Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Thứ đáng sợ…
Đương nhiên có thứ khiến bọn họ sợ hãi.
“Ở phòng học số 14.” Dường như quái vật nhắc đến đối phương liền cảm thấy sợ hãi: “Thứ đó… ở phòng học số 14.”
Phòng học số 14…
Quả thực tòa chính trại huấn luyện không tồn tại phòng học số 14.
【Trại huấn luyện không tồn tại phòng học số 14, nếu có người mời bạn đi thì hãy đưa họ đến gặp nhân viên an ninh.】
Đoán chừng phải để người ta mời thì mới có thể nhìn thấy phòng học số 14.
Ánh mắt Ngân Tô hơi di chuyển, nói với quái vật: “Cậu có thể đưa tôi đi không?”
“Đi… Đi đâu?”
“Phòng học số 14.”
“…”
Quái vật dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn Ngân Tô, cậu ta đã nói thứ đáng sợ nhất ở phòng học số 14, sao cô vẫn muốn đi?
“Tôi… Tôi không biết phòng học số 14 ở đâu.” Quái vật lắc đầu: “Chúng tôi chỉ biết rằng có một nơi như vậy, nhưng chưa ai từng đến, cũng không có ai bằng lòng đi.”
“Không phải nó ở tòa chính trại huấn luyện sao?”
“…Ai nói thế?”
Ngân Tô nghĩ kĩ lại, hình như quả thực không ai nói phòng học số 14 ở tòa chính trại huấn luyện.
Nhưng vì những phòng học khác đều ở tòa chính trại huấn luyện, mà cô cũng từng thấy phòng học số 13 và số 15, tất nhiên sẽ cho rằng phòng học số 14 ở giữa hai phòng này.
Xem ra phòng học số 14 không dễ tìm như vậy.
“Cô đã hỏi xong chưa?” Quái vật thấy Ngân Tô không tiếp tục hỏi, không kiềm được mà lên tiếng.
“Hỏi xong rồi.” Ngân Tô gật đầu, sau đó ánh mắt phát ra ánh sáng lấp lánh, phấn khởi nói: “Cậu đã gấp rút không chờ nổi rồi sao?”
Quái vật bắt gặp ánh mắt của Ngân Tô, đầu ong ong một tiếng: “…Cái gì?”
Tại sao cô lại phấn khích như thế?
Vẻ mặt Ngân Tô thân thiện: “Nếu cậu đã gấp không chờ nổi đến vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cho cậu. Dù sao tôi cũng lương thiện như thế, sẽ không tùy tiện từ chối người khác.”
“…”
Quái vật cảm thấy từng chữ cậu ta đều có thể hiểu nhưng khi kết hợp chúng với nhau thì cậu ta lại không hiểu lắm.
Cô gái đối diện cười rất xinh đẹp, đến mức khiến quái vật cảm thấy hơi choáng váng.
Không đúng…
Tuy quái vật không hiểu ý nghĩa của câu nói đó lắm nhưng cậu ta cảm nhận được nguy hiểm.
Quái vật co cẳng chạy ra ngoài cửa.
Ngân Tô chỉ nhìn cậu ta, không hề đuổi theo, thậm chí còn cầm bát đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Ô Bất Kinh bụm mặt, trực tiếp không xem.
Chỉ có Đặng Diệp Diệp khó hiểu mà nhìn quái vật chạy thoát… Không đuổi theo sao? Định thả cậu ta đi sao?
Ý nghĩ của Đặng Diệp Diệp vừa nảy ra thì thấy quái vật đột nhiên bị chặn lại bởi một cọng màu đen xông ra từ cạnh tường.
Một giây sau tiếng kêu thảm thiết của quái vật vang lên.
Cậu ta bị kéo ra sau quầy hàng rồi biến mất, bên đó phát ra tiếng động lạch cạch loảng xoảng nhưng rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.
Đặng Diệp Diệp: “…”
Cô ta chậm rãi quay đầu nhìn Ngân Tô, người phía sau vẫn là dáng vẻ hài lòng, ăn thịt nướng, uống nước ngọt, như là đang nghỉ mát vậy.
…
…
Một đêm tĩnh lặng.
Trời vừa sáng, lúc Ngân Tô dẫn Ô Bất Kinh và Đặng Diệp Diệp đến tòa chính trại huấn luyện thì ở đây đã xảy ra tranh chấp.
Diêu Bá Thanh chưa chết, anh ta đang chỉ vào Vương Đức Khang cũng nhếch nhác mà nói: “Tối qua anh ta đã giết Đặng Diệp Diệp, còn muốn giết Hồ Cầm, không thể giữ anh ta lại!”
Đôi mắt đỏ ngầu của Vương Đức Khang trừng Diêu Bá Thanh, hai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Còn một bên khác, Hồ Cầm cũng tận mắt nhìn thấy Vương Đức Khang hành hung, tuy không hùa theo lời của Diêu Bá Thanh nhưng cũng chẳng phản bác.
Ngu Chi đứng hơi xa, tạm thời không có ý định tham dự.
Còn Ly Khương và Tạ Bán An, một người bưng cái bình điên cuồng rơi nước mắt, một người đứng bên cạnh nhìn, đều không tiếp lời.
Diêu Bá Thanh thấy không ai đứng cùng chiến tuyến với mình, cau mày nói: “Mấy người cũng nói một câu đi chứ? Giữ anh ta lại, ai biết được người tiếp theo bị giết sẽ là ai?”
“Ông đây chẳng giết ai cả! Tôi thấy là Diêu Bá Thanh giết Đặng Diệp Diệp, còn về căn nhà tình yêu, ông đây căn bản chưa từng tới thì đánh lén mấy người thế nào được?” Vương Đức Khang vô cùng hung hãn, đôi mắt đỏ ngầu trừng bọn họ như là muốn động thủ.
Ngay lúc này, Diêu Bá Thanh đột ngột liếc thấy có người đi từ nơi xa tới.
Người đi đầu thì anh ta không bất ngờ, nhưng người đi theo phía sau…
“Không phải anh nói Đặng Diệp Diệp chết rồi sao?” Hồ Cầm lập tức lên tiếng, nghi hoặc nói: “Chẳng phải cô ta ở đó ư!”
Diêu Bá Thanh sắc mặt kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Chắc chắn tôi nhìn thấy cô ta đã chết rồi mà…”
…
…
Đặng Diệp Diệp nhìn thấy hung thủ g**t ch*t mình, tuy có lòng báo thù nhưng không có ý định đó, trái lại còn hơi sợ hãi.
Cô ta và Vương Đức Khang hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Cô ta chỉ là một người chơi mới, chẳng quen biết ai cả, cũng không có thực lực, dù đối đầu với Vương Đức Khang thì chẳng qua cũng chỉ là một con đường chết.
Bị người ta g**t ch*t trong phó bản…
Không ai sẽ bảo vệ công bằng vì một người lạ.
Chết rồi chính là chết thôi.
“Tô tiểu thư.” Ly Khương nhìn thấy Ngân Tô thì vui mừng chạy qua: “Cô xem, tối qua tôi đã hứng được nhiều nước mắt như vậy.”
Ngân Tô nhìn nhìn nước mắt trong bình, vỗ tay bốp bốp: “A Ly của chúng ta giỏi quá đi!”
“…” Hu hu hu, Tô tiểu thư nói chúng ta kìa!!!
Ly Khương cảm động tới mức nước mắt lại bắt đầu ào ào tuôn rơi.
Mọi người: “???”
Mấy người đang làm cái gì thế?
Ly Khương cảm động xong, liền nhớ lại chuyện chính.
“Tối qua Vương Đức Khang vào căn nhà tình yêu đánh lén Hồ Cầm.” Đôi mắt ướt nhòe của Ly Khương nhìn về hướng Đặng Diệp Diệp: “Đặng tiểu thư, Diêu tiên sinh nói cô bị Vương Đức Khang g**t ch*t rồi?”
Đặng Diệp Diệp: “…”
Miệng vết thương của Đặng Diệp Diệp còn chưa lành, cô ta vẫn có thể cảm thấy sự đau đớn âm ỉ.
Cô ta không muốn đắc tội với Vương Đức Khang, sợ anh ta trả thù.
Nhưng cho dù bây giờ cô ta không nói thì cũng chưa chắc Vương Đức Khang đã tha cho mình.
Anh ta có thể giết cô ta một lần thì cũng có thể giết cô ta lần thứ hai, cho dù cô ta đề phòng thì cũng không phải đối thủ của Vương Đức Khang.
Đây là một cục diện bế tắc…
Đặng Diệp Diệp đột nhiên quay đầu, rụt rè hỏi Ngân Tô: ‘Tô tiểu thư, tôi nên trả lời thế nào?”
Ngân Tô bày ra dáng vẻ không liên quan gì tới tôi: “Cô muốn trả lời thế nào thì trả lời thế ấy, hỏi tôi làm cái gì.”
“Đặng Diệp Diệp…” Diêu Bá Thanh ở bên cạnh gọi cô ta: “Có phải tối qua cô cũng bị Vương Đức Khang đánh lén đúng không?”
Đặng Diệp Diệp chưa chết, chắc chắn là vì cô ta có đạo cụ gì đó.
Diêu Bá Thanh cũng không lăn tăn tại sao cô ta chưa chết, chỉ muốn để Đặng Diệp Diệp nói ra người hành hung tối qua.
Vương Đức Khang cũng nhìn qua, ánh mắt hung ác dữ tợn: “Đặng Diệp Diệp, rốt cuộc là ai đánh lén cô tối qua, chắc hẳn cô là người rõ ràng nhất.”
“Tôi…” Cô ta nên bị đánh lén hay là không nên?
Đặng Diệp Diệp cảm thấy miệng vết thương đau dữ dội, trên trán đổ từng cơn mồ hôi lạnh, hồi lâu cũng không trả lời được một chữ.
May mà Mạt Lị xuất hiện.
Tiết học buổi sáng sắp bắt đầu rồi.
Mạt Lị ngoảnh mặt làm ngơ với bầu không khí giữa những người chơi, chỉ oán hận trừng Ngân Tô một cái.
Đương nhiên Ngân Tô biết tại sao Mạt Lị trừng mình, vì lại phải đổi giáo viên phụ đạo khác rồi.
Ngân Tô cảm thấy mình đã tạo ra vị trí làm việc cho nhân viên công tác ở đây, cô đang làm chuyện tốt, nở một nụ cười: “Mạt Lị, chào buổi sáng nha.”
Mạt Lị: “…”
Mạt Lị gượng ép bản thân bình tĩnh, di chuyển sự chú ý: “Tiết học buổi sáng hôm nay ở phòng học số 3, mời các học viên lên lớp.”