Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 42

Kỳ nghỉ Đoan Ngọ thoắt cái đã trôi qua. Kỳ thi Đại học ngày 8 tháng 6 chấm dứt.

Ngày hôm đó, trời mưa rất lớn…

Từ đó, Nam Kinh liên tục âm u có mưa.

Chuyện liên quan đến việc em gái mười hai tuổi của Mục Sinh bất ngờ tỏ tình khiến Hạ Kỳ thăng hạng từ “không nhạy cảm bình thường” thành “thẳng đuột như cột điện” cũng dần rơi vào quên lãng trong tháng 6 bộn bề bài tập.

Lúc này, Hạ Kỳ nhìn cơn mưa to không ngớt bên ngoài mà hơi ủ rũ.

Hôm nay đến kỳ kinh nguyệt.

Buổi sáng mưa nhiều, giày cô bị ướt. Trong lớp lại mở điều hòa mạnh, gió lạnh thổi vù vù. Lúc này chân cô đã lạnh đến mức không còn cảm giác gì.

Trong tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, cô gái nhỏ như một cỗ máy học tập cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà gục xuống bàn ngủ.

Hạng nhất trong lớp lại ngủ trong tiết tự học, đúng là hiếm lạ.

Lớp trưởng ngồi trên bục giảng cũng bị giật mình, mãi lâu sau mới đi xuống nhỏ giọng hỏi: “Hạ Kỳ sao thế? Không khỏe à?”

Mai Tử ngẩng đầu lên dè dặt nhìn sang bên cạnh, nói giọng mũi: “Là bà dì đến… Không thoải mái lắm, mình thấy ngủ chút là khỏe lên liền thôi.”

“À à. Không thì về ký túc ngủ đi? Ngủ trong lớp không thoải mái đâu. Về ký túc ngủ một hai tiếng còn theo kịp được giờ tự học buổi tối… Chứ để cậu ấy nằm bò ra đây một tiếng đồng hồ, đến tiết tự học buổi tối chưa chắc đã tỉnh táo được.”

“Hả? Nhưng mà cậu ấy ngủ rồi…”

Hai người đang nói chuyện, cô gái nhỏ ở bên cạnh đã ngồi dậy, ngái ngủ ngáp một cái rồi nói: “Cậu nói đúng đó.”

Mai Tử tròn mắt: “Ơ? Không phải lúc nãy còn đang ngủ sao?”

Hạ Kỳ nhăn mày xoa huyệt Thái Dương: “Khó chịu, không ngủ được… Lớp trưởng xin phép giúp mình nhé, mình về ký túc nghỉ một chút.”

Nói rồi, Hạ Kỳ bắt đầu thu dọn mấy tập đề hôm nay.

Dịch Thời nghiêng nửa người sang, thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho mình. Mình có mang điện thoại đây. Mình gọi ít đồ ăn nhẹ bên ngoài, lát tan học đưa Mai Tử với Nghê Nghê mang về ký túc, mấy cậu ăn chung với nhau.”

“Ừ… Cảm ơn.”

“Khách sáo cái gì, nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Ừ.”

Mai Tử cũng kéo kéo tay áo cô, đưa cho cô một hộp thuốc: “Mang đi, về uống một viên, ngủ một giấc là được.”

Hạ Kỳ cúi đầu nhìn một cái, cầm vào trong tay, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Cô gái khoát tay với cô: “Mau về đi, mặt cậu chẳng còn chút hồng hào nào nữa rồi. Đợi hết giờ tự học buổi tối mình với Nghê Nghê về xem cậu.”

“Ừ. Được.”

-

Một mình Hạ Kỳ đi đến cổng tòa nhà.

Mưa rất lớn. Mặc dù mới 5 giờ chiều nhưng trời đã đen thui, mây trên đầu nặng nề u ám.

Dù “soạt” một tiếng được mở ra, mưa rớt lộp bộp lên dù.

Gió thổi vào người có hơi lạnh…

Cô gái không kiềm được run một cái, kéo sát quần áo lại đi về hướng ký túc.

Sau khi về ký túc, cô lại lười tìm nước ấm mà uống luôn nước lạnh dư lại trong ly, uống một viên Ibuprofen rồi lên giường ngủ.

Giấc ngủ này rất sâu, như thể cả người cũng lặng đi.

Khoảng 6 giờ mơ mơ màng màng nghe tiếng cửa phòng ký túc mở…

Là Mai Tử và Nghê Nghê đã về.

Họ ngồi xuống trước cửa sổ, hỏi: “Kỳ Kỳ, cậu thế nào rồi?”

Cô muốn mở mắt ra nhưng rất khó chịu.

Chỉ đành nhắm hai mắt, đáp lại như mê sảng: “Ừm… Mệt…”

Sau đó nghiêng người ngủ tiếp.

Trước khi ý thức rơi vào hôn mê còn nghe Mai Tử và Nghê Nghê nhỏ giọng nói chuyện:

“Sao bây giờ đây? Có báo với giáo viên không?”

“Ừ… Cậu ấy như vậy chắc chắn không đến lớp tự học buổi tối được đâu, phải nói với giáo viên một tiếng.”

“Ừ, ăn trước đi đã. Thảm quá! Lần trước lúc bà dì đến cũng không thấy cậu ấy bị vậy. Giờ sao lại thế này?”

“Haiz, không biết nữa… Chắc gần đây áp lực lớn quá.”

-

Vào khoảng 8 giờ tối, Hạ Kỳ bị gọi dậy.

Cửa mở ra, nghe giọng Mai Tử nói: “Cô ơi ở trong này. Tiết tự học buổi chiều cậu ấy đã về trước, ngủ một mạch đến giờ. Chúng em mang cơm tối cho nhưng cũng không ăn.”

Rồi sau đó, ánh sáng trắng nhức mắt bật lên.

Cô tỉnh hẳn.

“A, Kỳ Kỳ, cậu tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào? Chúng mình đã xin nghỉ giúp cậu, giáo viên nói hay là tìm bác sĩ ở phòng y tế đến xem thử, nên chúng mình dẫn bác sĩ đến đây.”

Hạ Kỳ che tay trước mắt, khó khăn lắm mới thích ứng được với ánh sáng mạnh như vậy: “Chào cô ạ.”

“Ừ, kỳ kinh nguyệt đúng không? Nhức đầu, đau bụng, còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Giọng bác sĩ nhẹ nhàng, vừa nói vừa mở hộp thuốc ra.

Hạ Kỳ lắc đầu một cái: “Hình như không có… Chỉ là rất mệt, không có tinh thần, còn có hơi choáng váng.”

Bác sĩ áp mu bàn tay lên trán cô, sau đó vung cây nhiệt kế thủy ngân trong tay: “Đo nhiệt độ trước đã.”

Cô gái ngoan ngoãn nhận lấy, kẹp xuống dưới nách.

5 phút sau…

Lấy ra nhìn một cái: 38,1 độ.

Sốt cao.

Bác sĩ cau mày: “Uống Ibuprofen lúc nào?”

“Chắc là khoảng 5 giờ…”

“Ibuprofen có tác dụng hạ sốt. Em đã uống thuốc được hai tiếng đồng hồ mà còn sốt cao như vậy, chắc không phải chỉ vì vấn đề kinh nguyệt.”

Cô ấy vừa nói, vừa cầm ống nghe ấn vào ngực cô gái nhỏ.

Sau đó cất ống nghe đi, nói: “Chắc là bị cảm rồi… Gọi điện cho người nhà đưa em lên bệnh viện khám đi. Uống Ibuprofen mà cũng không giảm sốt thì có lẽ bệnh còn chưa biểu hiện hết, phải đi lấy máu xét nghiệm xem thử.”

Hạ Kỳ cố gắng ngồi dậy, lễ phép nói: “Cảm ơn cô ạ.”

Rồi sau đó mò cái điện thoại cũ của mình ra, ấn vào danh bạ cuộc gọi gần đây, gọi thẳng qua.

“Alo, mẹ…”

Tối nay cô chưa ăn cơm lại còn bị sốt, đầu choáng vô cùng, giọng nói cũng yếu ớt.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy nghi hoặc: “…Kỳ Kỳ?”

Là giọng Doãn Hãn Thần.

Hạ Kỳ nhíu mày, cúi đầu nhìn điện thoại mới phát hiện mình vô tình gọi cho Doãn Hãn Thần.

“À… Xin lỗi, mình gọi…”

Nói được một nửa đột nhiên thấy muốn ói.

Cô vội vàng ném điện thoại lên giường, nhanh chóng xốc chăn lên chạy vào nhà vệ sinh.

Nghê Nghê sợ hết hồn: “Này này! Dép, dép! Cậu đi dép vào chứ Kỳ Kỳ!”

Nói đoạn, cô ấy cầm dép lên đuổi theo.

Bác sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Trong phòng ngủ trống không, chỉ có chiếc điện thoại di động trên giường cô gái là còn đang sáng.

Giọng nói sốt ruột của cậu thiếu niên vang lên từ bên trong…

“Kỳ Kỳ…? Kỳ Kỳ?”

-

Sau khi từ nhà vệ sinh trở lại, cô gái đã đi dép, cả người mềm nhũn sau cơn nôn.

Quay lại thấy màn hình điện thoại vẫn sáng, cô thở ra một hơi thật dài, tỉnh táo nói: “Doãn Hãn Thần, mình gọi nhầm số. Mình tính gọi cho mẹ cơ, lát nữa nói sau nhé.”

Sau đó, không đợi cậu trả lời mà thẳng tay cúp máy.

Nhà Hạ Kỳ gần trường, gọi điện thoại chừng 15 phút là ba mẹ cô đã lái xe đến.

Tiếng giày cao gót của mẹ vang lên trên hành lang, dồn dập mà vội vã.

Vào phòng ký túc thấy con gái ngồi trên giường, bà xót xa ngồi xổm xuống.

“Con ngoan sao lại sốt thế này? Có phải bị cảm không? Tại mẹ cả… Gần đây trời mưa lạnh cũng không nhắc nhở con mặc ấm vào.”

Nói đoạn, lại áp tay lên trán cô.

Áo trán cô xong lại áp lên trán mình.

“Ôi, tay mẹ lạnh quá, không sờ ra được… Bao nhiêu độ thế?”

Bác sĩ bên cạnh nhanh chóng trả lời: “38 độ 7, nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Cô bé sốt cao, lúc nãy còn nôn nữa. Chưa ăn cơm tối nên không nôn được gì, nhìn mà thấy thương.”

Ba cũng đi đến sờ trán cô, sau đó ngồi xuống bên mép giường nói: “Leo lên lưng ba đi, xe chúng ta ở ngay bên dưới rồi.”

Cô gái nhỏ đi lên một bước, nhoài người lên lưng người đàn ông.

Mẹ cởi áo khoác khoác lên người cô gái, vừa đi vừa dặn: “Chậm chút thôi, đến cửa thì khom người, đừng đụng con bé. Ừ, được rồi.”

Dọc đường đi vẫn luôn nắm tay cô.

Tháng 6 mùa mưa dầm, trời mưa tầm tã.

Gió rất lạnh.

Nhưng quần áo của mẹ ấm áp dễ chịu, mà tay mẹ cũng ấm áp dễ chịu như thế.

Bình Luận (0)
Comment