạy thẳng đến đây thế này.

Thậm chí cô còn đang cầm điện thoại của Dịch Thời trên tay.

Lỡ cậu đang bận? Hay... đang livestream thì sao?

Như vậy chẳng phải xấu hổ lắm à.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi video từ Doãn Hãn Thần.

Hạ Kỳ do dự một chút, sau đó bấm nghe.

Mặt cô ngay lập tức hiện lên màn hình, cô nhìn thấy tóc mái mình rối bù dính vào trán.

“Sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy, chẳng phải cậu nói không đăng ký môn nào trong đại hội thể thao à?”

Hạ Kỳ giơ tay lau một trán một cái, hơi chột dạ nói: “Hôm nay nóng quá, mình còn mặc hơi nhiều đồ...”

Nếu như cậu biết được cô vì nhìn thấy một tin tức mà nóng lòng chạy đến vườn hoa nhỏ để chia sẻ với cậu.

Ừm, thôi đi... xấu hổ lắm.

Kết quả, đối phương không hề nể mặt vạch trần: “Cậu đang thở gấp kìa.”

Hạ Kỳ:...

“Hôm nay Nghê Nghê có thi đấu một môn, mình vừa khởi động với cậu ấy...”

Cô gái nói bằng giọng rất nhỏ, mắt hơi cụp xuống, rõ ràng đang trốn tránh.

Có thể nói là sự chột dạ lộ từ trong ra ngoài.

Thiếu niên ở đầu bên kia điện thoại cố nén nụ cười trên môi, nói: “Được rồi, sao cậu lại đột nhiên muốn gọi cho mình?”

Nói đến đây, cô gái trên màn hình trở nên sống động hơn hẳn: “Doãn Hãn Thần, mình vừa đọc được một bài viết về chứng khó đọc!”

Giống như bất chợt có được một kho báu nào đó, ngay cả đôi mắt cô cũng trở nên sáng lấp lánh.

Thiếu niên cong mắt, cố ý “Ồ” một tiếng thật dài rồi nói: “Vậy là cậu vừa chạy khởi động cùng Nghê Nghê vừa đọc bài viết à?”

Thiếu điều viết “Mình biết cậu đang nói dối” lên mặt.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy cô gái hoảng loạn rõ rệt, khuôn mặt vốn đang đỏ ửng vì “vận động” lại càng đỏ hơn.

“Cậu... cậu có muốn nghe nữa không!”

Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng dậm chân yếu ớt.

Ầy, giận rồi...

Doãn Hãn Thần vội vàng đưa nắm tay đặt lên môi che đi nụ cười không thể kìm được, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là nghe rồi. Bạn học Hạ của chúng ta đã đọc bài viết gì vậy?”

“Mình nhìn thấy một bài viết nói rằng thật ra có rất nhiều người nổi tiếng mắc chứng khó đọc.”

Cô gái nói rồi bắt đầu kể tên từng người trong danh sách: “Einstein, Edison, Da Vinci nữa... Rất nhiều rất nhiều. À đúng rồi, còn một người nữa! Chắc chắn cậu không nghĩ ra được đâu, mình còn thấy trong danh sách có Thần Mưa!”

Nghe thấy hai chữ “Thần Mưa”, Doãn Hãn Thần ngơ ngác trong thoáng chốc.

Lát sau cậu mới nhận ra, “Thần Mưa” là một minh tinh vừa lên sân khấu thì trời chợt đổ mưa...

Cậu bật cười ngay lập tức.

“Cậu xem đi, nhiều người giỏi như vậy nhưng họ đều mắc chứng khó đọc. Có một đoạn viết hay lắm, để mình đọc cho cậu nghe...”

Cô gái nói rồi đọc lại đoạn văn vừa thấy trên trang web không sót một chữ nào.

Có lẽ Thượng Đế đã đóng một cánh cửa của họ, nhưng lại mở ra một khung cửa sổ xinh đẹp khác cho họ.

Cho phép họ nhìn ngắm phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, đồng thời trao cho họ khả năng tập trung nghiên cứu.

Cô gái nói: “Cho nên cậu thấy đó, người mắc chứng khó đọc cũng có thể đạt được nhiều thành tựu lớn. Doãn Hãn Thần, cậu đừng tự ti, cũng đừng nghe những người trên mạng nói bậy... Cậu rất tốt rất ưu tú.”

Thật ra, đâu phải Doãn Hãn Thần chưa từng đọc những bài viết như vậy?

Từ khi biết mình mắc phải chứng bệnh này, cậu đã tìm hiểu rất nhiều bài phổ cập khoa học liên quan.

Cậu gần như đã ghi nhớ tất cả những thiên tài có chứng bệnh tương tự.

Nhưng không thể không thừa nhận... cậu là một người theo chủ nghĩa bi quan.

Trong số những thiên tài từ xưa đến nay, tính cách và biểu hiện bệnh của họ đều khác nhau.

Cậu vẫn luôn cảm thấy đó chẳng qua chỉ là tìm được ít ỏi vài người mắc chứng khó đọc giữa rất nhiều người mà thôi.

Không nói lên được điều gì cả.

Thế nhưng cậu lại nghe thấy cô gái ở đầu bên kia nói từng chữ: “Doãn Hãn Thần, cậu rất tốt rất ưu tú.”

Đôi mắt cô đầy sự chăm chú và nghiêm túc, thậm chí trên chóp mũi còn lấm tấm vài giọt mồ hôi nhỏ...

Doãn Hãn Thần đột nhiên cảm thấy dường như có một góc trong tim mình bị chạm khẽ, thật mềm mại.

...

Hôm nay, ánh mặt trời trên Đảo Tây rực rỡ, chú mèo con đã mang thai hai tháng ngồi xổm trên bàn sách mà cô gái từng ngồi, cuộn người thành một cục mập mạp nhìn ra ngoài.

Thiếu niên đang ngồi trên ghế, cậu cũng nhìn ra biển xanh ở ngoài cửa sổ theo bé mèo.

“Hạ Kỳ, ngày 1-5 mình đến Nam Kinh tìm cậu nhé.”

Cậu nhẹ nhàng nói.

Sau đó cậu xoay người nhìn về phía cô gái trên màn hình, từ đuôi lông mày đến khóe môi đều cong lên nét cười nhẹ nhàng và dịu dàng.

Thật lòng mà nói, cậu rất muốn gặp cô.

Bình Luận (0)
Comment