Nói đến việc đi Nam Kinh, cô gái cong đôi mắt xinh đẹp: “Không cần đâu, đúng lúc mình và bạn mình cũng muốn đến Thượng Hải vào ngày 1- 5, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi chơi rồi.”
Ngón tay đang v**t v* mèo con của thiếu niên khựng lại, cậu hỏi: “Các cậu định đến Thượng Hải à? Khi nào vậy? Ý mình là thời gian cụ thể ấy... hoạt động của mình diễn ra vào ngày 2 tháng 5.”
"Ừm, thời gian cụ thể thì phải xem các cậu ấy đã, vé vào ngày 1-5 hơi khó mua, chắc là tụi mình sẽ tránh thời gian cao điểm, đi sớm một chút. Có lẽ tầm chiều ngày 30 tháng 4."
“Mình cũng mua vé máy bay vào ngày 30 tháng 4, từ Hải Nam đến sân bay Hồng Kiều, đến lúc đó mình đón các cậu nhé?”
Hạ Kỳ mở to mắt: “Ớ?”
Cô còn tưởng rằng trước khi diễn ra hoạt động Doãn Hãn Thần sẽ rất bận, phải đợi sau hoạt động mới có thời gian gặp gỡ và đi chơi cùng họ.
Không ngờ lại có thể gặp nhau ở Hồng Kiều.
Có lẽ là do vẻ mặt của cô trông ngốc quá, Doãn Hãn Thần cười khẽ một tiếng: “Sợ đám con gái các cậu không an toàn, trùng hợp sân bay và ga tàu hỏa cách không xa, mình có thể đón các cậu được. Đến lúc đó trực tiếp bắt taxi đến khách sạn, bên phía tổ chức hoạt động sẽ chi trả.”
“À, được.”
Đang nói chuyện, giọng Mai Tử vang lên cách đó không xa.
“Trà sữa tới rồi nè bé yêu ơi!”
Cô vừa quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc đồng phục đang ôm một ly trà sữa vừa đi vừa hút, một ly khác được ôm trong lòng.
Cô nàng còn ôm một ly khác trong ngực.
Ngay sau đó, màn hình di động bỗng xuất hiện thêm một người.
Mai Tử:!!!
“Cậu cậu cậu, vậy mà hai cậu lại gọi video! Mình mình mình, mình cũng ở trong đó! Bây giờ mình chỉnh lại đầu tóc thì anh ấy có nhìn thấy không!”
Hạ Kỳ im lặng một hồi rồi ghét bỏ nhìn về phía bạn tốt: “... Mình nghĩ cậu ấy không mù đâu.”
Mai Tử:...
Cẩn thận dịch ra khỏi màn ảnh.
Sau đó, cô nàng vụng về cầm hai ly trà sữa bằng một tay, chọc vào ly “Phụt” một tiếng rồi đưa tới đến trước mặt Hạ Kỳ: “Cậu uống đi...”
Vừa cẩn thận vừa nịnh nọt.
Giọng nói chứa ý cười nhẹ của chàng trai vang lên trong tai nghe, hỏi: “Là bạn cùng phòng của cậu hả? Mình nghe thấy giọng... là cô bạn rửa chân cho cậu trước đó à?”
Hạ Kỳ vừa hút một ngụm trà sữa to, cô hút được mấy viên trân châu liên tiếp làm hai má đều phồng lên.
Cô muốn phản bác nhưng lại không nói được... nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng.
Hạ Kỳ nhai một hồi lâu rồi mới nuốt xuống: “... Bạn Doãn Hãn Thần, cậu không nói được lời hay thì không cần phải nói đâu.”
Cô gái nghe được một tiếng đầy nuông chiều: “Được rồi.”
“Cậu ấy còn ở bên cạnh cậu à?”
Hạ Kỳ nhìn cô gái bên cạnh mình đang lén lút liếc qua bên này, gật đầu: “Ở đây nè... đang nhìn trộm.”
Doãn Hãn Thần sửng sốt một chút, sau đó cười cong mắt vẫy tay về phía camera: “Chào bạn của Hạ Kỳ.”
Cô gái đang lén lút lập tức nhảy cao ba thước, một tay cầm trà sữa, tay còn lại thì ôm tim mình.
Sau đó, cô nàng dùng khẩu hình miệng thì thầm hỏi cô: “Có phải anh ấy vừa chào mình không?”
Hạ Kỳ đành gỡ một bên tai nghe xuống đeo vào tai cô nàng: “Vừa chào cậu đấy... Đúng lúc tụi mình đang nói về chuyện đi Thượng Hải. Doãn Hãn Thần bảo cậu ấy bay vào ngày 30 tháng 4, bay đến Hồng Kiều. Trùng hợp sân bay Hồng Kiều cách ga tàu hỏa không xa mấy, lúc đó cậu ấy có thể đón chúng ta.”
Nói xong, cô quay đầu giới thiệu với chàng trai: “Đây là bạn thân của mình, tụi mình sẽ cùng đi Thượng Hải.”
Mai Tử vội vàng tự giới thiệu: “Chào anh chào anh ạ! Em tên Lộ Xuân Mai! Anh có thể gọi em là Mai Tử!”
Cô gái bình thường sẽ liều mạng với người ta nếu có ai gọi một tiếng “Lộ Xuân Mai” lại nói tên thật của mình với thần tượng mà không ậm ờ một chút nào.
Thậm chí cô nàng còn dùng cả kính ngữ.
Chàng trai trên màn hình sửng sốt, nét cười trong mắt càng đậm hơn: “Chào cậu nhé Mai Tử. Hạ Kỳ, bạn của cậu thực sự rất lễ phép, nói chuyện với mình mà còn dùng cả kính ngữ. Thật ra cậu không cần phải khách sáo như vậy đâu...”
Hạ Kỳ:...
Cô bình tĩnh nhéo cái người đang phấn khích đến mức dậm chân này một cái.
[Cậu bình thường giùm mình chút đi!]
“Áu...!”
Cô nàng lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.
Rồi im lặng ra dấu ok ở phía dưới: [Được được!]
Sau đó đứng thẳng lên, tiếp tục cười ngây ngô.
Hạ Kỳ:...
Thôi.
Cô không để ý đến đồ ngốc này nữa mà quay đầu tiếp tục thảo luận với Doãn Hãn Thần: “Chắc tụi mình sẽ nghỉ vào buổi trưa ngày 30 tháng 4, hình như chỉ mất một tiếng để đi từ Nam Kinh đến Thượng Hải... Để mình vào 12306* xem thử.”
(*) 12306: Một APP mua vé tàu của Trung Quốc
Cô vừa nói vừa chuyển màn hình sang app mua vé tàu hỏa.
“Ừm... Có một chuyến G375.”
“Cậu xem thử chuyến G73 bên này xem?”
Hai người gần như nói cùng một lúc.
Rồi đồng thời dừng lại.
Hình như vừa rồi bọn họ không nói về cùng một chuyến tàu?
Mai Tử thò lại gần: “Vừa nãy hình như Thần... à, Doãn Hãn Thần nói đến chuyến này...”
Hạ Kỳ nhìn thoáng qua, thời gian xuất phát là đúng hai giờ chiều, đến Thượng Hải vào 2:55.
“Hai giờ chiều à? Ừm, để mình tính một chút... Nếu buổi sáng mình tan học vào lúc 12 giờ thì trực tiếp xách vali đi cũng được, gọi xe mất khoảng 15 phút. Đến nhà ga và xếp hàng khoảng nửa tiếng...”
Cuối cùng cô ra kết luận: “Có vẻ cũng được... nhưng hình như hơi gấp quá. Cậu xuống máy bay lúc mấy giờ?”
“Để mình xem.”
Nói xong, cậu hơi rũ mắt tập trung nhìn vào màn hình.
Mai Tử túm nhẹ góc áo của cô ở dưới, sau đó gõ chữ trên bản ghi nhớ của di động rồi đưa cho cô xem: [Cậu ấy đẹp trai quá!]
Bên dưới cô nàng còn nhanh chóng vẽ hình một cậu bé đang chống cằm.
Hạ Kỳ:...
Cô viết từng nét một viết ra ba chữ trên màn hình: [Đồ mê trai.]
Đang ồn ào thì giọng Doãn Hãn Thần vang lên trong tai nghe: “Mình đến Thượng Hải vào 2 giờ 55... Trước đó mình nhớ lầm thời gian... mình tưởng là 2 giờ 25.”
Hạ Kỳ trả điện thoại cho cô nàng bên cạnh rồi... bối rối chớp mắt.
“À, Doãn Hãn Thần...”
“Hửm?”
Cô: “Hình như chuyến bay lúc 2 giờ 15 cũng không kịp đâu... nếu xuống máy bay lúc 2 giờ 25, chỉ riêng việc hạ cánh đến khi hành khách có thể đi ra ngoài cũng mất 30 phút...”
Mai Tử ngơ ngác tính: “Đúng 55 phút.”
Hạ Kỳ: “Ờm... Đúng vậy.”
Từ việc xuống máy bay đến lấy hành lý, rồi ra trạm, đi vào ga tàu hỏa...
Doãn Hãn Thần mà có thể đến vào 4 giờ đúng thì cậu ấy gọi mình là siêu nhân luôn cũng được.
Vừa nói xong, Hạ Kỳ lại chợt nhận ra... hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Cô chuyển điện thoại qua cửa sổ chat, mười ngón nhanh chóng nhắn tin cho Mai Tử: [Có phải cậu ấy chưa từng đi máy bay nên không hiểu mấy cái này lắm không...]
Nếu Doãn Hãn Thần chưa từng đi máy bay thì cô và Mai Tử nói như vậy có làm tổn thương lòng tự trọng của cậu không?
Mai Tử lặng lẽ nhìn cô rồi trả lời lại vào khung thoại: [Không thể nào, trước đó tranh của cậu ấy từng được trưng bày ở Hạ Môn, cậu ấy còn đăng ảnh phong cảnh của Hạ Môn lên Weibo nữa. Từ Hải Nam đến Hạ Môn phải đi bằng máy bay mà.]
Hai người nhắn tin với nhau xong, lại nhìn nhau lần nữa, đều thấy được hai chữ “khó hiểu” trong mắt người kia.
Họ lại nhìn về phía màn hình, đôi mắt của chàng trai đã rũ xuống.
Đôi lông mi dày che khuất đi biểu cảm trong mắt.
Hạ Kỳ chợt nhớ lại thông tin về chứng khó đọc cô đã xem qua, trong đó có một câu là: Không nhạy cảm với các con số, cũng không có khái niệm về thời gian.
Thoáng cái cô như được khai sáng.
“Doãn Hãn Thần, có phải cậu không có khái niệm thời gian không.”
Vừa dứt lời, cô chợt thấy bàn tay đang nựng mèo của thiếu niên khựng lại...
Vành tai hơi trong suốt do bị ánh mặt trời chiếu vào dần ửng đỏ vì xấu hổ.
Ha, đoán đúng rồi!
Cô gái thường bị thiếu niên trêu chọc cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá, cô xấu xa nháy mắt: “Có phải cậu còn hay lạc đường nữa không?”
Nghe thấy một tiếng thở dài bất lực.
Thiếu niên túm chân Bố Bố, giả bộ chìa về phía trước: “Giết người không giết tâm, bạn Hạ Kỳ, cậu đủ rồi đấy nhé.”
Sau đó, cậu ra lệnh cho bé mèo trong lòng mình: “Bố Bố, cào cậu ấy đi.”
Bé mèo bị túm chân nhỏ, cả cơ thể mềm mụp nằm ngả chổng vó ra sau.
Chỉ còn lại một miếng đệm thịt mềm mại bị chủ nhân giữ trên tay, đôi mắt tròn xoe vô tội nhìn về phía màn ảnh, sau đó... mèo con ngáp một cái thật dài.
Hạ Kỳ: “... Xì.”
Mai Tử trực tiếp: “Ha ha ha ha ha ha...”
Hoàn toàn không dừng lại được.
Doãn Hãn Thần:...
Cậu đành bế Bố Bố lên, vỗ vỗ cái mông chắc nịch béo tròn của nó: “Bé đáng ghét.”
Đang cười đùa thì lại có thêm một người chen vào màn ảnh.
Mặc đồng phục giống Hạ Kỳ, tóc ngắn, khi đứng phía sau hai cô gái thì cao hơn họ một cái đầu.
“Hai bà cố đang cười gì đấy? Đặc biệt là bà cố họ Hạ này, xin hỏi có phải chị đã quên là điện thoại của tiểu nhân còn nằm trong tay chị không, hả? Mình uống hết trà sữa rồi, đi dạo một vòng quanh sân thể dục quay về rồi mà hai cậu vẫn còn trò chuyện ở đây.”
Khi nói chuyện, cậu ta hơi nghiêng cằm, ánh mắt chứa ý cười nhìn về phía cô gái đang cầm ly trà sữa.
Cô gái vội vàng lấy điện thoại trong túi ra: “À đúng rồi, mình quên mất. Xin lỗi cậu nhé.”
Chàng trai nhận lấy di động, nhếch khóe môi: “Không có gì. Nè, khi nào hai cậu đi Thượng Hải? Dẫn theo mình nữa, đúng lúc em gái mình thích một con hồ ly hồng ở Disney, để mình đem một cái về cho con bé.”
Mai Tử trợn trắng mắt: “Nói cho đàng hoàng vào, gọi ngôi sao nữ hàng đầu của chúng ta như thế nào hả? Phải gọi em ấy là Đát Kỷ Xuyên Sa.”
Chàng trai lập tức chắp hai tay giơ qua đầu: “Được được được, Đát Kỷ Xuyên Sa, Đát Kỷ Xuyên Sa*. Bà cố Mai của em nói gì cũng đúng hết được chưa.”
(*) Đát Kỷ Xuyên Sa: biệt danh của Lina Belle, là một nhân vật búp bê do Disney tạo ra. Vì Disneyland Thượng Hải thuộc thị trấn Xuyên Sa của khu Phố Đông và Lina Belle là hình tượng của một chú cáo nhỏ màu hồng nên cô được cư dân mạng đặt cho biệt danh là "Đát Kỷ Xuyên Sa".
Chẳng khác nào một tên ăn chơi trác táng.
Doãn Hãn Thần gần như vô thức cầm di động gọi một tiếng: “Hạ Kỳ.”
Cô gái định thần lại khi nghe thấy giọng của cậu: “À, Doãn Hãn Thần. Xin lỗi cậu, bên mình càng lúc càng nhiều người hơn rồi... Hay là bây giờ tụi mình cúp video đi. Chuyện đi Thượng Hải cứ như vậy trước, lát nữa bọn mình bàn lại rồi cùng mua vé tàu sau nhé.”
Tầm mắt Doãn Hãn Thần dừng lại trên người chàng trai đang đùa giỡn với Mai Tử, sau chậm rãi dời mắt đi, nói: “Được.”
Cô gái cười cong mắt, vẫy tay với cậu: “Vậy mình cúp trước nhé, gặp lại sau.”
Cô nàng bên kia cũng lấy lại tinh thần: “Hả? Muốn cúp video à? Đại... à, tạm biệt bạn Doãn nhé. Ừm, gặp lại ở Thượng Hải!”
Sau đó, cô nàng vung tay áo dài của mình đánh cậu trai kia: “Dịch Thời! Cậu tới đây làm gì, tại cậu hết!”
“Mình thì sao chứ...”
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Màn hình tối đen rồi quay về giao diện nói chuyện của hai người.
Thiếu niên nhìn màn hình ngây ra một lúc.
Nghĩ đến cô gái tức giận dùng tay áo đánh vào cánh tay mình trên bãi biển đêm giao thừa khi trước...
Cậu không khỏi lắc đầu.
Chắc không phải cách đánh người này được các cô gái truyền từ đời này sang đời khác đâu nhỉ?