Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 28

Ngày cuối cùng của đại hội thể thao, nắng gắt đến nỗi khó mở mắt được.

Thời tiết cực kỳ oi bức, trên sân thể dục không có tí gió nào.

Hạ Kỳ ngồi trên khán đài, trán chảy đầy mồ hôi vì nóng.

“Không được rồi... nóng quá. Còn phơi nắng nữa mình sẽ bị cảm nắng mất...”

Mai Tử vừa nói vừa cầm bình chống nắng xịt lên người.

Hương bạc hà thoang thoảng bay qua.

“Bây giờ mới tháng tư thôi đúng không? Mình đang ở Nam Kinh chứ không phải Phúc Kiến, Quảng Đông, Tam Á mà? Đúng là vô lý quá đi!”

“Mình thấy dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ hạ nhiệt độ nên đặc biệt mang theo áo khoác... Thứ mình ôm bây giờ hình như không phải áo khoác mà là một cái bếp lò... Nóng muốn chết!”

“Trời oi bức như vậy chắc chắn sẽ có mưa, chỉ là không biết khi nào...”

Các bạn học ở hàng sau đang ồn ào bàn tán.

Ba cô gái đồng thời ngẩng đầu, mặt trời thật lớn… đúng kiểu trong xanh không gợn mây.

Ba người nhìn nhau rồi cùng thở dài.

Mai Tử chỉ vào chiếc áo khoác Hạ Kỳ đang ôm, lắc đầu: “Chậc chậc chậc, có phải cậu cũng tin dự báo thời tiết không?”

Cô gái giật mình.

Ngón tay giấu dưới lớp áo khoác siết chặt lại, khuôn mặt vốn đã đỏ vì phơi nắng càng trở nên đỏ hơn.

Dự báo thời tiết gì chứ, là do đêm qua Doãn Hãn Thần đã nhắn tin cho cô...

Vốn dĩ mấy ngày nay rất nóng, nhiệt độ ngày nào cũng lên đến ba mươi mấy độ, mọi người đã thay sang đồng phục mùa hè tay ngắn. Nhưng đêm qua lúc Hạ Kỳ sắp ngủ, cô lại đột nhiên nhận được tin nhắn của Doãn Hãn Thần.

“Cậu ngủ chưa? Ngày mai Giang Chiết sẽ hạ nhiệt độ, cậu nhớ mang áo khoác dày một chút nhé.”

Lúc đó thiếu niên đã nói như vậy.

Vậy nên trước khi tập trung ở sân thể dục sáng nay, cô đã cố ý mang theo áo khoác đồng phục tay dài.

Ai ngờ đại hội thể thao này đã sắp kết thúc rồi mà cô vẫn không chờ được cái “hạ nhiệt độ” của Doãn Hãn Thần.

Hạ Kỳ cử động đôi chân đã mướt mồ hôi vì bị đồng phục phủ lên... Thật sự nóng quá.

“Hay là gọi ly nước chanh đi...” Mai Tử trực tiếp lấy di động ra, mở APP giao đồ ăn: “Nước chanh đá của Mixue thì sao, nửa đường, có đá. Hai cậu uống không?”

Hạ Kỳ mím đôi môi khô nóng của mình, liên tục gật đầu: “Mình muốn một ly không đá, 100% đường.”

Nghê Nghê: “Mình cũng muốn một ly, đủ để giao hàng chưa? Gọi thêm hai ly cho Trần Chí Trạch và Dương Tử đi. Dịch Thời chắc cũng một ly luôn, học một mình trong lớp đáng thương lắm.”

Mai Tử lầm bầm, ngón tay nhanh chóng bấm vào điện thoại: “Vậy cho Trần Chí Trạch một ly thêm đá đi, cái tên này chỉ thích được ăn thêm đá viên thôi. Dương Tử thì khỏi đá, cậu ta không thích đồ lạnh. Anh Thời... trà sữa vị nguyên bản chắc chắn không sai vào đâu được, ừm... lấy 50% đường thôi nhỉ?”

Sau đó cô nàng chụp hình đơn hàng gửi vào nhóm chat Lục Nhân Hành: “Hỡi những người bạn đã chịu chung cảnh ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, mình có một tin vui muốn thông báo cho mọi người! Chúng ta, phân đội nhỏ sáu người, nhiều nhất 20 phút nữa sẽ có nước mát để uống! Các đồng chí hãy kiên trì nhé! Cuộc sống sung sướng đang chờ chúng ta!”

Tin vui nhận được sự khen ngợi của cả ba bạn học nam.

Nhưng mà...

Nhóm chat vừa bắn quả pháo hoa cuối cùng thì chợt cảm nhận được một cơn gió mát.

Rất ngắn, chỉ thoáng cái đã không còn.

Hạ Kỳ nhìn về phía Mai Tử, chớp mắt: “Cậu có cảm nhận được không?”

Mai Tử: “... Có có có, hình như vừa có một cơn gió thổi qua... Mình nghe nói là thịnh cực tất suy*... Đừng có thấy mặt trời giữa trưa gắt như vậy, thật ra trời u ám lắm...”

(*) Thịnh cực tất suy: thịnh vượng đến cực điểm sẽ suy tàn, một vật hoặc một sự kiện khi tới cực độ giới hạn thì sẽ đi ngược lại.

Hạ Kỳ:...

Có đôi lúc cô thật sự muốn cạy mở đầu cô nàng này ra xem cả ngày chứa toàn mấy thứ gì kì lạ bên trong.

Vừa định trợn trắng mắt thì một cơn gió lại thổi qua.

Lần này gió mạnh đến mức đất cát trên sân thể dục bị thổi bay tứ tung.

Cả khán đài lặng im trong vài giây, ngay sau đó tiếng la ó ồn ào dần vang lên.

“Oa! Óa! Nổi gió rồi!”

“A a a, cuối cùng! Mình đã đợi cả ngày rồi!”

Cũng không biết là ai bắt đầu: “Thổi đi, thổi bay những kiêu ngạo ngông cuồng của tôi! Thổi đi, thổi chẳng bay vườn hoa thanh khiết trong tôi!”

Dẫn đến nửa khán đài cùng hát theo: “Để gió thổi, mặc gió loạn, thổi không tắt khát vọng cuối cùng của tôi!”*

(*) Lời bài hát “Dã Tử”.

Trên bục phát biểu, hiệu trưởng ho khan vài tiếng. Sau đó, một giọng nói chứa ý cười vang lên trên sân thể dục: “Các học sinh trên khán đài yên tĩnh một chút, đừng náo động, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của các vận động viên. Các học sinh trên đường đua nhanh lên, trời sắp mưa rồi đấy, cả một đám đang chờ mấy đứa kìa, dây dưa dây cà làm mọi người dầm mưa hết bây giờ.”

Ông nói bằng giọng Nam Kinh tiêu chuẩn, vừa nói xong cả sân thể dục đồng loạtcười vang.

-

Cơn gió lần này thổi hơn nửa tiếng thì những hạt mưa lác đác mới rơi xuống, chúng hòa vào không khí oi bức, mang theo mùi hương của bùn đất.

Trận thi đấu cuối cùng kết thúc, loa phát thanh chuyển sang giọng của chủ nhiệm khối, ông nói: “Mời giáo viên chủ nhiệm sắp xếp học sinh lớp mình rời sân một cách trật tự, bắt đầu từ lớp 1. Chỉnh đốn đội ngũ ngay lập tức. Lớp trưởng, lớp phó thể thao, làm việc ngay!”

Mọi người vội vàng đứng lên, bước xuống khán đài xếp hàng.

Lớp phó thể thao gân cổ kêu to: “Xếp hàng xong chưa! Chạy theo mình, chạy - đi!”

“Một hai một, một hai một!”

“Một, hai, ba, bốn!”

Lớp phó thể thao và lớp trưởng một trước một sau dẫn hàng, dẫn đến nơi trống trải rồi mới cho lớp giải tán.

Thầy chủ nhiệm lên tiếng: “Được rồi, hoạt động tự do đi, buổi tối nhớ quay về tự học đấy.”

Mọi người “Ồ dé” một tiếng rồi chạy đi nhanh hơn cả thỏ.

Mai Tử nhận được điện thoại của người giao hàng nói trà sữa đã đến, phải ra ngoài cổng trường để lấy.

Trần Chí Trạch xung phong nhận việc: “Mấy cậu về lớp trước đi, để mình và Dương Tử đi lấy rồi trực tiếp mang đến lớp chia cho mọi người.”

Mai Tử giơ bàn tay nhỏ của mình lên như một con mèo chiêu tài: “Vất vả vất vả rồi.”

Cô nàng híp mắt, nhếch miệng cười.

Hạ Kỳ đưa dù cho hai người họ: “Mang dù theo đi, lát nữa có thể sẽ mưa lớn đấy... Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa to.”

Dương Tử do dự nhận lấy, đẩy mắt kính lên nói: “Vậy mấy cậu mau chạy về lớp đi, đừng để bị ướt mưa.”

“Được.”

-

Mọi người chia thành hai nhóm.

Nhóm Hạ Kỳ cách khu dạy học không xa, nhưng đi được giữa đường trời đã đổ mưa.

Ba cô gái nhìn nhau...

“Chạy!”

Sau đó ba người bèn co chân chạy về phía căng tin gần nhất.

Nghê Nghê thường tập thể dục nên cô ấy lao về trước đầu tiên, chỉ chốc lát đã đến cửa căng tin.

Mai Tử và Hạ Kỳ trùm áo khoác đồng phục, mỗi người nắm một góc, hai người chậm hơn rất nhiều.

“Ế, nhanh lên nhanh lên, sắp đến rồi!”

Nghê Nghê còn đang thở gấp nhưng vẫn cổ vũ cho hai người.

Đúng lúc Dịch Thời đi ra từ căng tin, trên tay còn cầm một cái túi nilon lớn, thấy Nghê Nghê, cậu ta khó hiểu: “Trời mưa rồi hả? Nghê Nghê, sao cậu lại ở đây, chẳng phải trước đó cả nhóm cùng về à? Hai người kia đâu rồi?”

Cậu ta vừa quay người lại thì nhìn thấy hai cô nàng đáng thương đang trốn dưới đồng phục lao về phía bên này.

“Mẹ... ơi!”

Cậu ta chửi một tiếng, nhét túi nilon vào tay Nghê Nghê rồi mở dù che mưa chạy ra ngoài.

Hạ Kỳ còn chưa kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra thì đã bị nhét một cây dù vào tay.

Mãi sau ngửi thấy mùi trà quen thuộc, cô mới nhận ra đó là Dịch Thời.

“Hai cậu che cây dù này đi. Áo khoác này của ai đây, ướt hết rồi. Đừng mặc nữa, cho mình mượn che một chút.”

Nói xong, cậu ta trùm áo khoác che đầu của hai người lên đầu mình rồi chạy về trước.

Mai Tử chớp mắt: “Sao anh Thời lại ở căng tin?”

Hạ Kỳ nhìn thoáng qua bàn ghế ngay ngắn sạch sẽ bên trong, nói: “Chắc là ở đây để học... Cậu ấy xin thầy chủ nhiệm được tự học trong đại hội thể thao.”

Sau khi trò chuyện với Dịch Thời, Hạ Kỳ mới biết được muốn xin học ở trường nước ngoài không phải chỉ cần có thành tích tốt là được, tốt nhất còn phải có hoạt động xã hội và một số dự án nghiên cứu có liên quan đến học tập mới được, nếu không thì không có cách nào trổ hết tài năng giữa muôn vàn ứng cử viên khắp toàn cầu.

“Chủ yếu là do mình mất tập trung... không quen lắm. Trước kia chỉ cần làm theo sắp xếp của trường học, làm từng bước hoàn thành bài tập về nhà, rồi tự mình làm thêm bài là được. Thời gian rảnh rỗi còn có thể đọc sách... bây giờ thì không được. Mình phải lên kế hoạch khi nào học IELTS, khi nào làm dự án, khi nào học chương trình trong trường... rất lộn xộn.”

Lúc đó Dịch Thời đã nói như vậy.

“Nè Kỳ Kỳ, cậu ngẩn người làm gì, đi mau lên. Hình như mưa lớn hơn rồi nè.”

Mai Tử túm tay áo của cô, nói.

Cô vừa ngẩng đầu thì thấy chàng trai mặc đồ thể thao đã đi đến trước cửa căng tin đang vẫy tay với các cô: “Các bà cố ơi, có dù mà còn ngẩn ra làm gì? Cơn mưa này mà lớn hơn một chút thì che dù cũng vô dụng, mau đến đây đi.”

Nghê Nghê rút đầu mình ra khỏi túi nilon: “Hai cậu nhanh lên đi, Dịch Thời mua mấy món siêu ngon, đang chờ cùng nhau ăn nè!”

Trông ngốc nghếch hết sức.

Hạ Kỳ cong môi, cuối cùng cũng bước đi.

-

Trong căng tin trống trải, mọi người chia nhau đồ ăn nhẹ Dịch Thời vừa mua.

Bánh bông lan thơm mềm, bánh cuộn đậu đỏ matcha, bánh mochi khoai môn...

Trong không khí tràn ngập mùi sữa.

Hai người đi lấy trà sữa, khi đến đây cả người đã phủ đầy hơi nước: “Hai tụi mình sắp đến lớp rồi, vậy mà các cậu lại bảo đang ở căng tin. À đúng rồi, trên đường mình và Dương Tử đến đây có nhìn thấy một con mèo con hoang ở nhà để xe, không biết tại sao mà nó kêu thảm lắm, trông rất tội nghiệp.”

Nghe thấy có mèo con, Mai Tử đứng bật dậy: “Mèo con hoang hả? Ở đâu? Để mình đi xem.”

“Mình vừa nhìn thấy nó dưới nhà để xe, chắc đến đó trú mưa, không biết có phải nó đang đói bụng không... cứ kêu mãi thôi.”

“Chắc là mèo con đói bụng rồi. Bây giờ mưa lớn như vậy, nhất định nó vẫn ở đó. Mình đến quầy đồ ăn vặt mua một cây xúc xích cho nó ăn.”

Nói rồi, cô nàng cầm dù định đi.

Hạ Kỳ vừa ăn được một nửa thì người bên cạnh đã không còn, cô ngơ ra một lúc mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo cô nàng: “Nè, Mai Tử, cậu chờ một chút! Mình cũng đi.”

Nghê Nghê: “Mình đi nữa!”

Trong chớp mắt, ba cô gái đồng loạt chạy đi mất...

Dương Tử và Trần Chí Trạch không hẹn cùng nhìn về phía người đáng tin cậy duy nhất còn lại.

Dịch Thời:???

“... Nhìn tao làm gì, một người qua dẫn đường đi chứ. Nhà để xe nhiều như vậy, các cậu ấy tìm được chỗ không?” Sau đó, cậu ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài: “Hạ Kỳ, chờ một chút! Bảo Chí Trạch dẫn các cậu đi. Thôi, tao cũng đi nữa.”

Cuối cùng, năm người chia nhau hai cây dù.

Hạ Kỳ và Mai Tử một cây, ba người Dịch Thời, Trần Chí Trạch và Nghê Nghê một cây.

Lúc đến nhà để xe, quần áo Dịch Thời và Trần Chí Trạch đã có thể vắt ra nước... còn thảm hơn cả bé mèo hoang đang ngồi trong góc.

Nghê Nghê khó hiểu: “Anh Thời, anh làm gì vậy? Chờ tụi em trong căng tin với Dương Tử không tốt hơn à?”

Chàng trai dùng sức lau mặt một cái: “... Đi xem mèo trước đi.”

-

Mèo con trông rất nhỏ bé, tiếng kêu cũng non nớt mềm mại, nó cuộn tròn người lại rúc vào đống lá rụng trong góc.

Nhìn thấy có nhiều thú hai chân đột nhiên đi tới, nó sợ đến nỗi rụt hẳn về sau, cả người hơi run rẩy.

Mai Tử ngồi xổm ở cách nó nửa mét, không dám tiến lên một bước nào.

“Nó nhỏ quá, tội nghiệp ghê... Nhỏ như vậy có ăn xúc xích được không? Lỡ nó chưa cai sữa thì sao...”

Cả năm người ở đây đều không hiểu lắm về mèo con, cả bọn nhìn nhau mà chẳng nói gì.

Mai Tử yếu ớt giơ tay: “Hay là... tra mạng thử?”

Nghê Nghê: “Tra thế nào... Nhìn hình là biết được tuổi à? Khoa học kỹ thuật bây giờ còn chưa phát triển đến mức này đâu.”

Hạ Kỳ:...

Cô im lặng lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Doãn Hãn Thần.

Điện thoại vang lên một lúc lâu, Hạ Kỳ bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, có phải cô đã làm phiền cậu rồi không...

Điện thoại được kết nối.

“Alo, có chuyện gì vậy Hạ Kỳ? Sao lại đột nhiên gọi điện thoại?”

Nghe có vẻ cậu hơi lo lắng.

Hạ Kỳ chợt nhận ra việc mình bất ngờ gọi điện thoại thế này có hơi bốc đồng...

Cô ngượng ngùng phất tóc, nói: “Không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là... Ở đây đang mưa, tụi mình nhìn thấy một con mèo con hoang. Trông nó đói lắm, Mai Tử muốn cho nó ăn xúc xích nhưng lại không biết nó mấy tuổi rồi, có thể ăn được món này không nên muốn hỏi ý kiến cậu... Mình có làm phiền cậu không?”

“Không có, trường mình tan học sớm, mình đang định ra ngoài đánh cầu lông với Mục Sinh, không làm phiền gì cả. Cậu ấy gửi lời chào cậu, nói là lần sau gặp mặt sẽ chơi cầu lông chung.”

Mục Sinh chính là cậu bạn không nói được của Doãn Hãn Thần, trước đó cậu ấy đã cùng cô bắn pháo hoa ở bãi biển, còn mời cô đạp xe quanh đảo.

Hạ Kỳ mỉm cười đáp lại: “Được, lần sau nhất định sẽ chơi.”

“Bé mèo hoang các cậu nhặt được trông thế nào? Mô tả kích thước của nó cho mình, chụp ảnh gửi cho mình nữa.”

“Ừm... Kích thước à. Dài khoảng hai bàn tay mình, nhưng nó rất nhỏ, cũng rất gầy.”

Cô vừa nói vừa chụp một tấm ảnh bé mèo trong góc.

Vừa mới gửi ảnh qua, giọng nói của thiếu niên chợt trầm xuống, cực kỳ nghiêm túc hỏi cô: “Kỳ Kỳ, các cậu có chạm vào nó chưa?”

“Hở...? Tụi mình chưa chạm đâu, nó có vẻ rất sợ con người nên tụi mình không dám tiến lên... sao vậy?”

“Chưa chạm vào thì tốt... Nó gầy như vậy, chắc chắn trên người có ký sinh trùng. Mình đoán là có ở cả trong và ngoài cơ thể, các cậu tự bảo vệ bản thân kỹ càng, đừng tiếp xúc bằng tay. Bây giờ chắc nó cũng được hai tháng rồi, có thể ăn một chút xúc xích. Lúc các cậu cho ăn thì bóp vụn một chút rồi để ở trước mặt nó là được.”

“Khi cho ăn đừng đứng gần quá, đừng để nó cảm thấy mình bị đe dọa. Hiện giờ nó rất dễ bị căng thẳng, có thể sẽ cào cắn người. Nó cũng chưa từng tiêm phòng, nếu bị cắn các cậu phải đi tiêm phòng ngay đấy.”

Chàng trai dặn dò rành mạch rõ ràng, Hạ Kỳ dứt khoát bật loa để mọi người cùng nghe.

“Nếu các cậu chỉ muốn cho nó ăn một chút thì cứ cho ăn đi. Nhưng thật ra...”

Những lời còn lại, thiếu niên nuốt về hết, nhưng ý muốn nói thật ra đã quá rõ ràng.

Mai Tử hoảng loạn tiến đến bên cạnh di động, hỏi: “Có... Có ý gì? Có nghĩa là nó không sống được lâu sao Đại Đại...”

Cô nàng quýnh đến nỗi quên sửa xưng hô, giọng nói đã lộ rõ sự run rẩy.

Thiếu niên trong điện thoại im lặng một thoáng.

Qua một lúc sau, cậu mới chậm rãi nói: “Nó quá nhỏ, còn nhỏ như vậy đã bị nhiễm ký sinh trùng sẽ rất nguy hiểm. Gầy yếu, thiếu dinh dưỡng, mất nước, những việc này đối với mèo đã trưởng thành thì còn đỡ, nhưng lại có thể gây tử vong cho mèo con... Nhìn vào tình trạng của bé mèo thì các triệu chứng đã rất nghiêm trọng rồi.”

Bình Luận (0)
Comment