Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 43

Mưa rất to. Mẹ che dù, ba cõng cô một đường, cả nhà đến bệnh viện cấp cứu.

Đúng vào buổi tối nên bệnh nhân ở bệnh viện trung ương quân khu không quá đông, rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Đầu tiên là bác sĩ khám bệnh, sau đó đi xét nghiệm máu, cuối cùng chẩn đoán là cảm lạnh do chuyển mùa.

Chích một mũi trong phòng khám, lại kê thêm ít thuốc rồi được cho về nhà.

Ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại đã thấy trong người thoải mái hơn nhiều.

Mẹ lo cho cô cả đêm, thi thoảng còn kiểm tra tình hình của cô nên lúc này hãy còn đang ngủ.

Nhưng cách một cánh cửa phòng vẫn ngửi được mùi cơm thơm của đồ ăn bên ngoài.

Hạ Kỳ rón rén bò dậy khỏi giường, đẩy cửa phòng ngủ ra, bắt gặp ba đang ngồi trên salon xem điện thoại.

Trong bếp vang tiếng sùng sục của nồi nước hầm.

“Tỉnh rồi à? Thấy thế nào? Còn khó chịu không?”

Ba thấy cô đi ra bèn nhanh chóng đứng dậy.

Sau đó lấy nhiệt kế trong hộp thuốc ra đưa cho cô:

“Đo thử xem còn sốt không. Mẹ con còn ngủ à? Để mẹ ngủ thêm chút nữa đi, mệt mỏi cả đêm rồi. Đợi đến 8 giờ ba gọi mẹ dậy sau.”

“Hai ngày nay đừng đi học nữa. Ba mới gọi điện thoại cho ông ngoại con rồi. Sáng nay họ sẽ qua chăm con, chắc một lát nữa là đến.”

Ba dặn dò hết câu này đến câu khác, cô gái chỉ dựa vào ghế salon gật đầu.

Ngoan ngoãn lễ phép.

5 phút sau đã đo nhiệt độ xong, hiển thị là 36 độ 9.

Đã giảm sốt.

Ba cất nhiệt kế vào hộp thuốc, cầm cái chăn nhỏ đưa cho cô rồi lại chui vào trong bếp.

Không bao lâu đã có tiếng cắt thức ăn “cạch cạch”.

Hành, gừng, tỏi nổ lách tách trong nồi, mùi thơm lan tỏa khắp phòng khách.

Lúc Hạ Kỳ đi tắm, ba đã bưng sẵn cơm lên bàn.

Dưa leo xào, cải thìa xào tỏi, còn có cả một bát cháo trắng.

Toàn là mấy món ăn gia đình đơn giản, thế nhưng từ tối qua Hạ Kỳ đã không ăn gì nên không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.

“Cháo này là mẹ con hẹn thời gian hầm từ hôm qua, dùng nồi chuyên hầm tổ yến để hầm cả đêm đấy. Mau nếm thử xem, cũng chỉ khi con ốm mới được ưu đãi thế này thôi.”

Ba Hạ vừa nói, vừa đẩy hai đĩa thức ăn riêng đến trước mặt cô.

“Múc cho con một bát xong ba thấy còn một bát, đợi lát mẹ dậy để mẹ ăn.”

Hạ Kỳ nhìn cháo trắng trong bát mình một cái. Lại nhìn trước mặt ba không có cái gì, chớp mắt: “Ba ăn gì... Uống gì??”

Ba nhìn nồi hầm nhỏ hãy còn đang được giữ ấm, “xì” một tiếng bật cười: “Cũng chỉ có con nhớ đến ba. Con xem mẹ nấu cháo trong cái nồi bé tí này, quên mất ba cũng là người phải ăn cơm. Đừng để ý ba, ba ra chỗ gần cơ quan ăn tào phớ là được.”

Hạ Kỳ nhìn nồi hầm sau khi múc cho mình một bát xong hãy còn đầy một nửa mà cười không ngừng.

-

8 rưỡi sáng, ông bà ngoại đúng giờ nhấn chuông cửa.

Hạ Kỳ vẫn còn chóng mặt nằm trên giường, nghe thấy mẹ mình nói: “Ba mẹ đến rồi à.”

Sau đó là giọng nói lo lắng của bà ngoại: “Hiểu Nhã à, Kỳ Kỳ sao rồi? Ngủ à? Sao ngủ trên ghế salon thế này? Uống thuốc chưa?”

Theo sau là tiếng của ông ngoại: “Bị cảm mùa này chắc là do mặc đồ mỏng rồi.”

“Nhỏ tiếng thôi, không thấy Kỳ Kỳ đang ngủ à!”

“Ừ ừ, tôi nói nhỏ đây. Tôi bảo là mùa này chắc chắn mặc ít quá.”

“Nghe thấy rồi, phải nói đến hai lần sao?”

“Tôi không nói nữa, không nói nữa…”

Hai người vẫn ồn ào như bình thường.

Hạ Kỳ bất đắc dĩ ngồi dậy chào hỏi hai người: “Chào ông bà ngoại ạ.”

Bà ngoại nhanh chóng bước đến: “Ôi trời, bảo bối của chúng ta không ngủ nữa à? Cho bà ngoại sờ một cái xem, còn sốt không?”

Cô gái ngoan ngoãn trả lời: “Hết sốt rồi bà ơi.”

“Mặt mày vàng vọt thế kia… Nhìn thôi đã thấy đau lòng. Ông ngoại nó ơi, lê chúng ta mang đến đâu? Ông vào bếp gọt đi, tôi nấu canh lê cho cháu nó uống.”

“Xách trên tay đây này, để tôi đi gọt.”

“Ừ, lê có hơi lạnh, ông cắt thêm ít gừng nhé.”

Trong nhà bếp vang lên tiếng ông ngoại: “Ừ.”

Tiếng như chuông vang.

Bà ngoại cười cười cầm tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp: “Mệt lắm không? Đầu có đau không? Bà ngoại xoa cho cháu nhé.”

Mẹ cũng đã thay giày ra cửa, song không nhịn được mà đi lại hôn một cái lên đầu cô.

“Ba mẹ đi làm đây, con ở nhà với ông bà ngoại ngoan nhé. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ ngay. À đúng rồi, điện thoại con sạc pin xong rồi, đặt trên bàn uống trà đấy, mẹ lấy cho con. Chơi điện thoại ít thôi, nghỉ ngơi nhiều vào nhé.”

Nói xong, mẹ đặt điện thoại vào tay cô.

Hạ Kỳ ấn mở máy, cười cười vẫy tay với bà: “Con khỏe hơn nhiều rồi, mẹ cứ đi làm đi.”

-

Ông ngoại gọt lê thoáng cái là xong, bà ngoại bèn đến phòng bếp hầm lê tuyết.

Hạ Kỳ mở điện thoại, tin nhắn lũ lượt hiện lên làm máy rung lên liên tục.

Cẩn thận nhìn, có tin nhắn điện thoại, cũng có cả Wechat.

Tin nhắn điện thoại là từ Mai Tử và Nghê Nghê không có điện thoại thông minh. Wechat hầu hết đến từ hai người: Dịch Thời và Doãn Hãn Thần.

Dịch Thời gửi bốn năm tin, suốt từ tối qua đến sáng nay.

Dịch Thời: [Nghe Mai Tử và Nghê Nghê nói cậu bị sốt phải về nhà, có chuyện gì thế?]

Dịch Thời: [Bảy rưỡi rồi, tiết tự học buổi sáng cũng xong rồi. Đại tiểu thư ơi trả lời đi.]

Dịch Thời: [8 giờ rồi còn chưa dậy nữa à?]

Dịch Thời: [Đọc được thì trả lời đi.] [Quỳ xuống.jpg]

Một khung chat khác đến từ Doãn Hãn Thần. Voice chat 60 giây, gửi khoảng năm tin.

Mở ra, giọng nói ấm áp của chàng trai vang lên từ loa ngoài:

“Cậu đột ngột cúp máy vậy, đã xảy ra chuyện gì thế? Mai Tử nói chú dì đến đón cậu đi bệnh viện rồi. Kết quả khám thế nào? Có vấn đề gì không? Sao tự nhiên lại nôn? Có kết quả kiểm tra thì nói cho mình biết. Nếu mệt quá cứ nghỉ trước đi, nghỉ ngơi khỏe rồi liên lạc với mình.”

“Mai Tử nói có gọi cho ba mẹ cậu, là bị cảm mùa à? Mình có tra thời tiết Nam Kinh, lúc này lúc kia, mưa cũng nhiều. Trước có nghe cậu kể lớp mở máy điều hòa suốt. Có phải cậu mặc mỏng quá không? Trời nóng nực thì có thể cởi bớt đồ, nhưng vào phòng mở điều hòa nhiệt độ thấp thì vẫn phải mặc áo khoác vào chứ, sau này chú ý hơn chút.”

“Mai Tử nói hôm nay cậu cũng xin nghỉ, không đến tiết tự học sớm, cậu ở nhà một mình à? Ba mẹ cậu đâu? Có ai lo cho cậu không? Đọc được tin nhắn thì trả lời mình, cũng có thể gọi điện thoại. Hôm nay mình ở phòng vẽ, có thể nghe máy bất cứ lúc nào.”

Tiếp đó là những tin nhắn nói cô ngày thường phải chú ý sức khỏe thế nào, thậm chí cả chuyện bình thường đến kỳ kinh nguyệt phải chuẩn bị túi giữ nhiệt cũng nói ra luôn.

Nói hết chuyện lớn lẫn chuyện nhỏ.

Cô gái nhỏ không nhịn được phải lấy mu bàn tay xoa xoa gương mặt nóng rẫy của mình.

Con người này… Trời ạ, chuyện này là chuyện mà một cậu thiếu niên có thể nói ra được hay sao?

Ngay lập tức gõ chữ: [Mình tỉnh rồi. Điện thoại mới sạc pin xong, mới mở máy.]

Sau đó sao chép lại, dán sang bên khung chat với Dịch Thời.

Ngay lập tức, hai tin nhắn đến:

Dịch Thời: [Ừ ừ, không sao chứ? Mình lên lớp trước, học xong rồi nói.]

Doãn Hãn Thần: “Ở nhà à? Có muốn gọi điện không?”

Hạ Kỳ ngẫm nghĩ một lát, gửi cho Dịch Thời emoji “ok” rồi sau đó gọi cho Doãn Hãn Thần.

Đối phương bắt máy ngay lập tức.

Mới 8 rưỡi sáng, hãy còn có thể nghe được tiếng radio tập thể dục bên kia vọng đến.

Hạ Kỳ ngớ ra, chần chừ hỏi: “Mọi người đang tập thể dục à? Có phải mình làm gián đoạn chuyện tập luyện của cậu rồi không?”

Ở trường Trung học số 1 Lăng Sơn, học sinh nào không nghiêm túc trong giờ thể dục sẽ bị trừ điểm thi đua lớp, giữa giờ mà ra ngoài nghe điện thoại lại là chuyện không thể nào.

Có điều nhắc đến tiết thể dục, không biết Doãn Hãn Thần nhảy cao trông như thế nào…

Đang thất thần lại bị giọng cậu thiếu niên kéo lại: “Không sao. Trường bọn mình quản lý thoáng lắm, chỉ cần nói với giáo viên một tiếng là được. Giờ cậu sao rồi? Còn sốt không? Xin nghỉ mấy ngày?”

Cô cúi mặt, trả lời từng câu một: “Mới đo nhiệt độ xong, đã hạ sốt rồi. Bệnh viện kê toa nhưng tối còn phải chích nữa. Ừm, xin nghỉ ở trường ba ngày. Ba ngày sau để xem sao đã.”

“Ừ, nghỉ ngơi cho khỏe, bị cảm thì chắc khoảng một tuần là khỏe rồi.”

“Ưm… Còn một tuần nữa là thi cuối kỳ rồi, hy vọng không ảnh hưởng đến kỳ thi.”

Nói xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười không biết làm sao của cậu thiếu niên.

“Bạn Hạ Kỳ, trong đầu cậu chỉ có học với thi thôi đúng không?”

“Hả hả…?”

“Tất nhiên không phải rồi!”

Cậu thiếu niên phụ họa qua loa lấy lệ: “Ừ rồi. Còn có kẹo sữa, kẹo trái cây, trà sữa ngọt nhức răng nữa.”

Hạ Kỳ:…

Nhiều đường thì nói nhiều đường, ngọt nhức răng là cái quái gì?

Nhất định không chịu bỏ qua chuyện này đúng không?

Cô gái nhỏ tiện tay rút tờ khăn giấy, bóp mũi: “Bạn Doãn Hãn Thần, gần đây thái độ của cậu có vấn đề đấy, có phải nên suy ngẫm lại không?”

Cậu thiếu niên nhịn cười: “Được rồi, không chọc cậu nữa. Bị bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện thi cử.”

“Biết-rồi-ạ, thưa thầy Doãn.”

-

Hai người đang nói chuyện, bà ngoại đã nấu tuyết lê xong.

Trong tay còn bưng một đĩa dưa lê cắt sẵn.

Người còn chưa đến gần mà mùi trái cây thơm đã lan tỏa khắp nơi.

“Bé con đang gọi điện với bạn à? Lại ăn dưa bà ngoại cắt này. Nông dân tự trồng đấy, ông bà toàn mua của nhà họ thôi, ngọt lắm. Cả cà chua nữa, cũng là nhà họ trồng, chắc tuổi cháu chưa ăn loại này bao giờ. Thời mẹ cháu còn bé toàn ăn loại này. Hái xong rửa qua một cái là ăn được ngay, vừa ngọt vừa mềm.”

Hạ Kỳ thò đầu qua nhìn, thấy bà ngoại cầm một thứ lớn chừng nửa bàn tay.

Màu cam trong suốt, dưới gốc vẫn còn xanh.

Bề ngoài gồ ghề, nhìn vừa xấu lại vừa kỳ.

“Cái này… Vừa ngọt vừa mềm?”

Cô nghi ngờ cầm lên một quả, không dám bỏ vào miệng.

Doãn Hãn Thần nghe tiếng, hỏi vọng ra từ trong điện thoại: “Sao thế?”

Hạ Kỳ chụp hình quả cà chua trong tay gửi sang: “Bà ngoại mình mua được quả cà chua… trông như chưa chín.”

Bà ngoại bèn lấy một quả tự bỏ vào miệng: “Chín rồi. Bà ăn trước cho cháu xem! Quả nào cũng ngọt! Cái này ăn ngon hơn nhiều so với cái loại gì mà… Pro pro gì đó mẹ cháu mua lần trước.”

Đang lúc nói chuyện, ông ngoại cũng đi đến, tiện tay cầm một quả bỏ vào miệng: “Cà chua này giống loại bà ngoại cháu trồng, vừa ngọt vừa mềm, nhưng vỏ quá mỏng, không tiện chở đi xa nên nhà nông mới đổi sang loại khác.”

Ông ngoại ăn liên tiếp, còn chưa kịp nuốt đã bị bà ngoại đuổi đánh.

“Ăn ít thôi. Đây là tôi mua cho Kỳ Kỳ và Hiểu Nhã, muốn ăn thì về nhà mà ăn.”

“Tôi mới ăn có một quả… Mai mua thêm không được à?”

“Người ta cũng bảo không dám trồng quá nhiều còn gì. Bán hết là hết.”

“Thế thì lấy ở nhà mang đi.”

Hạ Kỳ nhìn đôi vợ chồng già tuổi đã hơn năm mươi đang cãi cọ trong phòng khách mà buồn cười, cúi đầu cắn một miếng.

Nước chảy vào trong miệng… Thịt quả vừa mềm lại vừa dẻo, tám phần ngọt hai phần chua.

Rõ ràng là rau củ nhưng ăn còn ngon hơn trái cây bán trên thị trường.

Vốn còn đang chê quả cà chua có bề ngoài khó coi, không ngờ ngay cả phần còn xanh cũng ngon ngọt thế này.

-

Mà ở bên phía Tam Á bên kia.

Doãn Hãn Thần nói chuyện suốt một đường về phòng vẽ.

Thời gian này, các bạn học đều đang tập thể dục giữa giờ hoặc chơi bời bên ngoài. Trong phòng học trống không chẳng có lấy một người, nói chuyện còn vang vọng.

Cậu thiếu niên nhìn quả cà chua xấu xí trên màn hình và cả bàn tay nhỏ nâng quả cà chua, bên tai là tiếng ông bà chí chóe không ngừng.

Môi cũng cong cong lên.

Cậu mở sổ phác họa, chọn bút chì màu rồi soàn soạt vẽ trên giấy.

Chỉ trong chốc lát, một quả cà chua nho nhỏ đã xuất hiện trên giấy vẽ.

Đồng thời, trong tai nghe cũng nghe được tiếng lạo xạo như động vật nhỏ đang gặm nhấm.

Mãi mới nhận ra: Là ai đó bên kia đang nhai cà chua.

Cậu thiếu niên chống cằm, lại chọn cây bút chì màu khác tô vẽ trên giấy, cười hỏi cô: “Ăn ngon không?”

“Doãn Hãn Thần, cái này ăn ngon lắm, thật sự còn ngon hơn cả trái cây Provence.”

Sau đó, tiếng gây gổ ở đầu dây bên kia thoáng ngừng lại.

“Đúng không? Bà ngoại có lừa cháu khi nào đâu.”

“Cảm ơn bà ngoại.”

“Ông ngoại thì sao?”

“Cảm ơn ông ngoại nữa ạ.”

Cậu thiếu niên nghe tiếng cãi cọ ồn ào trong tai nghe, cuối cùng cũng hoàn thành nét tô cuối cùng.

Nghĩ ngợi một lát, lại mở di động lục tìm một phen, cuối cùng viết một chữ Yummy rồng bay phượng múa ở bên cạnh chữ “Thần”.

^-^

Bình Luận (0)
Comment