Buổi tối, Hạ Kỳ được ăn cá biển hấp ớt băm.
Ba cho khá nhiều ớt băm và chao, cá được tẩm ướp rất ngon miệng, ăn ngon cực kỳ.
Mẹ hết lời khen ngợi, ba cô được nở mày nở mặt về tài nấu nướng của mình.
Nhà họ Hạ phân công rõ ràng, sau bữa ăn, Hạ Kỳ vẫn đảm nhận nhiệm vụ rửa chén và lau bàn. Đến lúc mọi việc xong xuôi cũng đã gần 8 giờ tối.
Hai vị phụ huynh ở phòng khách tập bài trên ứng dụng Keep chiếu qua màn hình TV, còn cô thì cầm bút, mở sổ ghi chép, ngồi vào bàn bắt đầu sửa các lỗi sai trong bài tập hôm nay.
Bút máy xẹt qua trang sách, phát ra tiếng sột soạt.
Bên ngoài truyền đến tiếng ba mẹ cười đùa.
“Phì, động tác này anh làm sai rồi, lúc gập bụng anh phải hít vào để nâng thân trên, làm gì có ai nâng đầu lên như anh.”
“Nhưng anh làm vậy nhiều lần rồi.”
“Anh làm nhiều nhưng anh làm sai rồi, ba con bé à, làm vậy còn không tốt cho xương cổ đâu. Anh xem đi, có phải cổ anh bị đau không? Toàn cậy mạnh thôi, anh nhớ chú ý mai đau là phải dán thuốc đấy.”
“Vậy để anh thử xem, làm thế nào nhỉ? Em dạy anh đi, mẹ con bé.”
“Anh hít vào trước rồi thở ra, khi thở ra cố gắng dùng cơ bụng nâng nửa người trên lên. Úi chà, lần này làm đúng rồi.”
...
Sau đó tiếng nhạc sôi động lại truyền vào qua khe cửa.
Hạ Kỳ sửa một tờ đề rồi lại cầm lấy một tờ khác. Thấm thoát đã 9 giờ.
Cô nghỉ ngơi một lát rồi mở Wechat ra, nhóm chat bạn thân mà từ buổi chiều đến giờ cô chưa mở đã hiển thị [999+] tin nhắn và một biểu tượng @ được đánh dấu đỏ.
Cô bấm vào, thấy trên giao diện trò chuyện của nhóm bạn thân, lần hiển thị cuối cùng cách đây nửa tiếng trước.
Cô lướt lịch sử trò chuyện thì thấy Mai Tử gửi vào nhóm một đường link livestream.
[Mai Mai Tử: Anh ấy đang livestream nè! Trời ạ, vậy mà anh ấy lại livestream, không phải hiện tại anh ấy đang trông tiệm sách sao?]
[Mai Mai Tử: Ồ ồ, hình như anh ấy đang livestream ở tiệm sách, oa, mèo con đáng yêu quá.]
[Nghê Nghê Tử: Anh trai nhỏ nhà cậu à? Ở tiệm sách trên biển kia hả, để mình xem thử xem có thể thấy Kỳ Kỳ Tử nhà chúng ta không đây?]
[Mai Mai Tử: @Kỳ Kỳ Tử, người bạn đã biến mất một buổi chiều and một buổi tối hôm nay ơi, hello? Chẳng lẽ hội bạn thân của cậu chỉ có thể gặp cậu qua một buổi livestream thôi sao?]
Tin nhắn trong nhóm đến đây kết thúc.
Suốt nửa giờ, không có ai nhắn tiếp.
Hạ Kỳ chớp chớp mắt, gõ chữ trả lời: [Mình về homestay ăn cơm tối, sau đó ở nhà sửa lại đề làm sai, bây giờ không ở tiệm sách.]
Một tin nhắn làm dậy ngàn cơn sóng.
Hai cô bạn thân đang xem livestream của Doãn Hãn Thần lập tức quay lại, bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn.
[Mai Mai Tử: Mình vừa nhìn thấy anh ấy vẽ một bức phác họa, a a a, mọi người đều đang đoán cô gái này là ai! Có người nói đó là khách của tiệm sách, có người đoán là bạn gái.]
Nói xong, cô nàng gửi ảnh chụp màn hình buổi livestream vào nhóm.
Chàng trai đang cúi đầu, từ góc quay của ống kính livestream chỉ có thể thấy được góc nghiêng của cằm.
Ánh đèn huỳnh quang chiếu lên mặt cậu, giống như có một vòng hào quang bao quanh.
Dưới tay chàng trai là một tờ giấy vẽ khổ 32 đã sắp vẽ xong, bên cạnh rải rác những cây bút chì màu rực rỡ được vót nhọn.
Bức tranh vẽ một góc nhỏ của tiệm sách, chiếc kệ sách đã hơi bong sơn, trên kệ được bày đủ loại sách cũ.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa ngồi trên ghế lười đang vùi vào chăn lông cùng bé mèo Ragdoll trắng, bên cạnh là quyển “Biên niên sử Narnia” đang mở ra.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào rơi trên người cô, khiến cả sợi tóc cũng ánh lên một màu vàng nhạt.
Tuy chỉ là ảnh chụp màn hình khi livestream, không thể nhìn thấy quá rõ từng chi tiết, nhưng khi đầu ngón tay Hạ Kỳ nhẹ nhàng chạm vào giấy vẽ, vẫn có một chút...
Rung động.
Khi cô quay về giao diện trò chuyện, Mai Tử lại tag cô và gửi thêm mấy tin nhắn.
[Mai Mai Tử: @Kỳ Kỳ Tử, nói cho mình biết đi, đây không phải là bạn gái của anh ấy đúng không! Chẳng phải cậu luôn ở tiệm sách sao, ngoài cậu ra thì còn cô gái nào khác không?]
[Mai Mai Tử: Xong đời, vừa rồi có bình luận làm chứng nói là hai ngày trước đến tiệm sách đã thấy một cô gái, còn nói Thần Đại cực kỳ dịu dàng với cô ấy.]
Những tin nhắn còn lại đều là mấy tin tự phát điên của Mai Tử.
Hạ Kỳ nhìn tin nhắn đang điên cuồng nhảy lên trong nhóm, mím môi... cẩn thận gõ chữ trong hộp thoại:
[Người cậu ấy vẽ trong bức tranh này là mình...]
Sau đó bấm nút gửi.
Tin nhắn được gửi đi “Ting” một tiếng, mấy tin đang điên cuồng bật ra trên màn hình cuối cùng cũng ngừng lại.
Suốt một phút không có ai nói gì.
Qua một lúc lâu, Nghê Nghê mới gửi một câu:
[Cho hỏi... Nhóm bạn thân của chúng ta còn tiếp tục tồn tại không...?]
[Sợ hãi ôm chặt cá chép nhỏ của mị.jpg]
Nhưng trong nhóm không có người đáp lại.
Hạ Kỳ vốn đang định tiếp tục sửa đề, nhưng giờ lại hơi bối rối.
Đang lúc cô do dự có nên nhắn một tin hay không thì một cuộc gọi hiện ra trên điện thoại: Là Nghê Nghê gọi đến.
Cô nhấn nút nghe máy, bên trong truyền đến giọng nói run rẩy lo sợ của cô gái: “Kỳ Kỳ, Mai Tử không nói gì cả, chắc không phải cậu ấy đang tức giận đâu nhỉ?”
Giọng điệu thấp thỏm như thế này, ai không biết còn tưởng rằng kẻ chọc giận người ta là chính cô ấy.
Có người hoảng sợ hơn mình lại khiến Hạ Kỳ bình tĩnh lại.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mai Tử hẳn là sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu... mình nghĩ thế. Trước đó mình nói trong nhóm rằng Doãn Hãn Thần bổ dừa và đưa đèn bàn cho mình nhưng cũng không thấy cậu ấy tức giận.”
“Nhưng mà Kỳ Kỳ, anh trai nhỏ này hình như thật sự đối xử với cậu hơi khác đấy... Vừa nãy mình có xem phòng livestream của cậu ấy, bình luận đều phát điên cả rồi, bọn họ hỏi cậu ấy vì sao hơn một tháng không livestream, cũng không cập nhật gì trên Weibo, cậu ấy hoàn toàn không thèm nhìn. Ngoài ra còn có rất nhiều quà tặng bay trên màn hình nhưng cũng không thấy cậu ấy đáp lại.”
Hạ Kỳ tưởng tượng cảnh Doãn Hãn Thần vẽ tranh, xấu hổ ho một tiếng: “À... Có thể là do cậu ấy không nhìn thấy?”
Hai người đang nói chuyện, trong nhóm lại hiện lên tin nhắn mới:
[Mai Mai Tử: Mọi người ới! Mình đã về rồi đây! Các cậu không biết vừa nãy phòng livestream đã xảy ra chuyện gì đâu!]
[Mai Mai Tử mời bạn vào cuộc gọi thoại.]
Hạ Kỳ lập tức cúp cuộc gọi đang nghe, đồng ý cuộc gọi thoại trong nhóm.
“Mọi người ơi, đệt đệt đệt Đại Thiên Thần! Chuyện lớn đây!”
Hạ Kỳ: “... Đừng lúc nào cũng nhắc đến Đại Thiên Thần, Đại Thiên Thần không thích đâu.”
Mai Tử: “Ối dào, việc này không quan trọng! Vừa rồi người bạn câm điếc của Thần Đại đến tìm anh ấy, hai người dùng thủ ngữ nói chuyện một lúc, rồi Thần Đại đột nhiên lên tiếng trong phòng livestream! Đây là lần đầu mình thấy anh ấy tức giận như vậy, mấy chị em trong phòng livestream sợ tới mức không dám nói gì.”
Hạ Kỳ vô thức “A” một tiếng, khó tin hỏi: “Cậu ấy sẽ tức giận à?”
Một chàng trai vừa lễ phép vừa dịu dàng, kiên nhẫn như vậy, giống như vĩnh viễn sẽ không tức giận ...
“Đúng vậy đó, sau khi ra dấu với bạn mình xong, anh ấy đột nhiên quay camera về phía mình, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói là: Người học tập trong tiệm gần đây chỉ là một khách hàng, còn người trong tranh không hề tồn tại, nếu có người nói lung tung sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý!”
Mai Tử huyên thuyên nói một đống, cuối cùng còn quăng một đoạn cut lại đây.
“A a a! Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ Tử của mình! Bức tranh này vẽ cậu đúng không! Anh ấy đang bảo vệ cậu a a a, chỉ vì có người muốn tìm ra cậu ở thế giới thật, anh ấy tức giận rồi! Mấy chị em ở phòng livestream đều bị dọa sợ, chỉ có mình, chỉ có mình! Marmot thét chói tai!”
“Cưng ơi, đồng ý với mình nhé! Sau này hai người thành đôi là phải giúp mình xin chữ ký của anh ấy đấy! Đặt tranh vẽ cũng chỉ cần trả nửa giá thôi! A a a! Sắp có được tranh của Thần Đại chỉ với một nửa giá tiền, kích động quá!”
Nghê Nghê cũng tò mò mà xem náo nhiệt: “Thật vậy à? Doãn Hãn Thần bảo vệ Kỳ Kỳ ở phòng livestream?”
Hạ Kỳ muốn tiếp tục nghe, nhưng âm thanh chợt im bặt. Cô cúi đầu xem màn hình thì phát hiện mình đã bị đá ra khỏi nhóm chat, vì vậy mà cuộc gọi bị ngắt quãng.
Mai Tử gửi tin nhắn riêng lại đây: [Không xem video khi đang nói chuyện phiếm được, mình cúp máy giúp cậu rồi! Mau đi xem Thần Đại bảo vệ cậu đi! Anh ấy - ngầu - đỉnh lắm!]
Hạ Kỳ chậm rãi gõ mấy dấu: [???]
Hạ Kỳ: [Chị gái này, chị đá em ra rồi... Em xem thế nào đây?]
Mai Tử: [À à, ngại quá đi!]
Ngay sau đó, một thông báo mới lại hiện ra trong nhóm bạn thân được cố định trên top: [Mai Mai Tử mời bạn tham gia nhóm chat.]
[Mai Mai Tử: Chuyển tiếp video. Mau xem đi!]
Hạ Kỳ bất lực, cuối cùng cũng mở video phải trải qua biết bao sóng gió mới xem được.
Video được quay từ giữa, nên ngay từ đầu đã thấy rõ khuôn mặt của Doãn Hãn Thần.
Giọng thiếu niên vang lên từ di động:
“Tôi tôn trọng mỗi một khách hàng của tiệm sách, cũng rất chú ý đến sự riêng tư của họ, hy vọng mọi người cũng giống vậy. Suy bụng ta ra bụng người, bản thân các bạn chắc chắn cũng không muốn mình bị đưa lên mạng để bàn tán, cho nên xin đừng áp đặt điều mình không muốn lên người người khác.”
“Hơn nữa, hiện tại bức tranh này chỉ là một bức phác họa, là hình ảnh tôi chợt nghĩ ra, không hề liên quan bất kỳ khách hàng nào trong tiệm, xin đừng nghi ngờ và thảo luận nữa.”
“Nếu các bạn còn tiếp tục suy đoán lung tung, xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng trong tiệm sách, tiệm sách sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý. Đừng cảm thấy cách Internet là có thể muốn làm gì thì làm, tiệm sách có camera theo dõi không góc chết trong suốt thời gian buôn bán, cứ kiểm tra từng chút một thì chắc chắn sẽ tìm ra được. Hy vọng mọi người đều ý thức được, xâm phạm sự riêng tư của người khác là hành vi vi phạm pháp luật.”
Chàng trai nói từng chữ một, chậm rãi mà nghiêm nghị, có thể thấy được cậu đang tức giận thực sự.
Trong phần bình luận ở dưới, mọi người đều viết từng hàng “Thực xin lỗi”, xem lẫn mấy lời “Thần Đại đừng tức giận”, “Đại Đại đừng tức giận nữa, sau này bọn em sẽ không làm vậy”.
Nhưng Doãn Hãn Thần không hề đáp lại, trực tiếp đóng phòng livestream.
Video cũng dừng lại ngay lúc đó.
Màn hình di động đứng hình ở giao diện livestream đã kết thúc.
Hạ Kỳ nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, chớp chớp mắt rồi đóng video...
Sau đó, cô như bị ma xui quỷ khiến quay về album di động, bấm vào bức tranh vẽ mình.
Đầu ngón tay dừng lại ở tấm chăn lông xù, rồi lướt sang quyển sách đang mở ra đặt bên cạnh...
Cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng dừng lại trên chữ “Thần” rõ nét ở góc dưới bên phải.