Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 5

Gửi xong tin nhắn, Hạ Kỳ lại chuyển điện thoại sang chế độ bắt buộc tự học.

Nghe tiếng sóng biển và tiếng mưa rơi, cô thậm chí không cần nghe âm thanh trắng trong tai nghe mà đã nhanh chóng tập trung vào học tập.

Mới đầu sóng biển không mạnh lắm, thân thuyền cũng khá vững chắc.

Sau khi làm xong hai bộ đề, tiếng sóng biển bên ngoài lớn hơn nhiều, mưa cũng nặng hơn.

Thân thuyền bắt đầu lắc lư theo từng đợt sóng.

Đúng lúc điện thoại đã kết thúc một chu kỳ Pomodoro*, Hạ Kỳ vươn vai rồi đóng phần mềm tự học.

(*) Pomodoro: là một phương pháp quản lý thời gian, được dùng để tăng cường sự tập trung và hiệu suất công việc bằng cách chia thời gian làm việc thành các khoảng 25 phút. Khi hoàn thành một chu kỳ 25 phút làm việc, bạn sẽ có thời gian nghỉ ngơi khoảng 5 phút, sau đó tiếp tục chu kỳ tiếp theo.

Cô quay đầu, bên ngoài vẫn là biển sâu mênh mông vô bờ, một con thuyền chở dầu đang quay về vang lên tiếng còi dài.

“Thuyền hơi lắc lư, học không thoải mái lắm đúng không?”

Doãn Hãn Thần đang ngồi ở bàn thu ngân chợt nói.

Hạ Kỳ quay đầu lại, chàng trai đang đổ nước khoáng vào ấm đun nước.

“Uống trà hoa quả hay trà hoa? Cậu đã học hai tiếng rưỡi rồi, nghỉ ngơi đi dạo xung quanh chút đi.”

Chàng trai vừa hỏi vừa lấy mấy túi trà được xếp ngay ngắn trong ngăn kéo nhỏ ra.

Hạ Kỳ đi đến thì thấy mỗi túi trà đều được bọc kỹ, trên đó có viết rõ tên của mỗi túi trà.

Trà ô long đào, nhài bưởi, chanh dây chanh vàng, cam dứa chanh dây...

Ngoài ra còn có mấy loại trà hoa thường thấy trên thị trường.

“Mình đề nghị cậu chọn mấy loại phổ biến như trà ô long đào hoặc trà hoa hồng, hoa lài, trà này do bạn học của mình tự làm, có vài loại không ngon lắm.”

Doãn Hãn Thần nghiêm túc giới thiệu, Hạ Kỳ nghe mà bật cười: “Cậu nói xấu bạn mình thế này có được không vậy?”

Nhưng cô vẫn nghe theo đề nghị của cậu, lấy một túi trà ô long đào từ một đống túi trà.

Doãn Hãn Thần đi rửa tay rồi xé mở túi trà, pha giúp cô.

Ngón tay thiếu niên vừa thon dài lại trắng nõn, trên mu bàn tay còn đọng một giọt nước chưa được lau khô, móng tay màu hồng phấn bao trùm trên đầu ngón tay.

Khi pha trà, ly thủy tinh trong suốt dần chuyển sang màu xanh nhạt.

Túi trà hình tam giác, bên trong có lá trà xanh non nổi lên trông cực kỳ bắt mắt.

Hạ Kỳ lấy di động ra chụp “tách” một cái: “Chỉ chụp tay và trà thôi, cậu không ngại chứ?”

Doãn Hãn Thần lắc đầu, đẩy trà cho cô: “Chỉ cần không đăng mặt mình lên mấy nền tảng lớn như TikTok, Tiểu Hồng Thư hay Weibo thì không sao cả.”

Hạ Kỳ cầm ly nhấp một ngụm, vị trà rất đậm, chỉ thoang thoảng chút hương đào.

Nên diễn tả như thế nào nhỉ... ừm, rất “nguyên bản” thì đúng hơn.

“Trà rất thơm, hương đào cũng rất thật.”

Chàng trai cong môi: “Xem như cậu đang khen bạn mình vậy.”

-

Bởi vì thuyền đang lắc lư nên Hạ Kỳ không làm đề nữa, thay vào đó, cô thuận tay lấy một quyển “Biên niên sử Narnia” bản tiếng Anh rồi vùi trên chiếc ghế lười trong góc để đọc.

Chưa được bao lâu, bé mèo Ragdoll đang đi loanh quanh trên thuyền đã nhắm trúng góc nhỏ này, bước chân ngắn ngủn lững thững tiến tới.

Hạ Kỳ vừa xem vừa tra từ mới, đang tập trung xem thì cảm thấy có thứ gì đó lông xù cọ vào tay mình...

Còn chưa kịp cúi đầu, một quả bóng ấm áp đã nhảy vào lòng cô.

“Ể? Bố Bố? Sao em lại đến đây?”

Hạ Kỳ đặt sách qua một bên, cẩn thận sờ lông nó.

Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía bàn thu ngân, hỏi: “Dõan...”

Vừa định gọi tên Doãn Hãn Thần thì cô lại chợt nhớ ra cậu chưa từng giới thiệu tên mình với cô.

Lời nói đã đến bên miệng, cô lại đổi sang câu khác: “Bạn ơi, à... Bố Bố lại đây, mình có thể sờ nó không?”

Chỗ bàn thu ngân lập tức có lời đáp lại: “Có thể, Bố Bố ngoan lắm, nó rất thích được sờ lưng và cổ. Nhưng đừng sờ bụng và chân của nó, nó không thân với cậu, có thể sẽ công kích cậu đấy.”

Một lát sau, cậu lại nói thêm một câu: “Mình tên Doãn Hãn Thần.”

Trong khoang thuyền vang lên một tiếng ho khan nhỏ của cô gái.

Lại qua thêm lúc nữa, một giọng nói mềm nhẹ vang lên, nói: “Mình tên Hạ Kỳ.”

-

Hạ Kỳ vừa v**t v* mèo vừa đọc sách, chưa được bao lâu đã thấy buồn ngủ.

Mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng cô cũng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Doãn Hãn Thần vốn đang đeo tai nghe nghe sách, vừa ngẩng đầu chợt nhìn thấy trong màn hình giám sát, cô gái đã ngả đầu sang một bên.

Mèo Ragdoll màu trắng nằm trong lòng cô cũng đang ngủ ngon lành.

Rõ là mèo nhà mình mà lại ngủ say như vậy trong lòng người khác.

Cậu lấy một tấm chăn lông trong ngăn tủ rồi đi qua đắp chăn cho một người một mèo này.

Vì vậy sau khi Hạ Kỳ tỉnh ngủ, trên người cô có thêm một tấm chăn lông xù. Vừa định cử động một chút thì một cái đầu đầy lông thò ra khỏi chăn.

“Meo...o?”

Mèo con vừa tỉnh dậy nên vẫn còn hơi ngơ ngác. Đầu nó ngửi qua ngửi lại trong chăn, có lẽ ngửi được mùi của chủ nhân nên lại đổi tư thế khác rồi yên tâm nằm xuống.

Bên ngoài, cơn mưa cả ngày đã tạnh, trời lại nắng lên vào lúc gần hoàng hôn.

Mặt trời vẫn còn treo trên đường chân trời, tỏa ra ánh sáng đỏ rực.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ thuyền chiếu vào góc nhỏ này, làm cho mỗi sợi lông trên chăn đều phủ lên một lớp ánh sáng.

“Cậu tỉnh rồi à? May là tiệm sách nhỏ này của mình cũng khá ấm áp, nếu không thì sẽ bị đông lạnh mất thôi.”

Doãn Hãn Thần cầm một túi cá khô nhỏ từ bên ngoài tiến vào, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, vừa xoa đầu bé mèo vừa hỏi: “Bố Bố của chúng ta tỉnh chưa nào? Vừa nãy còn nghe thấy tiếng em kêu mà nhanh như vậy đã ngủ rồi à? Vậy có phải cá khô nhỏ của anh vô dụng rồi không?”

Vừa dứt lời, Bố Bố tỉnh ngay.

Rõ là không ngửi được mùi nhưng nó vẫn giơ cặp chân ngắn nhỏ ra bên ngoài quơ qua lại.

Hạ Kỳ cười “phụt” một tiếng, xoa cổ nó: “Bây giờ tỉnh rồi này.”

Chàng trai bế mèo lên bằng hai tay, ôm nó ra khỏi chăn.

Bé mèo béo tròn mập mạp giống như một con sâu dài mềm mại vậy.

“Ngủ dậy là ăn vặt liền.”

Cậu nói rồi mở túi cá khô nhỏ trong tay, đưa đến miệng mèo con.

Sau đó, cậu quay sang hỏi cô: “Cậu thì sao? Có phải cũng nên ăn gì đó rồi không?”

Cậu hỏi thế này giống như trong nhà có hai con mèo cần cho ăn vậy...

Nhìn bé mèo đang vui vẻ bám vào ngón tay Doãn Hãn Thần ăn cá, cô chợt xấu hổ cúi đầu.

“Mình về ngay đây... Để mình nhìn điện thoại xem ba mẹ có gọi mình không...”

Cô nói rồi gấp chăn lại đặt lên sô pha, sau đó đi lấy điện thoại của mình.

Ngay khi bật điện thoại lên, tin nhắn Wechat bị tắt cả buổi chiều nhao nhao hiện lên làm điện thoại cô suýt bị cứng đơ.

Tin nhắn trong nhóm bạn thân nhảy liên tục, trong nhóm chat được ghim cố định trên cùng cũng có tin nhắn thoại của ba mẹ.

Mẹ: “Khi nào bảo bối mới về ăn cơm vậy? Lúc về thì nhắn mẹ một tiếng nhé, ba con bảo phải hấp cá biển cho con.”

Ba ba: “Khụ, ăn ngon không thì không chắc, nhưng đảm bảo chín.”

Cô vội cúi đầu trả lời: [Bây giờ con đang thu dọn đồ chuẩn bị về ngay.]

Sau đó cô nhanh chóng đi thu dọn đồ của mình.

Lúc cô đi, Doãn Hãn Thần đã cho Bố Bố ăn xong, đang ôm bé mèo trên tay.

“Phải đi rồi sao? Nếu nhà cậu ăn được cay thì lúc hấp cá biển có thể cho thêm chút ớt băm vào, sẽ càng ngon hơn.”

Sau đó cậu cúi đầu nắm lấy tay mềm mại của Bố Bố, vẫy tay chào cô: “Bố Bố, nói tạm biệt chị đi.”

Hạ Kỳ vươn ngón trỏ, đầu ngón tay chạm vào đệm chân hồng hồng mềm mại của bé mèo.

“Tạm biệt Bố Bố.”

“Doãn Hãn Thần, ngày mai gặp lại.”

Chàng trai mỉm cười: “Ngày mai gặp lại.”

Bình Luận (0)
Comment