Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 464

Edit: Fang

Beta: Yan

Căn nhà tình yêu.

Ly Khương và Tạ Bán An hẹn nhau tối nay sẽ cùng nhau ra ngoài tìm manh mối.

Đến giờ hẹn, Ly Khương đã chuẩn bị xong, mở cửa phòng, nhìn xem hành lang có an toàn hay không rồi lập tức lách mình ra ngoài, đi tới trước cửa phòng Tạ Bán An.

Cô ấy không hề gõ cửa, chỉ ấn vào phù văn phát sáng trên cổ tay.

Không đến vài giây, cửa phòng Tạ Bán An đã mở ra: “A Ly.”

Ly Khương cũng không nói nhảm: “Phía cuối hành lang có hơi quái lạ, chúng ta qua đó xem trước đi.”

Tạ Bán An không phản đối, hai người cùng nhau đi về phía cuối hành lang.

Hôm nay chỉ có bốn người chơi ở đây, được chia phòng dựa theo bảng xếp hạng mức độ cảm mến.

Những căn phòng phía sau hai người họ đều đóng cửa, bố cục bên trong không khác gì phòng bọn họ, chẳng có gì đáng xem.

Cánh cửa ở cuối hành lang có màu sắc hơi khác, hơn nữa nó còn đang đóng.

Tối qua Ly Khương đã phát hiện rồi, nhưng lúc đó tình hình chưa rõ nên cô ấy không hành động tùy tiện. 

Ly Khương phụ trách mở cửa, Tạ Bán An đứng bên cạnh canh chừng.

“Cạch ——”

Chốt cửa vang lên một tiếng, Ly Khương ấn xuống tay nắm cửa, cửa liền bị cô ấy mở ra.

Trong phòng không có cửa sổ, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Ly Khương lấy đèn pin ra, ánh sáng soi chiếu lên bức tường đối diện, nét chữ hỗn loạn đỏ như máu đập vào mắt.

Ánh sáng di chuyển sang bên cạnh, trên bức tường đó phủ đầy những con chữ màu máu, tầng tầng lớp lớp, chi chít chằng chịt.

Nét chữ màu máu rất nguệch ngoạc, lộ ra cảm giác điên cuồng. 

【Anh thích em đến thế, tại sao em không thích anh?】

【Đau quá! Tôi đau quá!】

【Tao phải giết chúng mày!】

【Anh thích em, anh thích em, anh thích em lắm.】

【Thích anh đi, xin em đấy, hãy thích anh đi.】

【Thích anh đi thích anh đi thích anh đi thích anh đi thích anh đi】

【Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết hết đi】

Có rất nhiều chữ đã bị che lấp, không thể đọc được.

Ly Khương chỉ có thể nhận ra một phần có nội dung trùng lặp nhiều nhất và dễ nhìn ra nhất.

Người viết những điều này dường như yêu mà không được, có vẻ trạng thái tinh thần cũng không ổn lắm.

Căn phòng này rộng khoảng hai mươi mét vuông, có giường, bàn, tủ quần áo,… phong cách của căn phòng khá giống những căn phòng tự xây ở nông thôn.

Từ cách bày biện trong phòng, có lẽ đây là phòng của một con trai.

Ly Khương dùng ngón tay miết lên bàn, không có bụi, căn phòng này khiến người ta có cảm giác là có người sống ở đây.

“Tiểu An, tớ tìm bên này, cậu tìm bên kia.” Ly Khương và Tạ Bán An mỗi người một nửa.

Trong tủ có treo quần áo của con trai, từ số đo của quần áo, có thể thấy người này rất mập.

Nhưng Ly Khương lại phát hiện ở sâu trong góc tủ có không ít quần áo với số đo nhỏ hơn, rõ ràng những bộ quần áo này mới hơn những bộ số đo lớn kia.

Ngoài ra không còn tìm thấy vật gì hữu dụng khác.

Ly Khương lại gõ gõ vào các góc tủ, không tìm thấy ngăn kéo ẩn thì mới đóng tủ quần áo lại.

Bên còn lại Tạ Bán An đang kiểm tra cái bàn.

Ly Khương nhìn về phía chiếc giường bên cạnh tủ, trên giường có trải chăn, khá là gọn gàng sạch sẽ, Ly Khương lật chăn lên xem.

Cô ấy phát hiện mấy vết cào ở đầu giường, giống như là cào từ ngày này qua ngày khác vậy, còn dính một ít vết máu đen.

Ly Khương lật gối, ga giường lên… đều không tìm thấy gì cả.

Khi cô ấy chuẩn bị đặt gối xuống, ngón tay tự nhiên chạm vào v*t c*ng, hình như bên trong có thứ gì đó.

Ly Khương lần mò, quả nhiên sờ thấy một vật hình vuông.

“Tiểu An.”

Ly Khương gọi Tạ Bán An qua.

Một tấm thẻ làm bằng gỗ rơi xuống giường, bên trên có một sợi dây đỏ móc qua, bên dưới có tua rua.

Trên tấm thẻ gỗ có máu, nhưng không có bất cứ chữ viết nào.

“Cái này khá giống với thẻ gỗ cầu nguyện ở khu phong cảnh…” Tạ Bán An cầm thẻ gỗ nhìn nhìn, lại đặt lên mũi ngửi ngửi: “Hình như có mùi thuốc.”

Ly Khương ghé qua ngửi thử: “Quả thực là có mùi thuốc… Người sống ở trong căn phòng này mắc bệnh ư?”

Thẻ gỗ không có nội dung gì, Ly Khương nói: “Tìm thêm chỗ khác một lúc nữa đi.”

Tạ Bán An tìm thấy một ít bã thuốc Đông y ở góc phòng, vẫn còn chút mùi thuốc.

Lúc này nhìn lại chữ ‘đau quá’ nằm xen lẫn trong những chữ ‘thích em’, có lẽ không phải đau vì yêu mà không có được mà là vì bệnh tật.

Quả thực người sống ở đây đã từng mắc bệnh, và anh ta có thích… hoặc là yêu thầm một người, nhưng người đó không hề thích anh ta.

“A!”

Một tiếng hét ở bên ngoài vang lên.

Ly Khương và Tạ Bán An lập tức rời khỏi căn phòng, căn phòng đầu tiên cũng mở ra ngay sau đó.

Hồ Cầm ngã dưới hành lang, trước mặt cô ta có một bóng đen đang chuẩn bị hành hung, hình bóng Ngu Chi vụt ra khỏi phòng, đá về phía kẻ hành hung.

Dường như đối phương thấy cơ hội đã mất bèn lập tức từ bỏ, quay người là chạy, Ngu Chi đuổi theo đằng sau.

Ly Khương và Tạ Bán An chạy tới, dìu Hồ Cầm đứng dậy: “Không sao chứ?”

Trên người Hồ Cầm có vết thương nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. 

Chẳng mấy chốc Ngu Chi đã quay về: “Mất dấu rồi, cô có nhìn rõ là ai không?”

Hồ Cầm gật đầu: “Là Vương Đức Khang.”

“Vương Đức Khang?” Ly Khương khó hiểu: “Tối qua mức độ cảm mến của anh ta là không, hôm nay còn không thèm hiện diện, sao bây giờ lại xuất hiện ở căn nhà tình yêu?”

“Tôi không biết…” Hồ Cầm nói: “Nhưng tôi rất chắc chắn, chính là anh ta, tôi sẽ không nhận nhầm đâu.”

Vừa nãy Ngu Chi đã đuổi theo người đó, cô ta phát biểu ý kiến của mình: “Tôi cũng cảm thấy bóng lưng của anh ta hơi giống Vương Đức Khang.”

Tạ Bán An: “Tại sao anh ta lại đánh lén người chơi?”

Không ai trả lời được câu hỏi này.

So với bầu không khí trầm trọng ở căn nhà tình yêu, ở trong cửa hàng sáng đèn duy nhất của phố Tây, bầu không khí lại vô cùng ấm cúng.

Đúng vậy, là ấm cúng.

Trên bàn ăn bốn người, Ngân Tô, Ô Bất Kinh, Đặng Diệp Diệp mỗi người ngồi một bên, bên còn lại là quái vật mới bị bắt vào đây.

Ở chính giữa bàn ăn, thịt đang nướng ‘xèo xèo’, mùi hương của đồ ăn lan tỏa.

Ngân Tô cầm bát đũa, ăn rất thoải mái. 

“Ăn đi.” Ngân Tô còn không quên mời những người bạn mới tới: “Đều là nguyên liệu tươi mới, ngon lắm đấy.”

Quái vật: “!!!”

Cái từ tươi mới này là ý gì? Vừa nãy người phụ nữ này đã kéo đồng nghiệp của cậu ta vào bếp…

Quái vật nhìn đồ ăn trên bàn, cứ cảm giác hình như đồ ăn đang ngọ nguậy, gào khóc, là âm thanh mà cậu ta quen thuộc.

Suýt nữa quái vật đã nhảy dựng khỏi ghế, nhưng người đối diện vẫn tươi cười nhìn cậu ta, đợi cậu ta trả lời. 

“Tôi… Tôi không đói.” Quái vật cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Vừa nãy tôi nói cho cô biết bọn họ trốn ở đó… Tôi không giống với bọn họ đâu.”

“Ừ, tôi biết mà.” Giọng nói Ngân Tô dịu dàng: “Đương nhiên là cậu không giống rồi.”

“Cô tin tôi không?” Một tia hy vọng không dễ nhận ra vụt qua trong mắt quái vật. 

“Đương nhiên rồi.” Ngân Tô nghiêm túc nói: “Đương nhiên là tôi tin cậu.”

“Thế chúng ta…”

“Nhưng tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu.”

“Ờm…” Quái vật kìm nén điều định nói: “Vấn đề gì?”

“Chỗ này của mấy người có thứ gì đáng sợ không?”

“… Thứ… đáng sợ?” Quái vật nói một cách ngập ngừng: “Ý cô là gì?”

“Tôi đang hỏi cậu đấy.” Ngân Tô chống cằm, nhìn cậu ta bằng ánh mắt sáng rực.

“…”

Bình Luận (0)
Comment