Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 7

Sáng hôm sau, Hạ Kỳ vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng pháo thưa thớt, cô mơ màng xem lịch mới nhận ra: Đã đến giao thừa.

Cô sống lâu năm ở một thành phố ven biển phát triển, pháo hoa pháo nổ đã bị cấm từ lâu, điều thú vị nhất của năm mới là người một nhà cùng ngồi xem Gala mừng năm mới.

Không ngờ ở Đảo Tây lại có thể được nghe tiếng pháo đã lâu không nghe.

Cô mở cửa phòng ngủ, mẹ đang ngồi trên sô pha lướt di động. Thấy cô ra ngoài, bà hưng phấn ngồi dậy: “Bảo bối, sáng nay mẹ và ba con ra ngoài ngắm mặt trời mọc đấy, trên đường về còn thấy có người bán pháo nữa. Ba đi mua pháo rồi, chờ đến tối chúng ta sẽ đến bờ biển đốt pháo hoa. Không biết có thể đốt pháo được không, nghe nói biển ở Đảo Tây là khu bảo tồn san hô, chắc san hô mong manh lắm nhỉ.”

Khi đi thuyền đến Đảo Tây, họ đã nghe thuyền viên giới thiệu rằng Đảo Tây là khu bảo tồn đá san hô trọng điểm.

Nước biển ở đây trong hơn, mực nước biển cao, hệ sinh thái biển tự nhiên và đa dạng hơn, nuôi dưỡng rất nhiều loại san hô.

Từ bãi biển nông đến chỗ đáy biển sâu hơn đều có rất nhiều san hô tồn tại.

Cả gia đình đã nhận ra điểm này sau khi rời thuyền và đi dạo trên bãi biển.

Ở những bãi biển khác, sóng biển chỉ xô những hạt cát mềm mịn lên bờ, chỉ có bãi biển của Đảo Tây là có đầy san hô với đủ các hình dạng.

Rất nhiều phòng ở trên đảo cũng được xây bằng san hô.

Quả thực giải thích cho câu “dựa biển mà sống”.

“Hôm nay Kỳ Kỳ có nhiệm vụ học tập không? Có muốn đi chơi ở bờ biển cùng ba mẹ không nào? Hai ngày trước mẹ với ba đi thuyền một vòng, vừa sảng khoái vừa k*ch th*ch, mẹ rất muốn đi lại một lần nữa. Con không biết đâu, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đó, lên lên xuống xuống theo sóng biển, vừa duỗi tay ra là có thể chạm tới mặt biển rồi, cảm giác khác hẳn với lúc chèo thuyền trên hồ bình thường. Hơn nữa phía gần bãi biển bên này khá nông, đến chỗ biển sâu bên kia sẽ thấy màu sắc hoàn toàn khác với bên này.”

Hạ Kỳ:...

Nghe có vẻ không tồi, nhưng cô không cần.

Chỉ cần nghe miêu tả chuyện này đã khiến cô cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Đây là hạng mục trải nghiệm mà một đứa có hội chứng sợ biển như cô sẽ từ chối tham gia!

“Con không đi đâu, hôm nay con muốn ôn tập và sắp xếp lại những đề làm sai và từ vựng của tuần này.”

“Ôi chao, con không muốn đi à? Hôm nay là giao thừa đấy, nếu con không muốn đi thuyền thì có thể phơi nắng trên bờ chờ ba mẹ mà. Hiếm khi được đến Đảo Tây một lần, vài ngày nữa là về rồi, bảo bối, không lẽ con dành cả kỳ nghỉ chỉ để học thôi sao.”

Hai mẹ con đang nói chuyện thì thì cửa mở ra.

Ba cầm theo một túi pháo lớn, đẩy cửa bước vào: “Kỳ Kỳ dậy rồi à? Có một tin tốt và một tin xấu, hai mẹ con muốn nghe cái nào?”

Hai mẹ con nhìn nhau, đồng thanh nói: “Tin tốt.”

Ba: “Vậy ba sẽ nói tin xấu trước.”

Bị mẹ lấy gối ném qua.

Ba dùng một tay bắt lấy, mỉm cười ném nó về: “Tin xấu là muốn đốt pháo ở bãi biển phải đăng ký trước, hiện giờ chỉ tiêu đăng ký đã đầy rồi, chúng ta không được đốt nữa. Tin tốt là chúng ta có thể xem người khác đốt pháo ở bờ biển, cũng có thể đốt trong sân nhà mình. Ba đã mua một túi pháo lớn rồi, đến lúc đó chúng ta đốt trong sân đi.”

Mẹ lập tức vui vẻ nhảy lên khỏi sô pha, phấn khích lục lọi chiếc túi đen.

“Đây là gì? “Chim công xòe đuôi” à? Nhìn hình in ở trên đi, đốt lên chắc chắn rất đẹp. Cái lồng đèn mini này nhỏ quá, ha ha! Còn có “Một bước lên trời” nữa nè, là cái mình hay chơi khi còn nhỏ đúng không, “chíu” một tiếng là bay lên?”

“Đúng rồi, chính là cái đấy. Khi còn nhỏ chúng ta gọi là “Khỉ lên trời”. Anh còn thấy “Ong bay lượn” nữa, nhưng người bán nói sân nhà mình không được đốt loại này, nếu đốt thì sẽ bị bắt nên anh không mua.”

“Không sao, đến lúc đó chúng ta đến bờ biển xem người khác đốt, được xem miễn phí càng vui hơn.”

...

-

Cuối cùng Hạ Kỳ vẫn quyết định đi tiệm sách ôn tập đề làm sai và xem lại từ đơn. Tuy hôm qua cô chỉ mới đọc vài trang của cuốn “Biên niên sử Narnia” nhưng nó khá thú vị, cô còn muốn đọc tiếp.

Ghế lười cũng rất thoải mái, còn có thể v**t v* mèo con mềm mại nữa.

Vì vậy vào buổi sáng năm mới ngày mỗi nhà đều quây quần bên nhau, Hạ Kỳ lại đến tiệm sách một lần nữa.

Sau khi bị nước mưa làm nhòe, tấm bảng đen trước cửa đã được viết lên những dòng chữ mới bằng phấn.

Thời gian buôn bán hôm nay: 09:30-18:00

Hôm nay tiệm có: Dừa, mèo con và trà miễn phí ở bàn thu ngân

Chúc khách ghé qua: Năm mới vui vẻ

Ở góc dưới của dòng chữ vẫn là một con mèo con đang nằm cuộn tròn.

Hạ Kỳ đẩy cửa đi vào, Doãn Hãn Thần vẫn ngồi ở bàn thu ngân như trước.

Nhiệt độ không khí hôm nay còn hơi thấp, chàng trai vẫn khoác chiếc áo hôm qua.

Nghe thấy tiếng chuông gió trước cửa, cậu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô.

“Năm mới vui vẻ.” Cậu cong môi.

Hạ Kỳ cười đáp lại: “Năm mới vui vẻ.”

Sau đó đến gần, xoa xoa bé mèo đang nằm bò trên bàn: “Chúc Bố Bố năm mới vui vẻ nhé.”

Doãn Hãn Thần lấy một khung tranh từ dưới bàn thu ngân, đặt nó ở trước mặt cô: “Hôm qua đột nhiên có linh cảm nên mình đã vẽ một bức tranh. Trong lúc vừa vẽ vừa livestream, mình đã làm mờ hình cậu đi nhưng không ngờ vẫn có người nhận ra. Hẳn là khách hàng đến tiệm sách trong hai ngày nay, hiện giờ đã xử lý xong rồi, mình tặng cậu bức tranh này như một lời xin lỗi, hy vọng cậu không tức giận.”

Hạ Kỳ nhận lấy khung tranh.

Chính là bức tranh Mai Tử gửi cho cô sau khi xem livestream hôm qua.

Bức tranh được vẽ bằng bút chì màu, hẳn là nó đã được xử lý theo cách nào đó, khi cầm trên tay có thể thấy một lớp nhũ vàng mịn, nhưng chỉ khi được chiếu sáng ở một góc độ đặc biệt mới có thể nhìn ra được.

Thật ra, nếu chỉ nhìn lướt qua bức tranh này thì ngay cả ba mẹ của Hạ Kỳ cũng không nhận ra đây là cô.

Bởi vì cả người cô đều vùi trong chăn, vốn chỉ thấy được một bên mặt, còn bị đầu bé mèo che mất một phần. Vả lại một bên mặt này chỉ là một hình phác họa mờ nhạt.

Hạ Kỳ cảm thấy việc bị nhận ra hoàn toàn là do fan đoán bừa đúng.

Cô vui vẻ cất tranh vào túi: “Bức tranh rất đẹp, cảm ơn cậu.”

Suy nghĩ một chút, cô lấy mấy viên kẹo vỏ tím đặt trước mặt cậu: “Quà đáp lễ, khụ... hơi đơn giản, cậu đừng chê nhé.”

Chàng trai lắc đầu, lập tức bóc một viên bỏ vào miệng.

Rồi cong mắt nhìn cô: “Ăn rất ngon, cảm ơn.”

“Hôm nay là giao thừa, tiệm sách chỉ mở cửa đến 6 giờ chiều. Sau đó mình có hẹn bạn cùng lớp đi bắn pháo hoa ở bãi biển, cậu muốn tham gia không? Chợ ở thôn San Hô sẽ tổ chức lửa trại từ 8 giờ rưỡi tối đến 10 giờ, ở đó còn bán cá nướng, toàn là cá do người dân địa phương đánh bắt nên giá không đắt lắm, cậu có thể đến đó ăn uống chơi bời.”

Vừa nói đến bắn pháo hoa ở bãi biển, đôi mắt Hạ Kỳ lập tức sáng lên.

“Ban đầu ba mình đã muốn mua pháo hoa để bắn trên bãi biển, nhưng cần phải đăng ký trước, số lượng người đăng ký cũng đầy rồi làm ba mình tiếc nuối mãi.”

“Chuyện này à, việc đăng ký đã được hoàn thành từ một tháng trước rồi, phải dùng thẻ căn cước và đích thân đến đó mới được, làm vậy để có thể kiểm soát số lượng pháo hoa. Cậu có thể đưa ba mẹ cùng đến chỗ tụi mình.”

Cô gái khó tin mở to hai mắt: “Hả? Đưa ba mẹ mình đi cùng cũng được sao?”

“Đương nhiên là được rồi, việc đăng ký này không giới hạn số người, dẫn bao nhiêu người đến tùy thích. Nó chỉ quy định thời gian đốt pháo, tụi mình đăng ký đốt nửa tiếng, từ 8 giờ tối đến 8 giờ rưỡi, đốt pháo xong sẽ đi hội lửa trại.”

“Ồ, vậy mình nói với ba mẹ một tiếng, đến lúc đó đi cùng nhau.”

Hạ Kỳ vội vàng lấy điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm Wechat một nhà ba người bọn họ.

[Tiểu Hạ Hạ: Con đã bàn bạc với anh trai nhỏ ở tiệm sách là chúng ta sẽ cùng đi đốt pháo hoa vào 8 giờ, cậu ấy mời ba mẹ đến cùng.]

Hai vị phụ huynh lập tức trả lời vào nhóm:

[Mẹ: Oa, được chứ! Quá tốt rồi! Giao thừa lần này quả thực quá hoàn hảo.]

[Ba: Được đấy, cảm ơn người ta thay ba mẹ nhé.]

Mẹ dứt khoát gửi tin nhắn thoại: “Đúng đó, nhớ bày tỏ lòng cảm ơn giúp mẹ nhé, sao nhà họ lại tốt bụng như vậy chứ! Mẹ chúc họ cả đời làm người tốt luôn luôn phát tài!”

Hạ Kỳ mỉm cười bật tin nhắn thoại cho Doãn Hãn Thần nghe, khiến tai cậu đỏ bừng.

Cô gái cất di động, nghiêm túc nói cảm ơn: “Doãn Hãn Thần, cảm ơn cậu.”

Khi cô nói chuyện, con ngươi sáng lấp lánh.

Cổ hơi cúi xuống để lộ chùm tóc đuôi ngựa nghịch ngợm đằng sau.

“Khi nào cậu đến Nam Kinh mình sẽ dẫn cậu đến Lăng Tôn Trung Sơn, mùa xuân có thể đi Chùa Kê Minh xem hoa anh đào, mùa thu lên núi Tê Hà ngắm lá phong, mùa đông có rất nhiều hoa mai ở Lăng Tôn Trung Sơn.”

Chàng trai cong môi, giọng điệu chiều chuộng: “Được thôi, đến lúc đó mình sẽ vẽ tranh cho cậu.”

Bình Luận (0)
Comment