Sau khi Doãn Hãn Thần giải thích xong, không có ai lên tiếng.
Mai Tử hít mũi, tìm một chiếc lá ngô đồng to đặt xúc xích vụn lên trên rồi cẩn thận đưa đến trước mặt mèo con.
Bé mèo dơ hầy, gần như không thể nhìn ra màu lông ban đầu. Trước tiên nó thử đặt chân lên lá cây...
Sau đó, bé mèo thận trọng thò lại gần, trong mắt vẫn đầy vẻ cảnh giác.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, cuối cùng nó mới ăn ngấu nghiến đồ ăn trên chiếc lá ngô đồng chỉ to bằng bàn tay.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, dày đặc đập vào trên mái nhà để xe.
Không biết từ khi nào bầu trời đã tối sầm... đèn trong nhà xe sáng lên.
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng ăn cơm nhỏ nhẹ của bé mèo...
Mai Tử đột nhiên “oa” một tiếng bật khóc.
“Nó thật sự đáng thương quá đi... Hức...”
Giọng nói đầy uất ức của cô gái nhỏ khiến Hạ Kỳ cũng không kìm được mà mắt đỏ hoe.
“Doãn Hãn Thần...” Cô chuyển điện thoại về chế độ nghe bình thường, đi đến một bên rồi nhỏ giọng gọi cậu.
“Ừm, mình đây, cậu nói đi.”
“Làm sao để cứu nó đây...”
“Các cậu có thể đưa nó đến bệnh viện thú cưng để tẩy ký sinh trùng trong lẫn ngoài cơ thể, khám sức khỏe, tiêm phòng bệnh, chi phí khoảng 500 tệ. Sau đó tự nuôi nó hoặc tìm người nhận nuôi... Nếu sau khi chữa khỏi rồi lại thả nó ra ngoài thì thà rằng đừng cứu nó... Mình nói như vậy, cậu có thể hiểu được đúng không?”
Nếu cứu nó khỏi hoàn cảnh tàn khốc rồi lại thả nó đi thì chẳng bằng ngay từ đầu chỉ cho ăn thôi.
Hạ Kỳ gật đầu: “Mình hiểu mà...”
“Còn một cách khác là tìm trạm cứu hộ mèo ở Nam Kinh. Thường thì các thành phố lớn luôn có nơi chuyên cứu hộ chó mèo hoang... Hải Nam cũng có, những người thích mèo sẽ tự nguyện góp tiền hàng tháng để duy trì hoạt động của trạm cứu hộ. Cậu có thể tìm tài khoản chính thức trên Wechat hoặc Weibo, chắc là có thể tìm thấy.”
“Ừm, được rồi... Để mình bàn bạc với các cậu ấy.”
“Ừ, nếu muốn đưa nó đến bệnh viện thì đừng trực tiếp ôm bằng tay, không có bao tay thì tìm hai cái túi nilon tròng lên tay rồi đặt nó vào thùng giấy. Chú ý đừng để nó đụng vào người.”
“Được, mình biết rồi.”
“Cậu đi đi. Cứ làm như lời mình nói, đừng lười biếng, nhớ giữ liên lạc. Tiền không đủ cũng có thể nói với mình. Các cậu đều là học sinh, còn chưa tự kiếm được tiền, thường ngày mình bán tranh viết sách cũng có thu nhập, 500 tệ không thành vấn đề.”
Không ngờ chỉ gọi điện thoại để hỏi ý kiến thôi mà Doãn Hãn Thần lại sẵn lòng làm đến mức này vì một con mèo nhỏ...
Đôi mắt cô gái vừa hết đỏ giờ lại rưng rưng trở lại.
Cô khụt khịt, nhỏ giọng nói: “Năm người tụi mình... gom tiền chắc cũng đủ, đâu cần cậu trả tiền. Được rồi, cậu mau đi chơi bóng đi, đừng để bạn chờ lâu.”
“Được rồi... Cần gì nhớ gọi cho mình nhé.”
“Ừm ừm.”
...
-
Hạ Kỳ cúp điện thoại quay về, bé mèo hoang đã ăn xong và lại lùi về đống lá cây.
Một cục bông nho nhỏ, lông trên đầu run lên từng chặp.
Bốn người ngồi xổm trên mặt đất, mở to mắt mong chờ nhìn cô.
“Mình vừa hỏi cậu ấy rồi, có thể đưa nó đến bệnh viện thú cưng để chữa trị trước. Chi phí khoảng 500 tệ, chúng ta có thể cùng trả tiền, trả nhiều trả ít tùy ý, không đủ mình sẽ tìm ba mẹ xin thêm. Nhưng mà sau đó chúng ta phải liên hệ ai đó để nhận nuôi nó... hoặc tìm trạm cứu hộ gần đây.”
Nghe thấy có thể giải quyết, hai mắt Mai Tử sáng rực: “Vậy chúng ta cùng nhau góp tiền đi, các cậu trả bao nhiêu, mình sẽ trả phần còn lại!”
Dịch Thời cắt ngang: “Mình mới là người nên nói mấy câu này chứ? Mình trả 450, mấy cậu góp tượng trưng vài đồng là được. Đừng khách sáo với mình, tiền tiêu vặt ba mẹ cho mình đều lén để dành, mình có tiền.”
Mai Tử chống nạnh: “Chúng ta vừa ăn Tết xong mà! Không có tiền tiêu vặt thì tiền lì xì vẫn còn đấy!”
Dịch Thời và Mai Tử còn đang cãi nhau, điện thoại của mọi người đồng loạt vang lên.
Vừa mở điện thoại ra thì thấy được một tin nhắn từ nhóm Lục Hành Nhân:
[Nhận được một bao lì xì từ Nghê Nghê.]
Nghê Nghê vén tóc mái đã ướt của mình sang một bên, nói: “... Mấy anh chị giàu quá, em không có nhiều tiền như vậy nên chỉ ra một trăm thôi, đã gửi vào nhóm rồi đấy.”
Dịch Thời lập tức học theo: “300, đã gửi.”
Mai Tử: “Mịa... nó! Hai cậu! Mình mặc kệ, mình phải gửi một trăm! Ai nói gì cũng không nghe.”
Vì vậy, 500 tệ... Bị ba người này phân chia sạch.
Hạ Kỳ và Trần Chí Trạch không kịp ra một xu nào.
[Dương Tử: ???]
[Dương Tử: Mấy cậu đang làm gì vậy? Mình vừa thấy bao lì xì bèn bấm vào... Còn tưởng rằng mấy cậu gửi chơi thôi. Có điều, anh Thời, hai cậu ấy đều gửi một trăm, sao chỉ có anh gửi 300?]
[Nhận được một bao lì xì của Dương Tử.]
[Dương Tử: Mình nhả ra nè, không phải cố ý... khi nào mấy cậu về? Đến giờ ăn cơm rồi.]
Hoàn toàn không biết gì cả.
Hạ Kỳ bật cười trước.
Tất cả mọi người cùng bật cười...
Cười một hồi, vành mắt mấy cô gái lại ửng đỏ.
Đã góp đủ tiền, mèo cũng được cứu rồi... Thật sự tốt quá đi.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu phân chia công việc thôi! Anh Thời và Trần Chí Trạch đi siêu thị mua bao tay dùng một lần, thuận tiện lấy ké một cái thùng nhỏ. Kỳ Kỳ đến chỗ thầy giáo xin giấy nghỉ phép, thầy giáo thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ duyệt giấy nghỉ phép cho cậu trong tích tắc. Mình và Nghê Nghê canh giữ ở đây, không cho nó chạy trốn.”
Mai Tử chỉ huy từng người một rồi lại ngồi xổm trước mặt bé mèo, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, em đừng sợ nha, anh chị sẽ cứu em.”
Cô nàng vừa an ủi, vừa nhỏ giọng ngân nga: “Nhìn thấy các anh các chị, em không sợ không sợ đâu. Em không sợ không sợ đâu...”
-
Mai Tử và Nghê Nghê ở bên này trông mèo con, ba người Hạ Kỳ mỗi người một công việc, hành động ngay lập tức.
Mọi việc còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng.
Sau khi thầy chủ nhiệm biết chuyện, thầy chủ động đề nghị dẫn cả nhóm đi khám bệnh cho mèo con.
Bà chủ siêu thị hỏi về mục đích sử dụng của chiếc thùng, nghe nói là để nhận nuôi, bà bèn giao cửa hàng cho chồng trông coi rồi cùng đi theo luôn.
Cả đoàn người đến bệnh viện thú cưng cùng bé mèo.
Lấy máu, xét nghiệm, kiểm tra toàn diện, chưa đến nửa tiếng đã hoàn thành.
Thầy giáo và bà chủ siêu thị cùng trả tiền cho mèo con ở lại bệnh viện, đợi cơ thể nó khỏe lại, tiêm phòng xong rồi sẽ đón nó về.
Buổi tối, mọi người lưu luyến tạm biệt mèo con.
Hạ Kỳ chụp ảnh bé mèo con trong bệnh viện rồi vẫy tay với nó: “Hẹn gặp lại nhé, Lá Nhỏ.”
Sau đó, cô gửi ảnh chụp cho Doãn Hãn Thần.
“Bởi vì nhìn thấy em ấy trên đống lá cây nên tụi mình đã đặt tên cho em ấy là Lá Nhỏ. Mình còn tưởng rằng thầy giáo sẽ để tụi mình tự xử lý, không ngờ thầy còn đi cùng luôn. Mà bà chủ siêu thị cũng rất tốt bụng... Dịch Thời và Trần Chí Trạch vốn chỉ qua đó để lấy thùng giấy, bà chủ lại nói thẳng là bà ấy muốn nhận nuôi.”
“Doãn Hãn Thần, mọi người đều tốt bụng lắm...”
Hạ Kỳ đứng trước ban công ký túc xá, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
Chàng trai ở đầu đối diện nghiêm túc lắng nghe: “Ừm, các cậu cũng rất tốt bụng.”
“Tụi mình vốn chỉ định cho nó ăn một bữa thôi, không ngờ lại làm được nhiều như vậy... đây hoàn toàn là công lao của thầy Doãn đấy. Không có những lời nhắc nhở của cậu thì có lẽ tụi mình chỉ bóc xúc xích ra, để trước mặt nó rồi rời đi. Mình thay Lá Nhỏ cảm ơn anh Thần mà nó chưa được gặp nhé.”
“Lần sau làm phiền chị Tiểu Kỳ của nó chuyển lời giúp mình, đừng khách sáo, đây là việc anh Thần nên làm.”
“Được. Lần sau gặp lại nó, mình sẽ chụp ảnh cho cậu xem.”
“Được thôi, mong rằng lần sau sẽ nhìn thấy một bé mèo mập mạp hơn.”