Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 243



Bởi vì Cảnh Dịch Tranh yêu cầu, Nguyễn Manh Manh ở lại Cảnh gia ăn xong cơm tối, mới chuẩn bị rời khỏi.
Tóc đỏ và tóc vàng đã sớm được thả ra, ôm Cảnh béo, hận không thể khóc đến đầy mặt đều là nước mắt nước mũi.
Cảnh Dịch Tranh vốn đối với những người bạn này của em trai, có chút ý kiến.
Nhưng bởi vì biểu hiện nghĩa khí của bọn họ, ngược lại ít thành kiến với bọn họ hơn.
Hơn nữa, sau khi biết đỏ vàng xanh được Nguyễn Manh Manh giáo dục, có thể từ thành tích hạng bét, thi đến khoảng hạng 500, càng là nhìn Nguyễn Manh Manh với cặp mắt khác xưa.
"Manh Manh, em có phiền nếu anh gọi em như vậy?" Mắt Cảnh Dịch Tranh lạnh lẽo thấu triệt như lưu y, rơi vào trên mặt Nguyễn Manh Manh.
Tiếng nói khàn khàn lười biếng, gọi hai chữ "Manh Manh", lại có loại từ tính câu người.
Người yêu cái đẹp như Nguyễn Manh Manh, nào từ chối được yêu cầu của loại đàn ông đẹp yêu nghiệt mê người này.
Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, gật gật đầu.
Một bên Cảnh béo và tóc đỏ tóc vàng suýt chút nữa xem ngốc.
VL.

.


.

Này vẫn là cô chủ đáng yêu mà mỗi lần đáp sai đề, liền xuống tay ác độc đánh bọn họ sao!
Cảnh béo càng là trong lòng thấp thỏm, anh cảm thấy, anh không thể nhìn anh cả của mình bị nói dối.
Tên béo rất muốn lớn tiếng nói cho Cảnh Dịch Tranh: "Không, anh cả, anh hiểu lầm.

.

.

Cô chủ đáng yêu không phải loại cô gái như anh tưởng!"
Đừng xem bây giờ cô ấy thẹn thùng ngại ngùng, thật sự hung dữ lên sẽ hù chết người!
Chính vào lúc này, quản gia đi vào.
"Đại thiếu gia, cửa sắt chỗ cửa lớn bị sụp, xe tạm thời không thể lái vào bên trong.

Mời ngài dời bước, lên xe ngoài cửa lớn."
Gara Cảnh gia ở bên ngoài, mỗi lần cần dùng xe, sẽ lái xe vào.
Nhưng bây giờ, bởi vì hai cánh cửa sắt lớn nặng nề chạm trổ kia bị sụp đổ, xe cộ tạm thời không vào được.
"Cửa lớn hỏng rồi.

.

." Cảnh Dịch Tranh nhíu mày, con ngươi lạnh lùng xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, "Ai làm hỏng?"
Cảnh gia là nhà giàu lâu năm, toàn bộ đồ, vật trang trí trên dưới của Cảnh gia, không có chỗ nào mà không phải là đồ vật xa xỉ.
Chớ đừng nói chi là, từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, rất nhiều đều là mẹ của Cảnh Dịch Tranh trước đây, tự mình quản lý bố trí.
"Vâng, là.

.


." Quản gia cúi đầu, không dám nói.
Đại thiếu gia mới vừa nói qua, sau này Nguyễn tiểu thư chính là quý khách Cảnh gia, anh cũng không dám đắc tội.
Nguyễn Manh Manh ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng giơ tay phải lên, "Cái kia.

.

.

Kỳ thực, là em làm."
"Vừa nãy em sốt ruột gặp Cảnh Hướng Kính, có chút lỗ mãng.

.

.

Liền, liền không cẩn thận, đạp ngã cửa sắt."
Không cẩn thận, liền đạp ngã cửa sắt? !
Tóc đỏ tóc vàng không kìm lòng được, mặc niệm vì cửa sắt nhà lão đại.

.

.
Mà Cảnh béo lại nghĩ, đây quả nhiên mới là cách mở cửa chính xác của cô chủ đáng yêu.
Lần này anh trai anh, cũng sẽ không hiểu lầm cô chủ đáng yêu là em gái mềm mại đáng yêu nữa đi.
Mới vừa nghĩ như vậy, quay đầu nhìn về phía anh trai, lại cảm thấy tình hình có chút không đúng.
Chỉ thấy anh cả đối với những cô gái khác đều là yêu nghiệt lạnh như băng, lúc này lại dùng một loại ánh mắt khen ngợi nhìn xem cô chủ đáng yêu.
Cảnh Dịch Tranh chỉ cảm thấy, dáng vẻ thiếu nữ giơ một tay nhỏ bé lên, rất giống như Tiểu Khả Liên ở trong lớp, báo cáo sai lầm với giáo viên.
Nhìn dáng dấp cô thấp thỏm lại khả ái, ánh sáng lạnh trong con ngươi lạnh lùng, phút chốc liền biến mất.

"Không sao, chỉ là hai cánh cửa sắt mà thôi.

.

.

Không cần để ở trong lòng."
Chỉ là hai cánh cửa sắt.

.

.

Còn “mà thôi”? !
Cả người Cảnh béo đều ngổn ngang.
Hai cánh cửa sắt kia chính là mẹ ruột của anh cả, năm đó đặc biệt đặt hàng từ Châu Âu trở về.
Nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ sớm đã bị anh trai treo lên đánh.
Nguyễn Manh Manh hoàn toàn không biết nguyên do trong đó, thấy vẻ mặt Cảnh Dịch Tranh như thường, dường như thật sự không ngại, cũng là yên tâm.
Sau khi ăn xong, Cảnh Dịch Tranh tự mình đưa Nguyễn Manh Manh về nhà.
Trên xe, tài xế hết sức chuyên chú lái xe.
Mà Cảnh Dịch Tranh ngồi ở phía sau, trên gương mặt đẹp trai yêu nghiệt bình tĩnh không lay động.
Chỉ là bàn tay lớn kia, lại đột nhiên nắm lấy tay nhỏ để ở bên người của Nguyễn Manh Manh..


Bình Luận (0)
Comment