Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 242



"Cái gì?" Nguyễn Manh Manh sửng sốt, tưởng mình nghe lầm.
Trước đó cô nhìn người đẹp tới mức quá mê li, không cẩn thận theo Cảnh béo kêu một tiếng "Anh cả", người đẹp cũng cau mày.
Vì sao bây giờ, lại chủ động bảo cô đổi giọng.
"Em là bạn bè của Tiểu Bảo, cũng giống như Tiểu Bảo, gọi tôi là anh cả."
Giọng điệu Cảnh Dịch Tranh lười biếng, trong mắt phượng giống như yêu nghiệt lại ngâm ra ấm áp.
Mới vừa rồi còn lộ ra ánh mắt lạnh bạc lạnh lùng, lúc này đã tràn ra nụ cười.
Nhất thời, liền hoàn toàn thu hút sự chú ý của Nguyễn Manh Manh.
Giống như bị đoạt hồn, Nguyễn Manh Manh bất giác đổi giọng: "Anh, anh cả.

.

."
Cảnh Dịch Tranh gật gật đầu, tay lớn xoa xoa trên đầu em trai mình, bảo anh ta ngồi dậy.

Nhìn thấy thiếu nữ cùng em trai ngồi dưới đất, nghĩ đến từ bên Diệp gia kia nghe tới, biết đứa trẻ này cũng là khuyết thiếu tình yêu của ba mẹ từ nhỏ.
Không nhịn được, liền đưa năm ngón tay thon dài rơi vào trên đầu Nguyễn Manh Manh.
Lúc tay lớn hạ xuống, đầu Nguyễn Manh Manh, bất giác tránh ra sau một chút.
Rõ ràng, cô rất thích anh cả người đẹp này, nhưng.

.

.

Vừa nãy trong nháy mắt như vậy, góc độ người đẹp đưa tay tới càng tương tự với người nào đó.
Trái tim, không hiểu sao chậm một hồi.
Chờ khi cô phản ứng lại, đầu đã theo bản năng tách ra.
Tay lớn thất bại, bị cô gái né tránh, Cảnh Dịch Tranh cũng không nóng giận.
Trái lại nổi lên khóe môi khiêu gợi, trầm giọng nói: "Đừng sợ.

.

.

Nếu gọi anh là anh cả, sau này hãy giống như Tiểu Bảo, mọi việc có anh cả làm chỗ dựa cho em."
Cho rằng thiếu nữ né tránh, là bởi vì câu nệ.
Cảnh Dịch Tranh động viên nói.
Đáng tiếc, câu nói "Có anh cả làm chỗ dựa cho em" kia, lại làm cho trái tim nhỏ vốn là chua xót của Nguyễn Manh Manh, siết càng chặt hơn.
Có một đôi mắt lạnh lẽo thâm thúy, không ngừng mà chìm chìm nổi nổi trong đầu của cô.
Sáng nay lúc rời đi, cái thoáng nhìn cuối cùng kia, lạnh bạc đến đáng sợ.
Dù cho bây giờ trở về nhớ lại, cũng làm cho Nguyễn Manh Manh có loại cảm giác đau đến nghẹt thở.
"ừm, cảm ơn Cảnh anh cả.


.

." Nguyễn Manh Manh bất giác đổi giọng, giơ mắt hạnh lên nhìn về phía người đẹp trước mắt.
"Có điều, sau này em vẫn gọi anh là Cảnh anh cả đi, em cảm thấy êm tai hơn anh cả."
Cảnh Dịch Tranh nghiêng mắt phượng híp lại, trong nháy mắt như vậy, anh dường như thấy trên mặt thiếu nữ chợt lóe cô đơn.
Có điều, bé gái thích gọi cái gì thì gọi cái nấy, chỉ cần cô đồng ý gần gũi với Tiểu Bảo là được rồi.
"Được, tùy em thích." Cảnh Dịch Tranh gật đầu.
"ưm, còn có.

.

.

Em không ở Cảnh gia được.

Tự em có chỗ ở.

.

."
"Không được."
Nguyễn Manh Manh vốn cho là, Cảnh Dịch Tranh sẽ như vừa nãy, trôi chảy đồng ý.
Ai biết, lại bị anh nhàn nhạt từ chối.
"Một cô gái như em, ở bên ngoài không tiện, cũng không an toàn.

Huống chi, em giúp Tiểu Bảo nhà chúng anh, Cảnh Dịch Tranh anh không thích nợ ân tình."
Cảnh béo nghe được lời của anh cả mình, rất muốn nói một câu.
Anh cả, dù cho cô chủ đáng yêu người ta ở một mình, cũng tuyệt đối an toàn.

Anh không tin, có tên cướp nhỏ nào, dám đi đánh chủ ý lên người cô chủ đáng yêu.
Đáng tiếc, bây giờ Cảnh béo ở bên cạnh anh trai giả vờ oan ức đáng thương, không thích hợp nói chen vào.
"Nhưng Cảnh anh cả, em thật sự có chỗ ở, hơn nữa ở rất tốt.

.

."
Thái độ của Nguyễn Manh Manh nhìn qua có chút kiên quyết, Cảnh Dịch Tranh chỉ cho rằng cô gái nhỏ này là ngại ngùng, cũng không bức bách.
"được rồi, chờ một lúc anh đưa em trở về.

Xem nơi ở của em, nếu như em thật sự ở đến thoải mái an toàn, anh không miễn cưỡng."
Đưa, đưa cô trở về.

.

.

?
Vậy không phải rất dễ dàng bị phát hiện, cô ở nhà họ Lệ sao!
Nguyễn Manh Manh không nói gì đến cực điểm, nếu đồng ý, thì phải ở lại.
Không đồng ý, liền có thể sẽ biết chỗ ở của cô có vấn đề.
So sánh nặng nhẹ, bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là đồng ý yêu cầu của Cảnh Dịch Tranh đưa mình trở về..


Bình Luận (0)
Comment